Cố Minh Nguyệt không rõ vì sao còn tưởng rằng Tạ Lãng muốn dẫn nàng đi mua một vài món đồ dùng trong nhà, vì vậy ngoan ngoãn đi theo hắn, mãi đến khi hai người dừng lại trước cổng lớn của một nhà nọ.
Tạ Lãng đi lên thềm đá, kéo vòng cửa bên trên đập cửa, vài tiếng đập khẽ vang lên. Chốc lát sau đã có người chạy ra mở cửa, đó là một vị trung niên nữ tử dáng dấp sạch sẽ dễ nhìn, chỉ thấy bà híp đôi mắt đánh giá Cố Minh Nguyệt từ trên xuống dưới một lần sau đó cười tươi như hoa mở miệng nói: " Tạ đại lang, ngươi tới rồi à."
Tạ Lãng không đáp lời mà chỉ gật đầu, chỉ vào Cố Minh Nguyệt đang đứng bên cạnh với vẻ mặt mịt mờ không hiểu gì, giới thiệu nói: " Đây là tiểu nữ Tạ Y ."
Vị nữ tử trung niên kia tấm tắc chậc lưỡi: " Quả là một tiểu nương tử xinh đẹp, không biết sẽ có bao nhiêu nam tử khóc lóc kinh hô muốn lấy về nhà đây, ngươi yên tâm, việc này cứ dao cho ta, ta nhất định sẽ tìm cho nàng một người phu quân tốt đẹp nhất."
Nghe tới đây, Cố Minh Nguyệt mới hiểu ra người trung niên nữ tử đang đứng trước mắt là một bà mối . Nàng thật không nghĩ tới Tạ Lãng mang nàng qua đây là vì muốn tìm một mối hôn sự cho nàng, nghĩ cũng thật buồn cười, hai người bọn họ hàng đêm ngủ cùng một giường, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm ấp, những việc không nên làm cũng làm cả rồi, chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng kia thôi, ở thời đại này nàng nào còn cái gọi là trong sạch nữa chứ. Vậy mà nam nhân này lại vẫn muốn lừa mình dối người muốn gả nàng cho nam nhân khác, Cố Minh Nguyệt cũng không còn gì để nói , thầm nghĩ Tạ Lãng thế mà thật ích kỷ, hắn không muốn phá vỡ ranh giới đạo đức cuối cùng, cũng không chịu đâm rách lớp màng mỏng kia, nàng không thể cho hắn được như ý, trên đời này nào có chuyện tiện nghi như vậy.
Tạ Lãng suy nghĩ một hồi, nội tâm đấu tranh vô số lần nhưng cuối cùng vẫn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, định đưa tay vào ngực áo lấy tiền làm mối đưa cho bà mối , nhưng tay hắn vừa động lại bị một đôi tay nhỏ bé mềm mại đè xuống.
" Phụ thân, Y nhi không muốn gả." Trong con ngươi đen trong suốt như thấy đáy của Cố Minh Nguyệt phản chiếu bóng dáng của nam nhân, đôi môi đỏ mọng phát ra lời nói kiên định.
" Tạ cô nương, trên đời này làm gì có nữ tử nào tới tuổi thành thân rồi mà không phải lập gia đình đâu chứ, cho dù ngươi không muốn gả, đến tuổi rồi quan phủ cũng nào có cho phép ngươi tuỳ hứng , đến lúc đó còn làm liên luỵ tới Tạ đại lang, như vậy thì đâu có được."
Cố Minh Nguyệt mắt điếc tại ngơ, dùng ánh mắt kiên định nhìn chăm chú vào nam nhân. Nàng đương nhiên biết ở thời đại này nữ tử tới tuổi mà không lấy chồng thì đúng là trái luật lệ , có thể liên luỵ đến người nhà phải đi tù, nhưng nàng không sợ những thứ này, thế giới này binh hoang mã loạn, đăng kí hộ tịch quả thực là loạn một đoàn, cỗ thân thể này của nàng là bị người vứt bỏ, có đúng hộ khẩu hay không cũng cần phải chờ bàn bạc lại, huống chi nàng còn ở sâu trong sơn cốc, chỉ cần không xuống núi, có không gả đi nữa cũng chẳng có ai biết.
