Tiểu Thư Ngây Thơ

Chương 22: Em chồng

Sáng hôm sau vốn là ngày về ra mắt nhà họ Cố, nhưng trên bàn cơm Kỷ Thiên Hạo lại nói anh trai mình không ở đây, cũng không thể để cho vợ mới cưới của anh về nhà một mình. Dù sao hắn cũng không có việc gì để làm, không bằng trở về nhà cùng chị dâu, cũng coi như là biểu thị sự tôn trọng của bọn họ đối với cuộc hôn nhân này.

Bà Kỷ ánh mắt chợt lóe, sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Niệm Niệm một cái: “Hôm nay để Thiên Hạo đem cô đi sửa sang lại một chút, trong lúc ở lại nhà họ Cố đừng làm mất mặt thể diện nhà họ nhà họ Kỷ chúng tôi. Nhà họ Kỷ chúng tôi là thế gia vọng tộc, không phải một gia đình nghèo như nhà các người, nên phải có thể diện.”

Nói qua nói lại, bà Kỷ không hài lòng với cuộc hôn nhân này. Bởi bà thấy dâu nhà họ Kỷ cũng phải môn đăng hộ đối, ít nhất có thể giúp ích cho Kỷ Gia Phong trong việc tranh đoạt gia tộc. Mà không phải giống như nhà họ Cố vậy, đã không giúp được gì cho Kỷ Gia Phong, ngược lại còn có thể cản trở hắn. Tuy rằng, ngay từ đầu hôn lễ bà đã không đồng ý, nhưng thấy bộ dáng kiên quyết kia của Kỷ Gia Phong, làm mẹ cũng không thể quá cứng nhắc mà phản đối. Nên bà đành mở một mắt nhắm một mắt coi như là đồng ý.

Ban đầu bà còn cho rằng con dâu mới cưới vào cửa, đứa con trai hàng năm không trở về nhà kia sẽ ở nhà nhiều hơn mấy ngày, bên cạnh người làm mẹ này nhiều hơn. Nhưng khiến cho bà không ngờ tới là con trai lại rời đi ngay trong đêm tân hôn, vì thế bà đổ tất cả trách nhiệm lên Cố Niệm Niệm, cho rằng cuộc hôn nhân này nhất định có điều gì đó kỳ lạ, đứa con bảo bối của bà nhất định là bị ép buộc. Cho nên nghĩ trước nghĩ sau, bà quyết định giúp đứa con thoát khỏi cửa cuộc hôn nhân gượng ép này, hơn nữa lý do để cho bọn họ ly hôn bà cũng nghĩ xong rồi: nɠɵạı ŧìиɧ!

Về phần lựa chọn người nɠɵạı ŧìиɧ, đương nhiên là cái đinh từ trước tới nay trong mắt bà, cái gai trong thịt bà - Kỷ Thiên Hạo. Không vì nguyên nhân nào khác, tuy nói Kỷ Thiên Hạo là người nhà họ Kỷ, nhưng nó lại là đứa con riêng của chủ nhân nhà họ Kỷ, Kỷ Hào Dương và một người phụ nữ bên ngoài. Thay tình nhân của Kỷ Hào Dương nuôi dưỡng đứa con, nếu việc này thôi thì bà cũng không nói, mà khiến cho bà tức giận hơn chính là Kỷ Hào Dương thay vì giao Kỷ thị cho người nhà họ Kỷ danh chính ngôn thuận là Kỷ Gia Phong, ngược lại còn nói cái gì mà dựa vào năng lực. Điều này khiến cho bà Kỷ hận Kỷ Thiên Hạo thấu xương, vậy nên lần này, bà quyết định một hòn đá ném hai con chim, cùng lúc diệt trừ hai mối tai họa trước mắt này.

Bởi vậy, lúc Kỷ Thiên Hạo đưa ra cái kiến giải vớ vẩn về tình anh em, bà Kỷ không những không phản đối, mà còn đồng ý cả hai tay. Bởi vì, bà cho rằng đây là khởi đầu toàn bộ kế hoạch của bà. Lại không ngờ, Kỷ Thiên Hạo chính là lợi dụng việc này, đoán được bà Kỷ sẽ không phản đối, từ trước tới nay luôn thiết kế Cố Niệm Niệm.

