Editor: snowie
“Heo nhỏ, chậm thì sẽ không vui vẻ.”
Hắn khẽ xoa nắn phấn nhũ mềm mại mười phần của nàng, mặc kệ nàng trốn tránh. Càng thêm lực đạo lớn hơn, dùng sức hướng chỗ sâu nhất bên trong mà va chạm, bành trướng hoa tâm đến tận đỉnh, nhập vào đài sen, trực tiếp cọ vào đến mức tận cùng màng vách tường của tử ©υиɠ mềm mại. Rút ra rồi lại đâm vào, hoa tâm chưa kịp khép lại, hắn đã dùng sức mà nghiền nát đυ.ng chạm.
Kinh nguyệt đỏ sẫm cùng với mật dịch trong suốt vì đưa đẩy mà chảy ra. Bên trong mật điện tràn ngập tiếng va chạm vang dội rêи ɾỉ. Hoa tâm ở trong run rẩy đến nỗi không thể tiếp nhận thêm chút nào khuây khoả nữa, La Chu liều mạng tìm kiếm cách phát tiết. Đôi móng vuốt vô ý thức lung tung cào ngực Bạch Mã Đan Tăng, hàm răng ở trên lưng hắn tùy ý gặm cắn mà lưu lại một cái dấu răng như tiểu hoa hồng.
“A… Pháp vương… Pháp vương… Sẽ chết a… Muốn chết… Pháp vương… … Pháp vương…”
Nàng ngẩng đầu nhíu mi, nhìn Bạch Mã Đan Tăng với ánh mắt đen huyền mê ly, lấp lánh từng giọt nước mắt, trong một trận cường lực hung mãnh rút ra rồi lại đâm vào mà khóc kêu. Thân thể thịt nộn mềm mại không xương, không nhịn được mà run rẩy, vách tường hoa huy*t cùng mị thịt gắt gao quấn quanh đại v*t nóng rực cứng rắn, co rút nhanh chóng. Không cần tới hai tay của Bạch Mã Đan Tăng kiềm chế, hai mông không tránh khỏi mà điên cuồng đón ý nói hùa, nhấp nhô đùa nghịch với thứ đang cứng rắn xâm nhập, biểu hiện của thân thể cùng việc khóc kêu hoàn toàn trái ngược.
“Heo nhỏ, ngươi sao vậy luôn trên giường nói bậy bạ, không phải Pháp vương sẽ chết, là ngươi a.” Bạch Mã Đan Tăng cười khẽ liên tục, đối với lời nói mơ hồ trên giường của vật nhỏ nhiệt tình đón ý nói hùa cực kì yêu thích. Bàn tay to tại hai mông của nàng cùng thắt lưng lưng liên tục giày xéo, qυყ đầυ cắm sâu trong hoa tâm vừa mềm mại lại vừa cứng liều mạng nghiền nát.
“A —— chết—— ”
La Chu thân mình căng thẳng, bỗng nhiên kéo dài tiếng rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ chồng chất ầm ầm kéo tới, nháy mắt đem nàng đưa lên tận trời xanh, cả người hoàn toàn hóa thành vũng xuân thủy ngồi phịch trên người Ma Quỷ pháp vương. Hoa huy*t run rẩy mà mạnh mẽ co rút lại, toả khắp mật điện một mùi hương dâʍ ɭσạи, giống như nước suối thượng hạng tưới trọn qυყ đầυ của hắn.
Bạch Mã Đan Tăng vẫn không nhúc nhích mặc cho hoa tâm run rẩy, bị lượng lớn mật dịch mùi hương tưới lên, xương cốt hắn cơ hồ đều đã tê rần. Trong lòng mặc tụng mật niệm chú, vừa hưởng thụ vừa hút vào bên trong linh khí thơm ngọt, mắt phượng đỏ tím hoa quang gợn sóng, chuyển thành bảy sắc màu. Đợi cho mật dịch của vật nhỏ phụt lên xong, mới lại dùng sức phốc một cái xuyên qua, đem dương v*t bên ngoài nửa non nửa già tất cả đều tiến vào bên trong nàng. Thân thể vật nhỏ bị một cái côn ŧᏂịŧ chấn động, trong phòng vừa kêu la thống khổ lại vui thích kêu rên.
Hắn không tiếng động cười cười, mắt phượng đỏ tím toát ra hào quang, sót lại một chút ánh nhìn tà mị lúc ẩn lúc hiện. Vận khởi công pháp, hắn đột nhiên đem cả thân cùng qυყ đầυ đâm vọt vào, nhanh chóng lấp đầy đài sen.