Tạ Lãng bị ánh mắt kiên định của nàng làm cho do dự, thật vất vả hắn mới quyết tâm gả nàng đi mà nay lại bị câu nói không muốn gả của Cố Minh Nguyệt làm cho lung lay. Thậm chí bản thân hắn vừa nghe nàng nói vậy liền đồng ý, không kiên trì tiếp tục nữa mà trầm mặc thả tay xuống quay sang lắc đầu với trung niên nữ tử, dưới ánh mắt ngạc nhiên của bà mối , cầm tay dẫn Cố Minh Nguyệt đi về nhà.
Chỗ bà mối này, Tạ Lãng đã tới không biết bao nhiêu lần, mỗi lần bà mối đưa ra tư liệu về nhà trai đều bị hắn loại bỏ, lấy lý do người này không tốt, người kia cũng không được cứ thế mà lui thân, hắn cảm thấy cho dù là ai đi nữa thì đều không xứng với tiểu nữ nhi nhà hắn. Lần này mang theo nàng xuống núi cũng là muốn cho bà mối nhìn kỹ càng một chút để bà tìm một phu gia giàu có đàng hoàng cho nàng. Đối với tướng mạo của tiểu nữ nhi nhà mình, Tạ Lãng đặc biệt có lòng tin.
Nhưng ngay khi vừa lên tới chợ, khi Cố Minh Nguyệt bị một đám nam tử dùng ánh mắt mê thích nhìn trộm, Tạ lãng chợt phát hiện bản thân hoàn toàn không có cách nào chịu được có nam tử khác nhìn nàng, hay chạm vào nàng, người cùng nàng triền miên trên giường suốt quãng đời còn lại không phải mình.
Vì vậy khi Cố Minh Nguyệt đưa tay ngăn cản hắn, nam nhân vốn đã dao động liền thuận thế tìm cái bậc thang cho mình bước xuống, thuận lý thành chương làm theo tư tâm giữ nàng ở lại bên mình.
Muốn chiếm làm của riêng như vậy, đã không thể coi là tâm lý không lỡ xa nữ nhi của một người cha nữa . Tình cảm của hắn dàng cho nàng, hôm nay hắn đã hoàn toàn minh bạch, hắn biết khối tình cảm này đã hoàn toàn biến chất.
" Phụ thân, Y nhi gả cho người được không?" Cố Minh nguyên đi sau lưng nam nhân, trong giọng nói toát lên vẻ ngây thơ cùng với mong ước.
Nghe thấy lời nàng vừa nói, Tạ Lãng đột ngột dừng lại, xoay người nhìn tiểu thiếu nữ đang cười rực rỡ như ánh mặt trời, tựa như để khắc chế lúi nửa đột ngột bùng nổ, hắn nhanh chóng kéo cánh tay thiếu nữ, lôi nàng chạy nhanh vào trong ngõ hẻm u ám, một tay chống lên mặt tường, giam thân thể mềm mại nhỏ xinh của tiểu nữ nhi vào giữa cơ thể nóng rực của mình và bức tường lạnh lẽo cứng rắn kia, cúi người dùng tay còn lại nâng khuôn mặt như dương chi bạch ngọc của nàng lên, nhìn nàng hãy còn thở hổn hển, ánh mắt đen tối hiện ra ánh sáng u lam, sáng rực mà lại thâm trầm, giống một hồ nước yên tĩnh trước khi giông bão ập đến.
Ánh mắt hắn buồn vui xen lẫn, lại toát ra vẻ thoải mái khi được giải thoát, giọng nói trầm thấp nỉ non: " Y nhi, lặp lại câu vừa rồi một lần nữa cho ta nghe."
