Tạ Lãng nhìn quanh phòng bếp một lượt, nồi sắt lớn dùng để nấu cơm rỗng tuếch, không đun nước nóng dùng để lau người như bình thường, trong chậu gỗ dưới đất còn ngâm mấy cái chén sành chưa kịp rửa, mà tiểu nữ nhi vốn nên làm xong từ lâu thì đang đứng cạnh tường vẻ mặt thoả mãn, rất rõ ràng nàng luôn đứng ở góc tường nghe lén.
" Y nhi đã yên tâm chưa?" Trong giọng nói mang theo ý cười , Tạ Lãng dưới ánh mắt kinh ngạc chưa kịp thu hồi vẻ mặt của Cố Minh Nguyệt tiến gần về phía nàng, một tay chống lên tường, giam nàng vào giữa l*иg ngực cứng rắn nóng rực của mình với bức tường lạnh lẽo sau lưng, hắn khẽ cúi đầu xuống, khàn khàn nói bên tai nàng, hơi thở nam tính phả vào cổ khiến nàng có chút ngứa ngáy khó chịu.
" Phụ thân.... Cái gì mà yên tâm với không yên tâm, Y nhi nghe không hiểu ý của phụ thân." Cố Minh Nguyệt quay đầu né tránh ánh mắt nóng như lửa của nam nhân, lắp bắp phản bác lại, vừa nhìn liền biết là khẩu thị tâm phi, dáng vẻ lung túng khi nghe lén bị người phát hiện.
" Y nhi, tại sao con không thích Huệ Nương? Nàng chỉ ở lại một đêm thôi." Giọng nói nam nhân mang theo chút nghi hoặc lại xen lẫn một tia chờ mong.
" Y nhi không phải là không thích.... phụ thân ôm nàng về...."
" Hửm? Không thích ta ôm nàng?" Tạ Lãng hít sâu một hơi mùi hương thơm ngát trên người tiểu nữ nhi, bộ phận nào đó trên người nam nhân bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, hắn cứ như vừa tỉnh ngộ trêu đùa nàng: " Hoá ra Y nhi còn là một bình dấm chua nhỏ."
Mặt Cố Minh Nguyệt nghẹn đến đỏ ửng, đột nhiên nàng quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Tạ Lãng, nhỏ giọng thầm oán: " Phụ thân biết rõ Y nhi sẽ không vui, còn ôm nàng về làm gì."
Những lời này của nàng không phải thầm oán Tạ Lãng mang Huệ Nương về nhà ở nhờ, mà là hờn dỗi chất vấn hắn tại sao lại ôm nữ nhân khác.
" Bởi vì phụ thân muốn sớm trở về nhà gặp Y nhi một chút, mà nàng ta thì đi quá chậm." Sự việc quả thật như lời hắn nói, Tạ Lãng biết Huệ Nương đi không nhanh, hắn lại không muốn về nhà quá muộn khiến tiểu bảo bối lo lắng, vì vậy mặc dù thương thế của Huệ Nương không nặng lại tỏ ra vô cùng khoa trương mà ôm chặt lấy hắn không buông , hắn cố nén sự chán ghét mà bế nàng ta chạy nhanh về nhà.
" Cho dù là vậy đi nữa, Y nhi cũng không muốn phụ thân ôm người phụ nữ khác ngoài Y nhi." Lông mày Cố Minh Nguyệt nhíu chặt, nàng ngập ngừng nói: " Nhìn phụ thân gần gũi nữ nhân khác, ngực của Y nhi liền đau đến không thể kiềm chế, trong lòng vô cùng khó chịu."
" Xem ra trong lòng Y nhi có phụ thân, rất để ý đến phụ thân...." Nghe thấy câu nói sau cùng của tiểu bảo bối, tâm tình hắn liền bừng sáng như ánh mặt trời rực rỡ, đầu hắn tựa vào hõm vai Cố Minh Nguyệt vô cùng thoả mãn thở ra, khoảng thời gian đợi chờ lo lắng, lo sợ được mất cuối cùng cũng có thể chấm dứt, tuy rằng tình cảm của tiểu nữ nhi dành cho hắn còn rất mơ hồ nhưng không hề chối bỏ mà vẫn sinh hoạt bồi dưỡng tình cảm nam nữ với hắn, nàng cũng bắt đầu biết ghen với những nữ nhân khác, điều này khiến hắn vui mừng không thôi.