“A đau…” Cổ tử ©υиɠ đột nhiên bị đâm vào mạnh mẽ không chống đỡ được càng mở rộng ra, La Chu đang ở trên đỉnh cao trào vì đau đớn mà đột nhiên ngã xuống. Nàng lấy tay giữ trên thân, đau đớn khó nhịn lại có chút mờ mịt nhìn về phía Ma Quỷ pháp vương, ánh mắt không còn hoàn toàn đắm chìm vào tìиɧ ɖu͙© mê ly như cũ.
“Heo nhỏ, cho ta đem tiểu đài sen của ngươi lôi ra trêu đùa được không?”
Ngón tay thon dài du di vuốt ve khuôn mặt kiều diễm thanh tú một cách đầy yêu thương. Mặt mày ôn từ mỉm cười, trong miệng lại nói ra những lời mê hoặc lòng người.
*đài sen = tử ©υиɠ
Theo lời hắn nói, khi côn ŧᏂịŧ cứng rắn ở trong chậm rãi rút lui, tử ©υиɠ bên trong như loại cao su đàn hồi sẽ bị tha túm kéo ra bên ngoài. Nghe thế, vách tường thịt của hoa tâm bên trong như dây chằng dần dần siết chặt. Như bị ăn tươi tươi sống, toàn bộ bụng sinh ra cảm giác đau như xé, cơ hồ có thể ví như đau bụng kinh.
“Không được! Không được! Không được!”
La Chu hồn phi phách tán sợ hãi kêu lên, khuôn mặt kiều diễm choáng váng nhanh chóng xám xịt, ánh mắt lúc nãy còn nhiễm xuân tình cũng bị thay thế bằng sự sợ hãi, thân thể mềm mại vừa chảy mật dịch cũng phục hồi trong nháy mắt. Nàng lắc đầu thét chói tai, nước mắt tuôn rơi ào ào, thân thể cứng lại trên người Ma Quỷ pháp vương, không dám tùy ý vặn vẹo, chỉ sợ đài sen thực sự bị lôi ra ngoài.
Bình thường chỉ có phụ nhân lớn tuổi do sinh đứa nhỏ mới có thể xuất hiện hiện tượng đài sen bị kéo ra ngoài nhưng nàng không phải a! Hình ảnh tàn khốc mà những nữ thủ liên hoa cống phẩm ở thôn Nạp Á phải trải qua nhanh chóng xẹt qua, một cảm giác kinh khủng càn quét toàn thân run rẩy. Không cần! Nàng kiên quyết không cần phải trải qua cái tình huống bi thảm này!
Trong tẩm điện ánh sáng hoả thạch, hoa huy*t của La Chu không hề rụt rè cầm trụ côn ŧᏂịŧ cứng rắn đang muốn ra ngoài của Ma Quỷ pháp vương. Thân mình tuy cứng ngắc nhưng lại cực kỳ phối hợp đâm sâu xuống, muốn ngăn cản ý đồ tha túm đài sen ma quỷ này.
Nhưng nàng vừa mới trải qua cao trào nên thân thể khắp nơi đều tê liệt đến cực điểm, căn bản là không còn sót lại chút sức lực nào để đối kháng. Dương v*t cực đại nóng bỏng nằm sâu bên trong, ma sát vách tường thịt, ngược lại khiến thân thể đau đớn, tê liệt như điện giật, làm cho tâm một trận hoảng hốt nhộn nhạo, thiếu chút nữa liền mất cảnh giác, một lần nữa sa ngã vào lòng ma quỷ.
“Pháp vương.”
Tiếng Thích Ca Thát Tu hơi cầu xin nhẹ nhàng vang lên. Đã cẩn thận quan sát tất cả, vừa mới ra ngoài điện an bài một lúc, quay lại liền nhìn thấy hành động ác liệt của Pháp vương. Vận công dùng dương v*t đem đài sen của nữ nhân kéo ra, việc này Pháp vương không phải chưa làm qua. Nữ nhân người bị tha túm đài sen ra cũng không nhất định là sẽ chết, chính là cái loại khổ hình, cái cảm giác cực đau cực lạc này sẽ làm nữ nhân sống không bằng chết.
Thân thể của heo nhỏ mềm mại nhu nhược, ngay cả Vương – kiểu nam nhân tàn khốc, không hiểu tình yêu là gì, đều chậm rãi học cách khống chế lực đạo. Pháp vương sao có thể nhẫn tâm làm như vậy? Chẳng nhẽ mọi sự dung túng cùng sủng ải bình thường mà hắn nhìn thấy đều là giả?