Cố Niệm Niệm ở nhà họ Kỷ đương nhiên không có quyền phản đối, đặc biệt đối mặt với một bà mẹ chồng độc ác không chào đón cô. Nhưng việc để cho Kỷ Thiên Hạo mang cô đi sắm sửa quần áo, cô lại cảm thấy không hợp lý lắm. Con dâu mới cưới lại gần gũi với em chồng, dù sao cũng tạo tin đồn không hay. Vì thế, cô dịu ngoan mở miệng nói: “Con có thể tự mình đi, không cần làm phiền cậu hai đâu.”

Bà Kỷ nghe vậy, khinh thường liếc cô một cái: “Ánh mắt của người bình dân như các cô, tôi cũng không dám gật bừa, lần này cô ra ngoài là đại điện cho Gia Phong, tôi không muốn cô vì sở thích nghèo nàn của mình mà làm mất mặt con trai tôi.” Nói xong, bà lại nhìn về phía Kỷ Thiên Hạo: “Thiên Hạo, lần này làm phiền con vậy.”

Kỷ Thiên Hạo cười cười: “Con biết rồi, mẹ lớn.” Nói xong, hắn đứng dậy rời đi, vừa vặn thấy chủ nhân nhà họ Kỷ, Kỷ Hào Dương lại đây, hai người nhỏ giọng nói chuyện vài câu, rồi hắn mới trở về phòng.

Bà Kỷ không vui nhìn Kỷ Hào Dương: “Cha con các người có việc gì mà phải nói sau lưng tôi vậy?”

Kỷ Hào Dương không để ý đến bà Kỷ, mà nhìn về phía Cố Niệm Niệm: “Niệm Niệm, tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Cố Niệm Niệm chột dạ gật đầu: “Cũng được ạ, cám ơn cha quan tâm.”

Kỷ Hào Dương lấy một miếng bánh mì nướng nói: “Đều là người một nhà, đừng khách khí như vậy. Về sau có chuyện gì nếu Gia Phong không ở nhà, thì tới tìm Thiên Hạo.”

Mặc dù ông nói có vẻ từ ái, như nói chuyện phiếm việc nhà bình thường, nhưng lại khiến cho bà Kỷ hoài nghi. Bà có chút đăm chiêu nhìn Kỷ Hào Dương, luôn cảm thấy trong lời nói của ông có ý gì đó, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nói là tại sao. Thật ra Cố Niệm Niệm cũng không nghĩ nhiều, tuy rằng kháng cự Kỷ Thiên Hạo, nhưng vẫn gật đầu đáp lại.

“Đứa nhỏ Niệm Niệm này thực ngoan, cha thích.” Kỷ Hào Dương cười nói, sau đó lại nói: “Cha đi làm, lát nữa để Thiên Hạo cùng con về nhà, nếu cần cái gì cứ nói với Thiên Hạo là được. Đều là người một nhà, đừng khách khí.”

“Con biết rồi, cha đi thong thả.”

Tiễn Kỷ Hào Dương rồi, bà Kỷ nhận một cuộc gọi xong cũng ra ngoài. Cố Niệm Niệm cảm thấy có chút buồn ngủ, tối hôm qua bị Kỷ Thiên Hạo gây sức ép đến khuya, cô cũng chưa nghỉ ngơi. Ăn cơm xong, cô muốn về phòng để ngủ bù, chờ lát nữa Kỷ Thiên Hạo xử lý xong việc trong tay rồi mới đi ra ngoài. Nhưng cô vừa mới tới cửa phòng đã nghe thấy giọng nói tà ác của Kỷ Thiên Hạo: “Nhớ đem mấy thứ tối qua rửa cho sạch.” Hắn đến trước mặt cô, thanh âm ép rất thấp, nhưng nhiệt độ từ trên người hắn truyền tới lại làm cho thần kinh cô căng thẳng.

Cố Niệm Niệm kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái, chợt lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét chạy vội trở về phòng, cô thở hổn hển dùng sức đóng cửa phòng lại. Nhìn thấy một đống hỗn độn khắp phòng, cô đột nhiên rất muốn khóc to một trận, nhưng sự quật cường lại khiến cô cố chịu đựng. Cô tựa vào cửa, vô lực ngồi xổm xuống, từ sâu trong tim lại ẩn ẩn truyền tới một trận đau nhức.