" Phụ thân.... Đừng làm ở đây." Cố Minh Nguyệt bất ngờ bị nam nhân nắm lấy bầu ngực mềm mại tròn trịa xoa bóp, sắc mặt nàng đỏ ửng, hai tay đặt trên l*иg ngực dày rộng đẩy hắn ra, nơi này cách khuê phòng của nàng chỉ vài bước chân, cửa phòng bếp chỉ là tấm rèm vải, hiệu quả cách âm của vách tường cũng không tốt, nếu làm trong này nhất định sẽ bị Huệ Nương nghe được.
" Y nhi.... tiểu bảo bối của ta.... phụ thân có nghĩa vụ phải nói cho ngươi biết, từ trước tới nay ta chỉ có một người phụ nữ duy nhất là ngươi." Tiểu nữ nhi vô lực giãy dụa giống như cọng lông vũ nhẹ nhàng quấy nhiễu, một chút cũng không ảnh hưởng đến hành động kế tiếp của Tạ Lãng. Hắn ôm hông nàng, đặt thân thể mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn lên trên mặt bếp, sau đó đưa tay kéo vạt áo trước ngực nàng xuống, lộ ra hai luồng đẫy đã trơn bóng, cầm lấy chúng trong tay mà nhào lặn.
" Phụ thân...." Cố Minh Nguyệt nhỏ giọng rêи ɾỉ, từ ôm trong lời nàng nói với ôm trong lời nam nhân không phải cùng một ý, bị hắn cố ý xuyên tạc như vậy, thật gian xảo....
Hai viên đậu đỏ phấn hồng mềm mại trước ngực bị nam nhân lần lượt mυ'ŧ vào trêu đùa tới sưng đỏ, đầu lưỡi to thô ráp kia thè ra liếʍ láp rồi chiếm lấy chuyển động vòng quanh quầng vυ', thỉnh thoảng lại gẩy nhẹ núʍ ѵú trong miệng, liên tục dùng răng nanh nhẹ nhàng kéo từ từ cắn, kéo nhũ hoa thành một đường cong dài, bầu ngực nàng bị hai tay nam nhân nhào nặn giống như nhào bột mì , tới tận khi da thịt phấn trắng trước ngực căng nóng đỏ rực thì hắn mới chịu buông tha cho chúng.
Tạ Lãng dùng sức mυ'ŧ hai núʍ ѵú nhỏ của nữ nhi, mυ'ŧ một lúc lâu rồi mới " Bạch" một tiếng nhả ra một bên đầṳ ѵú đỏ tươi bị ngậm trong miệng, âm thanh đầy sắc tình, mang theo tiếng nước ướŧ áŧ.
" Đừng.... Đừng làm ở đây mà.... Sẽ .... Ưʍ... Bị nghe thấy..... Ư...." Cố Minh Nguyệt nhẹ cắn ngón tay của mình, thần sắc mê loạn khẽ rêи ɾỉ.
" Y nhi sợ sao? Sợ người khác phát hiện ra Y nhi làm chuyện này cùng phụ thân..." Ngón tay Tạ Lãng di chuyển đến giữa hai chân nữ nhi, nơi đó đã ướt đẫm, chất lỏng dinh dính hai bên cánh hoa có thể kéo ra chỉ bạc.
" Ưʍ.... Y nhi.... Ư .... Sao lại phải sợ người ta phát hiện....Ư.... Phụ thân.... Đừng.... Đừng nhét ngón tay vào..... Aa~" Cố Minh Nguyệt dùng ánh mắt ngập nước nhìn chăm chú vào khuôn mặt nam nhân, vờ như khó hiểu hỏi, bên trong tiểu huyệt co rút, cố gắng đẩy ra dị vật đang chen chúc xâm nhập vào.
