Hồi tưởng của Cố Minh Nguyệt tới đây kết thúc, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động xoắn xuýt cả buổi, cuối cùng vẫn là đi xuống lầu dưới vào trong phòng bếp tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu chuẩn bị bữa trưa mang đi cho Tɧẩʍ ɖυng.
Tɧẩʍ ɖυng thích ăn đồ ăn có vị cay nồng, lúc đầu khi Cố Minh Nguyệt biết được cũng có chút ngạc nhiên, cô còn tưởng rằng loại đàn ông có vẻ ngoài xinh đẹp nho nhã thường sẽ kiềm chế bình thưởng chỉ thích ăn mấy món ăn thanh đạm, nhưng Tɧẩʍ ɖυng quả thật là người không cay không vui, từ trên khẩu vị trong ngoài không đồng nhất của hắn, đại khái cũng có thể thấy được chút đầu mối.
Đương nhiên, lấy ăn lý do cay trong ngoài bất nhất để mổ xẻ phân tích thì khó tránh khỏi có chút gượng gạo, nhưng trên thực tế Tɧẩʍ ɖυng có thói quen che giấu con người thật của mình, hắn vờ thâm nhập vào mỗi mặt trong cuộc sống, mỗi tiếng nói cử động không có chút nào không phù hợp với tiêu chuẩn hoàn mỹ trong tưởng tượng của mọi người. Có vài thứ có thể giả bộ một chút là có thể biến thành chân thật, phát triển thành thói quen, nhưng mà có đôi thứ khác nữa, ví dụ như tính cách cũng như sở thích, có lẽ sẽ chìm xuống lắng đọng lại rồi dần dần lên men dưới lớp mặt nạ che dấu kia, và càng có khát vọng sinh sôi điên cuồng hơn.
Cố Minh Nguyệt biết được những sở thích nhỏ này của Tɧẩʍ ɖυng cũng là từ trên giường, ví dụ như, bình thường hắn sẽ dùng tương ớt đỏ bôi lên trên bộ ngực mềm mại cùng nhũ hoa nho nhỏ của mình rồi sau đó ngậm cắn liếʍ ăn, thưởng thức da thịt bị cay nóng đến mức đỏ bừng như máu; ví dụ như, khi hắn phun ra chất lỏng trong cổ họng mình thỉnh thoảng sẽ có mùi tinh vô cùng nặng; ví dụ như, hắn hay dùng vài trái ớt đỏ to dài nhồi vào huyệt thịt của chính mình, đợi sau khi chúng nó dính đầy chất lỏng da^ʍ mị trong suốt sẽ tràn đầy phấn khởi mà ra lệnh cho chính mình ăn hết, sau cùng thường mang theo nét mặt thoả mãn nhìn mình bị hơi cay làm cho nóng rát tới mức mặt đầy chấm đỏ mồ hôi đầm đìa, phần thưởng chính là làm cô mở miệng ra, bắn hết toàn bộ dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tới chiếc lưỡi đang khao khát được giải tỏa cảm giác cay xé trong cổ họng...
Cố Minh Nguyệt bận rộn trong phòng bếp một hồi lâu, cô đã nói chuyện với cha mẹ từ trước, nói là vì gần đây anh hai bề bộn nhiều việc không về nhà được, cho nên muốn làm ít đồ mang đi thăm hắn, thuận tiện làm quen sớm với cuộc sống đại học một chút.
Cha Thẩm và mẹ Thẩm nghe vậy đương nhiên sẽ vui vẻ đồng ý, hai đứa bé có thể cùng thân thiết sống chung với nhau như hai anh em ruột, dĩ nhiên là họ cầu còn không được. Ở trong mắt bọn họ Tɧẩʍ ɖυng chính là khái niệm của sự hoàn mỹ, hoàn toàn không hề có suy nghĩ sai lệch gì về hắn, thật sự chân chính yên tâm cho hắn và Cố Minh Nguyệt ở cùng một chỗ, cho nên hoàn toàn không phát hiện mỗi cuối tuần chỗ kiều diễm kia của con gái mình đều để con trai cắm vào chơi đùa thỏa thích.
