Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 202: Tiếp heo hồi cung (7, H)

Editor: snowie

Lời của editor: Hôm nay đăng sớm bù cho các bạn hôm nọ nè~

Động tác đem nàng đá ra khỏi xe cũng không có xảy ra, La Chu cùng với bóng ma sắc bén ở trong bóng đêm yên lặng giằng co. Toa xe lại một lần nữa lâm vào tĩnh mịch, yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở cùng tiếng tim đập rất khẽ của nhau.

Từng hạt mồ hôi lạnh lăn dài giữa trán, chảy xuôi qua gò má tạo thành dòng suối nhỏ, chảy dọc xuống cổ rồi biến mất ở sau vạt áo, ươn ướt dinh dính ngứa ngáy. La Chu kiệt lực kiềm chế cơn thèm khát du͙© vọиɠ, liều mạng duy trì hô hấp chậm chạp một cách nhẹ nhàng vững vàng. Chỉ có trời mới biết, nàng hiện tại có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu hối hận.

Đặt trên bụng của nàng là bàn tay cùng với năm ngón tay to lớn, năm ngón tay hữu lực giống như những cái móc sắt lạnh lùng ra sức xuyên phá lớp y bào dày dặn, trực tiếp tìm kiếm chế trụ cái bụng trắng non mềm. Bên dưới nhuyễn thịt này chính là tử ©υиɠ căng trướng ăn no của heo nhỏ. Lấy lực đạo ngón tay của cầm thú vương mà nói, tóm lấy khoang bụng bên trong, niết phá tử ©υиɠ của nàng quả thực là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Nàng đã thầm tưởng tượng đến việc làm cho cầm thú vương sinh ra chán ghét, rồi từ đó nàng sẽ tránh được thảm cảnh bị da^ʍ nhục đến chết, nhưng lại quên nghĩ đến khả năng nếu cầm thú vương nổi giận, hắn sẽ trực tiếp đem nàng chém thành từng mảnh nhỏ. Mãi cho đến lúc bụng nhuyễn thịt bị cấu véo đến phát thương, nàng mới giật mình ý thức được rằng mình đã suy nghĩ không hề chu toàn. D*m nàng thật sự ngu xuẩn! Quá là ngu dại đi! Nàng thế nhưng lại chọn cách đi kí©ɧ ŧɧí©ɧ cầm thú vương như muốn hung hăng vũ nhục nam nhân! Nếu ngay sau đó bị băm thành mảnh nhỏ, cũng là tại nàng gieo gió gặt bão, còn trách được ai. A a a, vì sao vừa rời khỏi Thác Lâm tự, chỉ số thông minh và tình thương của nàng liền như một đường thẳng đâm chéo xuống! ?

Bao phủ xung quanh da thịt của nàng là một hơi thở tinh lệ sát khí, sự ác ý lấy cái chết để uy hϊếp thẩm thấu đến mỗi một tế bào, đến mỗi một dây thần kinh. Mồ hôi tuôn như mưa trên vầng trán, dọc theo hai gò má chảy xuống. Áo sơ mi trên người đã sớm ướt đẫm, hai cái chân trần trụi cũng ướt sũng , giống như vừa mới đi tiểu tiện xong. Tràn ngập trong toa xe là tiếng đập thình thịch của trái tim nhỏ bé yếu ớt sắp chịu nổi không bầu không khí áp lực nặng nề vô hình này, phỏng chừng nếu còn giằng co thêm một lúc nữa, nàng sẽ không thể khống chế nổi mà sụp đổ, sẽ nổi điên phát cuồng.

Bỗng dưng, bàn tay uy thế đang áp tại bụng buông ra, chỉ nghe được "!" Một tiếng, toa xe hắc ám thoáng chốc lại sáng bừng.

Đôi mắt của nàng bất ngờ bị ánh sáng đột kích, lập tức không chịu nổi nhắm lại. Nghỉ ngơi một lát, mới chậm rãi mở ra.