Bạch Mã Đan Tăng chầm chậm từ dưới hướng lên tùy ý liếc Thích Ca Thát Tu một cái, rồi quay tầm mắt trở xuống nhìn thấy vật nhỏ trên người hoảng sợ, mắt phượng đỏ tím bỗng tràn đầy sủng nịch, đem ánh nhìn tà tứ, mị hoặc lặng yên che giấu.
“Heo nhỏ đã không muốn, vậy thì thôi không tiếp tục.”
Hắn cười hoà thuận vui vẻ kéo vật nhỏ bằng lực tay, đè lại hậu huy*t của nàng, thắt lưng hướng lên, đem dương v*t rời khỏi rồi lại lần nữa đưa vào bên trong nàng, cũng làm cho dương v*t đưa đài sen trở về lại chỗ cũ. Xong, hắn tại đóa hoa của La Chu trìu mến mà vỗ nhẹ, ôn nhu nói,
“Heo nhỏ ngoan, không khóc không sợ nha. Ta chỉ là chơi đùa tiểu âʍ ѵậŧ của ngươi thôi”
Chỉ là chơi đùa? Chỉ là chơi đùa! Đâu ra cái người liền như vậy khó coi a a a! La Chu đổi lại suýt nữa bị tức chết, thân thể cứng ngắc bỗng bừng tỉnh sống sót lại sau tai nạn trên người Ma Quỷ pháp vương, tứ chi toàn thân như được giải thoát. Nàng nghĩ mà muốn khóc lớn, muốn cắn người, muốn gϊếŧ người a a a!
Thích Ca Thát Tu cũng là không nói gì chỉ ngưng nghẹn, khóe miệng rất nhỏ nhếch lên một chút. Pháp vương hồi còn nuôi dưỡng bọn họ cũng đặc biệt thích chơi đùa lỗ nhỏ một cách cực đoan ác liệt như vậy. Khi còn nhỏ, đôi khi còn có chút bất ngờ, bất quá sau này lớn hơn một chút, bọn họ liền hoàn toàn vô cảm, cũng khiến Pháp vương cảm thấy bọn họ càng ngày càng không thú vị.
Pháp vương sẽ không làm heo nhỏ bị thương, việc này thì tốt lắm, nhưng mà, heo nhỏ không giống bọn họ, sợ chịu không nổi trò đùa của lão Pháp vương như thế a.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như nữ quỷ, tia sợ hãi trong đôi mắt to tròn trong suốt thật lâu cũng không tiêu tan, hắn nhìn liền đau lòng. Giờ này khắc này, Thích Ca Thát Tu trong lòng cực kì không đồng tình với ham mê ác liệt của Pháp vương, hạ quyết tâm khi hồi vương thành liền phản ánh cho Vương tình huống chi tiết, hướng Vương đề xuất kháng nghị nghiêm chỉnh đối với Pháp vương.
Bạch Mã Đan Tăng hồi lâu thấy hai mắt của vật nhỏ vẫn chưa hết đẫm lệ cùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đối với vật riêng tư phía dưới cũng có chút hối hận, tựa hồ có chút đùa quá. Hắn đem hai chân nàng tách ra, ôm bờ mông của nàng nâng niu hướng lên trên, thanh âm phát ra càng ôn nhu trầm ấm: “Heo nhỏ ngoan ngoãn, đem hoa huy*t hướng cao chút, ta cho Thích Ca Thát Tu tới an ủi ngươi.”
Sự tỉnh táo còn sót lại của La Chu đã bị Ma Quỷ pháp vương toàn bộ vét sạch, nàng không biết hắn nói cái gì là thật , cái gì là đùa, nàng… đùa không nổi. Trước mặt ma quỷ cùng cầm thú, chỉ có thuận theo mới là cách bảo đảm mạng sống lớn nhất. Nàng hiện tại đã muốn không có tôn nghiêm, không có cốt khí, không có trinh tiết, không có liêm sỉ. Nếu thứ quý giá nhất là sinh mệnh mà không có, vậy tất cả việc nàng làm trước kia đều trở nên vô nghĩa. Ẩn nhẫn cùng buông tha, phó mặc cho hắn toàn bộ, nàng thà rằng bây giờ trở thành nô ɭệ còn hơn đâm đầu mà chết. Hai kiều phấn thịt nộn dưới chân chậm rãi quỳ tới sườn thắt lưng của hắn, răng nanh cắn chặt môi dưới, run rẩy mà nâng lên hạ bộ, lộ ra phong cảnh tuyệt đẹp.