Làm xong bữa ăn cho vào túi tiện lợi, Cố Minh Nguyệt trở về phòng thay xong quần áo, sau đó mang theo thứ vừa làm xong tạm biệt cha mẹ, ngồi lên tàu đi về hướng phụ cận trường đại học của Tɧẩʍ ɖυng, trong lòng cô vô cùng thấp thỏm, cảm thấy trên đường đi mỗi người ở đây đều dùng ánh mắt khác thường nhìn mình.
Không có gì, quần áo dài tới mắt cá chân kèm với áo lông, thiếu nữ mang mũ cùng khăn quàng cổ che khuất gần nửa khuôn mặt tự nhủ, bọn họ không biết gì hết.
Nâng túi tiện lợi trong tay, thân thể ngồi trên ghế ngồi của thiếu nữ hơi run rẩy một chút, cô cúi đầu, cố gắng hết sức khắc chế cảm giác da^ʍ mị đã bay tới tận miệng, nam thanh niên bên cạnh cô nhìn cô một lát tỏ vẻ muốn nói lại thôi, thở dài vỗ vỗ bả vai của cô, quan tâm hỏi han: “Em gái này, em không sao chứ, tôi thấy em cứ run rẩy mãi, có phải trong người em có chỗ nào không thoải mái không?”
Đột nhiên bị người khác võ một cái Cố Minh Nguyệt không kịp chuẩn bị, cô còn tưởng rằng người bên cạnh đã phát hiện ra sự khác thường của mình, lại càng hoảng sợ, nghe thấy giọng nói ấm áp hỏi bên tai, trong lòng chợt buông lỏng không tự chủ được ngẩng đầu thầm nghĩ muốn nhìn chủ nhân của giọng nói dịu dàng hòa nhã kia.
Đó là một chàng thanh niên ước chừng cỡ 27, 8 tuổi, chỉ nhìn một cách đơn thì thuần ngũ quan của anh cực kỳ bình thường, nhưng khi tổ hợp tất cả lại trên cùng một khuôn mặt lại thanh tuấn khiến người ta không dễ hình dung đầy đủ được, đó là một đôi lông mày hơi nhạt trông có vẻ nhàn nhã an tĩnh, nhìn vào lại có sự quyến rũ như ánh ngọc trong băng, phong độ tư thái vô cùng mẫu mực. Anh thuộc loại người mới nhìn cũng không kinh diễm hơn người là mấy, nhưng nhìn lâu thì có nhìn trăm lần cũng không thấy chán, càng xem càng có mùi vị. Lúc này anh mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xám, bên trong là áo sơ mi trắng, dưới mặc quần dài màu đen, toàn thân cao gầy lộ ra vẻ mạnh mẽ, quý như tùng trúc, lại có cỗ khí phách làm người ta không nói nên lời, lượn lờ như trầm hương, thấm vào lòng người.
Cố Minh Nguyệt bị khí độ toàn thân của anh làm cho rung động, nghĩ thầm người qua đường này ngược lại lại có vẻ lịch sự tao nhã gần như đã xói mòn tiêu tán sạch sẽ trong cái xã hội hiện đại này, vội vã liếc mắt nhìn sơ rồi nhanh chóng cúi đầu, giọng nói khàn khàn: “Không có việc gì.” Cô không muốn nói nhiều, rất sợ chàng trai bên cạnh phát hiện ra chỗ sơ hở trong âm sắc.