Thứ đầu tiên va vào mi mắt là một đôi mắt ưng nâu sẫm, uy nghiêm lợi hại, lạnh lẽo hung ác nham hiểm và thâm thúy khó lường. Phía trên mắt là cặp lông mày đen dài sắc bén như kiếm như đao, tràn đầy sự tôn ngạo tinh sát của một vị vương giả cuồng bá. Tiếp theo tiến vào tầm nhìn là sống mũi hoàn mỹ cao ngất như núi, chóp mũi bộc lộ rõ bản chất âm hiểm vô tình. Đôi môi nở nang màu đỏ nửa mở nửa khép, khóe môi khẽ nhếch cong như lưỡi câu, đọng lại sự thâm trầm cùng sự bức người sắc bén. Cuối cùng đập vào mắt là chiếc quai hàm cương nghị góc cạnh rõ ràng, ngay chính giữa cái cổ hiện ra một đường cong yết hầu gồ ghề duy nhất vô cùng mị lực dụ hoặc.

Thú thật mà nói, đây là một khuôn mặt nam nhân cực kì xuất sắc. Nhưng khuôn mặt này có đường nét quá mức sắc nhọn, cũng quá mức nghiêm khắc anh tuấn, mang theo khí thế cường đại uy vũ run sợ lãnh khốc không ai sánh bằng, khiến con người ta phải kinh sợ, cứ thế mọi người đều xem rằng chỉ có tiên trên trời mới có thể có tướng mạo anh tuấn như vậy.

Bốn góc toa xe có treo cây đèn liên hoa kim sắc Dạ Minh Châu, tám viên Minh Châu lớn hình trái trứng tản ra ánh sáng mát mẻ nhu hòa, bao trùm cả đầu lẫn thân người của cầm thú vương, khiến mái tóc bện dài màu nâu đậm bị phủ kín bởi một vầng ánh sáng. Mấy sợi tóc ngọc bích dưới tầng ánh sáng u mị hiện lên lúc dài lúc ngắn, khoé miệng thấp thoáng không rõ ràng giống như đang mở giọng mỉa mai lạnh lùng như băng tuyết, vô cùng chói mắt.

Sự sợ hãi cũng không giúp cơn đau do bàn tay cấu siết trong bụng tiêu tán, cũng không vì sự tối tăm hắc ám mà sụt giảm. Ngược lại, ở chung cùng với cầm thú vương trong toa xe sáng trưng càng làm cho La Chu hít thở không thông, sợ hãi không biết xoay sở thế nào. Nàng cuộn hai cái trần trụi lại rồi ôm chặt đầu gối, cố gắng co rút thân thể, vô thức bày ra tư thế kháng cự tự mình bảo hộ.

"Heo, thì ra trong đài sen của nàng vẫn còn căng trướng dương tinh của Pháp vương. Khó trách..." Tán Bố Trác Đốn dừng lại, chậm rãi cởi bỏ đai lưng, mới nghiêng đầu cười nói, "Khó trách mật hoa chảy ra lại mang theo mùi hương nam nhân."

Hắn thản nhiên trong ánh mắt sợ hãi của La Chu mà thoát áo da bào, cởi bỏ dây lưng, lưu loát cởϊ qυầи ra. Ngay chính giữa cánh rừng cây cối rậm rạp uốn khúc là một cây gậy thịt thô đen hoàn toàn vượt quá phạm trù của con người, lấp ló sau vạt áo trắng ngang nhiên nghểnh cao đầu đi ra.

"Lại đây." Hắn ngồi chồm hỗm trên thảm da, thân thủ nhẹ nhàng lôi kéo, đã đem La Chu ôm vào trong lòng.

"Không cần! Buông! Buông!"

La Chu ngồi trong lòng hắn sống chết giãy dụa, trí nhớ về lần đầu thảm thiết thống khổ trong quá khứ ùn ùn kéo đến, nàng gần như điên loạn lấy tay dùng sức đập rồi chống đẩy hắn.

"Heo, nghe lời."