" Bởi vì...." Sắc mặt Tạ Lãng có chút thống khổ, trong cơ thể nữ nhi thật ấm nóng, ẩm ướt, hắn nhắm mắt lại, khó có thể mở miệng khó khăn nói: " Bởi vì .... Quan hệ của chúng ta .... Không thể...."
" Phụ thân, thật ra chúng ta không có bị bệnh đúng không?" Giọng nói thiếu nữ mang đầy tìиɧ ɖu͙© tiếp lời nam nhân, dưới ánh mắt không thể tin được của Tạ Lãng, nàng dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại nâng khuôn mặt hắn lên, hôn nhẹ tiếp tục nói: " Phụ thân luôn gạt người ta."
" Con....Sao con biết?"
" Bởi vì phụ thân vô cùng ngốc, người không biết rằng giấu sách trong tủ quần áo rất dễ bị phát hiện hay sao?"
Tạ Lãng kinh ngạc suy nghĩ, hoá ra là quyển đông cung đồ trước kia mà hắn đã lén lút giấu đi bị nàng tìm thấy, nó được đặt ở đó trước khi Chương nhi qua đời, văn hay tranh đẹp, hắn mua về cũng là để sau này đưa cho nhi tử xem, dạy hắn chuyện nam nữ, đỡ khi thành thân với Cố Minh Nguyệt lại mù mờ không rõ việc này, không ngờ quanh đi quẩn lại, hắn đã sớm quên mất thứ này từ lâu vậy mà cuối cùng lại bị nữ nhi nhìn thấy....
" Y nhi...." Trong chốc lát Tạ Lãng không biết nói gì cho tốt .
" Phụ thân thật xấu, hoá ra chúng ta làm vậy là không được." Cố Minh Nguyệt chu môi lại ấn hôn lên khuôn mặt nam nhân đang bàng hoàng thất thố một nụ hôn nữa, bàn tay nhỏ bé di chuyển xuống dưới cầm lấy côn ŧᏂịŧ bị doạ cho mềm xuống dưới thân hắn, liếʍ môi nói: " Nhưng tất cả đã muộn rồi, bây giờ Y nhi rất muốn phụ thân, tất cả đều là lỗi của người."
" Phải.... đều là lỗi của ta." Tạ Lãng chỉ có thể thật thà lặp lại lời nói của nữ nhi.
Cố Minh Nguyệt bất đắc dĩ nhìn nam nhân mới vừa rồi còn lộ rõ vẻ ngang ngược mạnh mẽ , lúc này lại trầm lặng lộ vẻ sợ bị chán ghét, khiến trái tim nàng mềm nhũn ra.
" Phụ thân, người đi vào đi.... Y nhi muốn người dùng thứ to lớn nóng bỏng, vừa dài vừa thô kia đi vào lỗ nhỏ trống rỗng ngứa ngáy của Y nhi.... Phụ thân.... Y nhi khó chịu...." Thiếu nữ mở hai chân ra, quấn vòng quanh thắt lưng nam nhân, lộ ra hoa huyệt đỏ tươi, ngón tay của nam nhân vẫn còn đang cắm ở bên trong, thuỷ dịch thuận theo đầu ngón tay tràn ra cửa hoa huyệt, chảy xuống mặt bếp, chẳng mấy chốc phía dưới mông nàng đã một mảnh trong suốt.
Tạ Lãng cảm thấy có một dòng chất lỏng nóng hổi chảy xuống từ khoé mắt, mang theo hương vị vừa chua chát lại rất ngọt ngào.
" Vậy phải chuẩn bị tốt mọi thứ." Hắn nghe thấy từng chữ mà mình phát ra đều run run, mang nặng giọng mũi.
Hai người cùng gánh vác, thoải mái hơn so với một người tự chịu đựng rất nhiều.
" Vâng." Cố Minh Nguyệt mỉm cười cầm côn ŧᏂịŧ thô dài đặt trước cửa tiểu huyệt ướt sũng của mình.
Nghiệp chướng nặng nề thì đã sao, chúng ta đều khát vọng lẫn nhau như thế.
" Ta yêu chàng."