“Ừm.” Chàng thanh niên ngồi cạnh Cố Minh Nguyệt, chính là cậu con trai cả của nhà họ Tống - Tống Chân Dật, khi Cố Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn trộm mình anh cũng vô tình bị dáng vẻ dung mạo của cô làm chói mắt. Anh nghĩ đây thực sự là một cô bé có nhan sắc cực kỳ xinh đẹp, đoán chừng là cô bé cho rằng mình là kẻ lừa gạt tới bắt chuyện với cô gái trẻ tuổi nên sợ, tính cảnh giác cao không muốn nhiều lời cũng là lẽ thường, vì vậy chỉ mỉm cười, cũng không để tâm tói chuyện lòng tốt bị bỏ mặc.
Cuối tuần này Tống Chân Dật không có việc bận, vì muốn tránh khỏi bị người lớn trong nhà ép buộc kéo đi xem mắt, anh mượn cớ muốn về trưỡng cũ thăm thầy cô, liền chuồn đi nhanh như chân được bôi một lớp dầu mỡ. Bởi vì thật sự quá rảnh rỗi không có gì làm, anh vẫn giữ liên lạc với thầy giáo hướng dẫn mình thời đại học, biết được bây giờ đối phương đang ở trong trường tận dụng thời gian cuối tuần giành giật từng giây tiến hành nghiên cứu khoa học, liền cũng thật sự nảy ý muốn đi thăm hỏi, tiện đường nhìn xem mấy năm này trường học cũ đã thay đổi từng ngày như thế nào. Đại học chính trị đế đô nằm ở khu bắc thủ đô, bởi vì giao thông chỗ đó phức tạp bị tắc đường, lái xe tốn thời gian, cho nên hiếm khi Tống Chân Dật mới ngồi một chuyến tàu, không nghĩ tới sẽ gặp được một vị cô gái nhỏ xinh đẹp đến rung động lòng người. Anh cũng không phải một người chỉ biết coi trọng bề ngoài, ngoại trừ cảm thấy sắc đẹp của Cố Minh Nguyệt hiếm thấy ra, cũng không có sinh ra tâm tư kiều diễm gì.
Nhưng Cố Minh Nguyệt xinh đẹp tới nỗi người gặp khó quên, rốt cuộc vẫn để lại cho anh một ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Đến trạm dừng, sau khi xuống xe hai người đều đi về phía cửa lớn đại học chính trị đế đô, nhìn đối phương và mình có cùng chung mục đích, mặc dù trong lòng Cố Minh Nguyệt rất đỗi ngạc nhiên, cảm thấy thực sự quá khéo, nhưng cũng không nói thêm lời nào.
Vào trong khuôn viên trường, hai người mỗi người đi một ngả, Tống Chân Dật nhìn đường đi của Cố Minh Nguyệt giống như là tới ký túc xá nam sinh, căn cứ độ tuổi của cô còn khá nhỏ trông cũng không giống sinh viên, cho nên phỏng đoán chắc là cô đến tìm bạn trai của mình.
Không biết tuổi trẻ ngày nay yêu đương sớm như vậy rồi sẽ cho kết quả gì... Tống Chân Dật thở dài trong lòng, cũng không quay đầu lại mà đi tới tòa nhà dạy học.
Cố Minh Nguyệt bên kia dĩ nhiên không biết cảm xúc của chàng trai này, coi như cô có biết thì cũng chỉ nói thầm đàn ông thật thích lo chuyện bao đồng, cô và Tɧẩʍ ɖυng có thể có tình yêu gì được kia chứ, quan hệ giữa bọn họ chỉ là người công lược cùng bị công lược mà thôi, đối với hắn cô thật sự không thể bỏ ra ba phần thật lòng như những nam chính trong các nhiệm vụ trước, hoặc giả cũng có một phần, nhưng càng nhiều thì hơn chính là sự chán ghét chỉ thể gọi nó là ác cảm, không hơn.
Cố Minh Nguyệt biết ký túc xá của Tɧẩʍ ɖυng, chào hỏi với người bảo vệ sau đó đi vào tòa nhà, ngay lúc nhìn thấy tên đàn ông kia liền nhập vào vai của mình trong nháy mắt.