Tán Bố Trác Đốn thản nhiên nói. Tùy ý chụp tới, liền bắt được hai tay nàng. Thuận tay nhặt lấy một cái dây lưng rớt trên thảm da, một vòng rồi hai vòng đem cổ tay thịt nộn trói lại thực chặt, mạnh mẽ làm cho cánh tay của nàng vòng qua ôm lấy cổ hắn.

"Buông ra! Buông! Ta không cần! Không muốn không muốn!"

La Chu thất thanh quát to, kiệt quệ đem mọi sức lực bình sinh mà giãy dụa, nàng lại như trước bị cầm thú vương dễ dàng tách hai chân ra rồi một bước ngồi ở trên người hắn. Độ dài cự vật kề sát bụng đã gần như vượt qua cái rốn của nàng, cơ hồ chạm tới dạ dày. Nếu bị cái vật khủng bố như vậy hung hăng sáp nhập, nàng làm sao có cơ hội để mà sống?

"Sẽ chết ... Ô ô... Sẽ chết mất ... Vương... Ô ô... Sẽ chết ... Không cần... Không cần... Vương... Sẽ chết..."

Sự căng thẳng đã đến mức tột cùng, khiến dây thần kinh căng đứt, đối mặt với sợ hãi cùng tử vong trước mắt nàng cái gì cũng chịu không nổi, lớn tiếng oà khóc.

Cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt và tràn ngập sự sợ hãi ở trong lòng, con ngươi hung ác nham hiểm của Tán Bố Trác Đốn vô cùng kỳ dị lại mềm mại xuống, mọi lửa giận ban đầu tích tụ trong lòng cũng tiêu tán đi không ít, trong tâm vừa buồn cười vừa tức giận.

"Heo ngoan, vương sẽ không chết, người phải chết cũng nên là nàng mới đúng." Hắn trìu mến khẽ vuốt khuôn mặt giàn giụa nước mắt của nàng, trêu tức nói.

"Không muốn chết... Ô ô... Ta... Ta không muốn chết... Ô ô ô ô... Không muốn chết..." La Chu lắc đầu qua lại, khóc càng thêm nghẹn ngào thê thảm.

"Sẽ không chết, heo ngoan sẽ không chết ." Tán Bố Trác Đốn an ủi khẽ hôn hai mắt đẫm lệ của nàng, "Pháp vương đã sớm đem thân thể nàng chòng ghẹo tốt lắm, nàng có thể thừa nhận du͙© vọиɠ của ta." Vừa nói, một bên tay nâng cái mông của nàng lên, tay kia thì cầm dương v*t, qυყ đầυ hở ra chuẩn xác đặt ở miệng hoa tâm đang khép chặt. Nhìn thẳng vào cặp mắt đen huyền phủ một tầng sợ hãi cùng với nước mắt trong suốt, khóe môi hắn nhẹ nhàng cười mỉm một cái,

"Heo ngoan, ta thích nàng." Vừa dứt lời, hắn liền chế trụ thắt lưng của nàng, đem dương v*t của chính mình hướng tới bờ mông rồi ra sức mạnh mẽ đâm thẳng vào.

"A ── a ── a ── "

La Chu mở to hai mắt, ngẩng cổ phát ra tiếng kêu thảm thiết khàn cả giọng. Đau đớn kịch liệt làm cho ngũ quan thanh tú vặn vẹo dữ tợn, cả người đều run run lẩy bẩy. Hạ thân như bị một cây gậy kim loại ra sức thông khai, như bị một cây thiết bổng nóng bỏng ra sức đảo loạn, cả người đều bị xé rách thành từng mảnh nhỏ. Một vòng rồi một vòng choáng váng đen tối ở trước mắt xoay tròn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng như sông, mọi khí lực giãy dụa nháy mắt đều bị rút cạn.