" Y nhi muốn gả cho phụ thân ." Giọng Cố Minh Nguyệt kiên định lại mang theo một tia mong chờ " Y nhi có thể sống cả đời cùng người được không?"
" Đứa nhỏ ngốc, con vẫn chưa hiểu ý nghĩa của việc lập gia đình." Hơi thở nóng bỏng của Tạ Lãng phả lên mặt nàng, chóp mũi vuốt ve da thịt láng mịn non mềm của nàng, nhẹ nhàng lẩm bẩm.
" Y nhi chỉ muốn sống cùng với phụ thân, Y nhi không muốn gả ra ngoài, vừa nghĩ tới việc phải dời xa người , trái tim Y nhi liền đau nhức vô cùng...." Cố Minh Nguyệt nhíu chặt lông mày, vẻ mặt khổ sở cất lời: " Không biết vì sao, mỗi lần Y nhi đứng gần phụ thân như bây giờ, trái tim liền đập rất nhanh, cơ thể cũng cảm thấy rất nóng, khi chữa bệnh cũng vậy, dường như Y nhi lại bị bệnh kỳ quái hơn nữa rồi."
" Thật đáng thương." Đôi môi Tạ Lãng khẽ nhếch, trán kề sát lên trên trán nàng, chuyên tâm thưởng thức nét mặt của thiếu nữ trong lòng.
" Bệnh của Y nhi cũng vì phụ thân mà ra, phụ thân phải giúp Y nhi chữa bệnh." Âm sắc trong giọng nói của tiểu thiếu nữ tràn đầy lo lắng.
" Ừ, phụ thân sẽ chữa bệnh cho con." Tạ Lãng chậm dãi hôn lên cái miệng nhỏ thơm ngát ngọt như mật đường, vẫn luôn mời gọi dụ dỗ hắn của nàng, vừa nhẹ nhàng hôn vừa nói : " Nhưng chữa bệnh cũng không trở ngại tới việc lập gia đình của Y nhi, phụ thân sẽ chữa trị định kỳ cho Y nhi."
Nghe vậy trong lòng Cố Minh Nguyệt thật muốn mắng một tiếng tra nam, muốn hưởng mỹ nhân mà lại không muốn chịu trách nhiệm, còn định kỳ nữa, đang hôn nàng mà vẫn có thể nói ra câu này..... Nghĩ vậy nhưng Cố Minh Nguyệt vẫn là sáng suốt giữ lại trong lòng không có nói ra, nàng vẫn phải tiếp tục giả vờ như không hiểu gì mà nói: " Nếu gả cho người khác thì Y nhi mỗi giờ mỗi khắc không thể ở bên cạnh phụ thân , như vậy Y nhi bằng lòng cả đời không lấy chồng." Tiểu thiếu nữ kích động ôm chặt cổ nam nhân, vùi mặt vào trong l*иg ngực quen thuộc tiếp tục dẫu dĩ nói " Nếu phải gả, Y nhi chỉ nghĩ gả cho phụ thân mà thôi."
" Được."
" Hả?"
" Ta nói được, gả cho ta." Nam nhân đưa lưng về phía ánh sáng nên không thể nhìn rõ vẻ mặt bây giờ của hắn, chẳng qua hai mắt hắn toả sáng lấp lánh như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt giữa bụi gai. Trong đầu hắn thiên đao vạn tự đều kéo căng thành dây sau khi Cố Minh Nguyệt nói muốn gả cho hắn, câu nói này quấy nhiễu tất cả tư duy cùng lý trí của hắn, hắn còn tưởng mình nghe nhầm hay đang nằm mơ, nếu là mơ thì hắn nguyện ý không bao giờ tỉnh lại. Hắn nguyện ý trầm mình cả đời trong đó, tất cả quá mức tốt đẹp khiến hắn không dám tin tưởng nhưng từng câu nói vừa rồi của nàng khiến hắn vô cùng vui sướиɠ.
" Cho dù sau này nàng có hối hận, ta cũng tuyệt đối không buông tha nàng, không cho phép nàng dời khỏi ta."