Duỗi cái thắt lưng, trong ánh nắng mặt trời ấm áp, người con gái xinh đẹp trên giường dần dần tỉnh lại. Cô chớp chớp mắt, giờ mới nhớ lại mình đã ngủ thϊếp đi sau khi tẩy rửa mấy thứ đồ kia xong. Thấy trong phòng không có nửa bóng người, cô mới yên tâm xuống giường. Đột nhiên, mùi hoa dễ ngửi truyền đến, cô theo mùi thơm nhìn dọc theo cửa sổ, vui mừng phát hiện mấy bồn cây hoa nhài nở rộ trên ban công. Đây là loại hoa mà cô thích nhất, hương thơm thanh nhã mà lại không mất sự hoạt bát. Cô chầm chậm bước qua, hít sâu một hơi, hương hoa truyền vào nội tâm, làm cô cảm giác thần thanh khí sảng.

Ngước mắt lên, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô nhìn phía vườn hoa, vô tình bị một bóng người hấp dẫn tầm mắt. Dưới ánh mặt trời, người phụ nữ mặc váy đỏ thẫm đứng trước cửa nhà họ Kỷ rất dễ thấy được. Cô cau mày, thấy được người phụ nữ kia dường như đang do dự bước vào cửa hay không, cô không quen người đó, ánh mắt lại vô tình chạm mắt cô ta.

Người phụ nữa kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóe miệng giơ lên một nụ cười kiêu ngạo. Nhìn sâu vào cô trong chốc lát, rồi ngồi lên chiếc xe thể thao rời đi. Cố Niệm Niệm khó hiểu chớp mắt mấy cái, trong lòng đoán người phụ nữ đó là ai.

Cố Niệm Niệm cũng không thích loại cảm giác này, lúc này cô giống như một con búp bê mặc cho người ta sắp đặt. Vừa nhớ đến khuôn mặt kiêu ngạo lúc nãy của Kỷ Thiên Hạo cô lại thấy chán ghét, hắn thậm chí không lưu tình bắt bẻ gu thẩm mỹ lựa chọn quần áo của cô thấp kém trước mặt tất cả mọi người, hắn khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng lại không thể không chịu đựng tất cả những nhục nhã của hắn.

Hàng loạt phong cảnh xẹt qua ngoài cửa sổ, nhưng cô lại không lòng dạ nào mà thưởng thức. Sau khi Kỷ Thiên Hạo lái xe qua một con hẻm sâu, lúc này cô mới chậm rãi phục hồi tinh thần, trước mắt là biệt thự phong cách của nhà họ Cố sớm đã đứng sừng sững ở nơi đó. Kỷ Thiên Hạo lịch sự mở cửa xuống xe, sau đó lại giúp Cố Niệm Niệm mở cửa xe.

Khi hắn đưa tay ra trước mặt Cố Niệm Niệm, Cố Niệm Niệm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó ngước mắt lên nhìn hắn, mím môi tự mình xuống xe. Người đàn ông này coi cô là cái gì? Lúc tâm tình tốt thì thưởng cho cô cái kẹo, lúc không tốt thì lộ ra vẻ mặt ác với cô. Cô khinh thường sự bố thí của hắn, cười lạnh bước về phía trước.

Đôi mắt cười cười của Kỷ Thiên Hạo bỗng trở nên u ám bởi sự quyết tuyệt của Cố Niệm Niệm, trên đời này không có người phụ nữ nào dám cự tuyệt cậu hai nhà họ Kỷ hắn, cho dù là người phụ nữ mà hắn thưởng thức cũng vậy! Hắn bước nhanh vài bước, kéo lấy cánh tay cô, dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt tựa như không xương của cô trong lòng bàn tay.

Cố Niệm Niệm tức giận trừng mắt nhìn hắn, muốn giãy khỏi lòng bàn tay hắn, nhưng Kỷ Thiên Hạo lại cố ý tăng thêm lực: “Nếu không muốn bị anh cả cô nhìn thấy những thứ không nên, tôi khuyên cô tốt nhất nên an phận thì hơn.”

Cơ thể Cố Niệm Niệm cứng đờ, ngước mắt lên liền thấy Cố Thanh Hoa đang từ bên trong đi ra. Cô không muốn người anh cả yêu quý hiểu lầm sự trong sạch của mình, nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng sự đe dọa của Kỷ Thiên Hạo. Không thể không thừa nhận, Kỷ Thiên Hạo là một người thông minh, hắn ta sẽ luôn tìm được điểm yếu của người khác vào lúc thích hợp, sau đó lợi dụng nó.