Tán Bố Trác Đốn kéo heo nhỏ đang run rẩy vào trong ngực, mắt ưng nửa mở, trong miệng thở hắt ra từng tiếng thở dài thích ý. Bất quá mới tiến vào một nửa, thế nhưng tư vị tuyệt vời đó chính là như thế thực cốt mất hồn. Tầng tầng nếp uốn mị thịt lần lượt bị dương v*t khai thông đè nén, đoá hoa tựa hồ bị khuếch trướng đến cực hạn. Vách tường hoạt nộn phấn nước ấm áp gắt gao bao bọc cự vật chợt mấp máy rồi co rút lại, giống như có vô số cái miệng nhỏ nhắn mυ'ŧ chặt đè ép qυყ đầυ cùng cây gậy thịt, một cỗ tê dại từ dương v*t truyền ra, lan truyền tới bụng, kéo dài tới gân mạch chạy khắp toàn thân. Hắn, muốn nhiều hơn nữa.

Mắt ưng kín đáo sâu như biển, sảng tỏ như lửa. Hắn đưa tay tới chỗ tư mật hai người đang kết hợp rồi lau một phen, đưa tay giơ lên trước mắt nhìn nhìn, khóe môi gợn lên một tia cười khinh bỉ. Cái tên Bạch Mã Đan Tăng ma quỷ này không hổ là Pháp vương tinh thông bí thuật, thủ đoạn quả nhiên thực cao siêu. Trước kia mỗi lần hắn xâm nhập, heo đau vẫn hoàn đau, thân thể lại hơn nửa phần bị tổn thương. Nhưng nay mọi lo lắng đã được buông xuôi, hắn nhanh bóp nắn bờ mông đầy đặn của nàng, ha ha cười nhẹ nói: "Heo ngoan, để ta giúp nàng đem dương tinh của Pháp vương còn sót lại ở trong đài sen mang ra." Trên tay ra sức áp chế, thân thể phối hợp hướng lên trên dùng sức cắm.

"A ── a a ── "

Cơn đau lúc trước chưa kịp tan biến thì một cơn đau nhức xé rách khác lại nối gót tới. Tay chân La Chu co rút lại, liên tục thê lương kêu lên, từng giọt nước mắt đau khổ trong suốt chảy ra. Bỗng nhiên, nàng kéo nhanh cái cổ của Tán Bố Trác Đốn, một ngụm chính giữa ngoạm cằm của hắn. Thân thể đau đớn bao nhiêu, nàng liền dùng sức cắn mạnh bấy nhiêu. Chỗ răng cằm tiếp xúc ngay lập tức tràn ra một cỗ chất lỏng dính nóng, hoà cùng với những giọt lệ đồng loạt chảy xuống yết hầu, vừa tanh lại vừa ngọt, vừa chát lại vừa mặn.

Dương v*t đột phá tầng tầng trở ngại, ngay khi qυყ đầυ gậy thịt cạy mở được hoa tâm nhắm chặt, một cỗ chất lỏng nóng bỏng liền ập tới tưới dội thẳng lên, bắn tung tóe ở nơi tư mật tiếp xúc. Mặc dù Tán Bố Trác Đốn biết rõ đó là dương tinh ghê tởm còn sót lại của Bạch Mã Đan Tăng, thân thể vẫn như cũ không thể khống chế nổi cảm giác khuây khoả thư thái mãnh liệt mà run rẩy. Hắn căn bản không rảnh để bận tâm cái cằm đang đau nhức, hai tay kiềm chế giữ chặt thắt lưng cùng mông của nàng, thao túng dương v*t lại một lần nữa hướng vào đài sen hung hăng sát nhập. Cuối cùng sau khi toàn bộ nam căn đã nhập vào, hắn mới tinh tường cảm nhận được đài sen đã muốn biến dạng nghiêm trọng của heo nhỏ. Côn ŧᏂịŧ cứng rắn mẫn cảm đâm cắm xuyên qua màng vách tường nhuyễn hoạt, so với việc chỉ được ngắm nhìn từ xa cảm thụ vô cùng mềm mại vô cùng khác biệt.

Tiểu hoa huy*t của heo đã bị Bạch Mã Đan Tăng chọc ghẹo đến mức mẫn cảm nước chảy ồ ạt, lại tràn ngập sự mềm dẻo co dãn. Hắn hiện tại có thể yên tâm mà yêu thương nàng, lại không cần lo lắng sẽ đem nàng quấy đảo chọc ngoáy phá hư đến chết.