Hình ảnh trước mặt thật đẹp, tựa như đôi vợ chồng mới cưới ôm nhau ngọt ngào trở về nhà mẹ đẻ thăm người thân, mà Cố Thanh Hoa sớm đã đứng trước cửa biệt thừ chờ đợi. Anh nhìn sự kết hợp kỳ quặc trước mắt cũng không để lộ bất kỳ kinh ngạc khác biệt nào, như trước một bộ dáng không gợn sóng, không sợ hãi mà tao nhã: “Làm phiền phó tổng giám đốc Kỷ đưa Niệm Niệm nhà chúng tôi về, nếu anh không chê, mời vào bên trong.”

Kỷ Thiên Hạo không trốn tránh, ngược lại còn đưa tay choàng qua vai của Cố Niệm Niệm bước vào trong. Cố Niệm Niệm muốn giãy ra, nhưng cánh tay trên vai cô của Kỷ Thiên Hạo lại tăng thêm vài phần lực. Cô có chút đau, đành phải im lặng bước theo bước chân của hắn. Biểu tình bình tĩnh lúc nãy của anh cả khiến tim cô đau nhói, làm cho cô bỗng nổi lên chút ý muốn phản nghịch.

“Niệm Niệm, đứa nhỏ này lúc ở nhà có chút tùy hứng, sau này chỉ sợ phải làm phiền phó tổng giám đốc Kỷ khoan dung nhiều hơn.” Hai bên ngồi vào chỗ của mình, Cố Thanh Hoa cười nhẹ nói, giọng điệu hoàn toàn không có gì là không ổn như vậy, ngược lại giống như giữa anh và Cố Niệm Niệm thật sự chỉ tồn tại một loại tình cảm bình thường.

Kỷ Thiên Hạo nhướn mày, khóe miệng gợi lên một nụ cười có vẻ nghiền ngẫm: “Sao lại tùy hứng được? Niệm Niệm thật sự rất ngoan, đặc biệt là vào buổi tối...”

Cố Niệm Niệm nghe vậy hít vào một ngụm khí, hung hăng cấu Kỷ Thiên Hạo một cái. Kỷ Thiên Hạo không đau không ngứa nhìn cô, mỉm cười sủng nịch: “Anh xem, cô gái nhỏ này xấu hổ rồi. Anh cả cũng không phải người ngoài, không sao đâu.”

Một câu nói của hắn khiến Cố Niệm Niệm rơi vào tình huống khó xử, cô cúi đầu xuống không dám nhìn về phía anh cả. Không khí trong phòng khách có chút ngột ngạt, tận đến khí, kèm theo một tiếng la hét một vật không rõ bay về phía Cố Niệm Niệm, lúc này mới phá vỡ sự yên lặng trong phòng.

Bởi vì vừa rơi vào tình huống xấu hổ nên Cố Niệm Niệm nhất thời không kịp phản ứng, mắt thấy đồ vật kia sắp bay tới, nhưng cô lại không có chút phản ứng, ngược lại Kỷ Thiên Hạo thân thủ nhanh nhẹn vững vàng bắt được. Cố Niệm Niệm nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghe thấy thanh âm hô to gọi nhỏ của Cố Tư Thành khiến cho cô lại có chút đau đầu.

“Niệm Niệm...” Cố Tư Thành cao hứng từ trên tầng phi xuống, nhưng vừa nhìn thấy Kỷ Thiên Hạo khuôn mặt nháy mắt trở nên kinh ngạc: “Anh, anh, anh, anh sao lại đến nhà chúng tôi?”

Kỷ Thiên Hạo sắc mặt không đổi, khuôn mặt đẹp trai mang theo nụ cười bất cần đời: “Niệm Niệm, người này là...”

Cố Niệm Niệm nghe vậy, ngẩng đầu chống lại ánh mắt trêu tức của Kỷ Thiên Hạo, cô cắn răng không để ý đến hắn, người đàn ông này rõ ràng là cố ý. Đừng quá đáng quá, coi câu hỏi của hắn như không khí, nhưng lúc này Cố Thanh Hoa lại ôn hòa mở miệng: “Tư Thành, đây là Kỷ Thiên Hạo, là em trai của anh rể em, em chồng của Niệm Niệm.”