Có Tiền Liền Biến Cường

Chương 10: Lão đại đang hành động

Trong một viện phong cách cổ xưa yên tĩnh, Tần lão đang tưới hoa, tâm phiền ý loạn.

Kể từ lúc tạm biệt Lâm Bắc Phàm, tâm tư lão một mực không yên.

Nhất là khi nhớ tới lời nhắc nhở vô tình hữu ý của Lâm Bắc Phàm trước khi đi, trong lòng lão dâng lên cảm giác xấu, lão rất tin tưởng trực giác của mình, bởi vì khi lão sử dụng trực giác thì mọi việc trên thương trường đều thuận lợi, từ đó lão mới có được vốn liếng như bây giờ.

Lão nhân nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta tới bệnh viện Tân Hải kiểm tra thân thể."

"Vâng, Tần lão!"

Trong viện có một chiếc xe Audi rất bình thường từ từ lái ra.

Nơi ở của Lâm Bắc Phàm thuộc thành phố Giang Bắc, ở gần bờ biển, là thành phố tuyến hai của Trung Quốc nhưng thực lực kinh tế không phát đạt. Chỉ có điều nơi này có không khí và hoàn cảnh rất tốt, là một nơi dưỡng lão khá tốt khi về hưu.

Trong đó, bệnh viện Hải Tân là bệnh viện tư nhân tốt nhất Giang Bắc, dựa sát đường ven biển, quang cảnh vô cùng ưu mỹ, đủ loại thiết bị chữa bệnh vô cùng hoàn thiện và tiên tiến. Bác sĩ nơi này cũng rất ưu tú, chuyên cung cấp dịch vụ khám chữa bệnh cho quan lại quyền quý.

Sau khi Tần lão tới bệnh viện Hải Tân lập tức tiến hành kiểm tra sức khỏe, vì đã quen với việc này nên làm rất nhanh chóng.

Trên thực tế, từ trước tới nay, Tần lão vốn rất chú ý chuyện bảo dưỡng thân thể mình.

Lịch làm việc và nghỉ ngơi của lão rất điều độ, ăn uống phù hợp, thường xuyên rèn luyện thân thể, ba tháng kiểm tra sức khỏe một lần, thân thể vẫn luôn rất khỏe mạnh.

Lần kiểm tra sức khỏe gần nhất là một tháng trước, đều không có vấn đề.

Theo lý mà nói, lão không nên tin tưởng lời nói của Lâm Bắc Phàm, cả hai chỉ là bèo nước gặp nhau.

Thế nhưng trực giác mãnh liệt thúc đẩy lão tới nơi này.

Một giờ sau, phiếu kết quả kiểm tra sức khỏe đã có.

"Tần lão gia tử, căn cứ theo báo cáo kiểm tra sức khỏe toàn diện này, ngoại trừ tinh thần lo nghĩ dẫn đến nhịp tim hơi cao, hết thảy những thứ khác đều tương đối bình thường, thân thể ngài rất khỏe mạnh, ngài đừng lo lắng quá." Một bác sĩ có vẻ mặt chính trực nói ra.

Tần lão nhận báo cáo kiểm tra sức khỏe, nghiêm túc nhìn một hồi, sau đó lại cau mày nói: "Bác sĩ Triệu, thật không có vấn đề gì sao? Ngươi cũng biết ta đã già, người già ít nhiều gì cũng phải có chút tật bệnh, sẽ có một số bệnh có khả năng không lộ triệu chứng, nhưng nếu một khi bệnh phát tác chắc chắn sẽ lấy đi cái mạng già này của ta, ngươi có thể kiểm tra cẩn thận một lần nữa không?"

Bác sĩ Triệu cười nói: "Tần lão đã yêu cầu đương nhiên chúng ta sẽ thỏa mãn, chỉ có điều từ góc độ nghiệp vụ nhìn lại, những thứ này đều chỉ là vấn đề nhỏ, chỉ cần bình thường chú ý một chút sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nếu Tần lão vẫn không yên lòng, vậy chúng ta lại cẩn thận kiểm tra thêm một lần nữa!"

"Phiền phức bác sĩ Triệu!" Tần lão cười.

"Không phiền, đây là trách nhiệm của ta." Bác sĩ Triệu nói.

Tần lão tâm tư khẽ động, chỉ nơi dạ dày của mình, nói ra: "Chủ yếu là kiểm tra nơi này, ta cảm thấy nơi này có chút không dễ chịu."

"Được, ta sẽ mời bác sĩ Lâm tới đây cùng kiểm tra. Bác sĩ Lâm là chuyên gia trên phương diện này, có nghiên cứu rất sâu, từ đánh giá của hắn ta có thể rút ra kết luận càng thêm chính xác hơn."

"Được!" Tần lão cười.

Một giờ sau, bác sĩ Lâm cau mày nghiêm túc nói: "Tần lão gia tử, dạ dày của ngài có chút vấn đề nhỏ, căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, rất có thể dạ dày của ngài đang là ung thư giai đoạn đầu!"

"Ung thư gia đoạn đầu? Bác sĩ nói ta bị ung thư dạ dày?!" Tần tổng thầm cả kinh.

Bác sĩ Lâm lắc đầu: "Còn chưa thể nói là ung thư. Ung thư giai đoạn đầu chỉ dễ phát sinh thành các bệnh lý ung thư niêm mạc dạ dày, các tế bào lành tính có thể thay đổi bệnh lý, chuyển hóa thành ung thư. Căn cứ theo trình độ dị hóa của dạ dày, trước mắt nó vẫn khá nhẹ, không hoàn toàn thành bệnh. Hơn nữa, tất cả chỉ là phán đoán của ta, không thể hoàn toàn coi nó là căn cứ để chẩn đoán bệnh."

Tần lão gia tử rên một tiếng: "Nói sao đơn giản vậy, người nhiễm bệnh không phải các ngươi! Bệnh viện các ngươi là một trong những bệnh viện có điều kiện tốt nhất toàn tỉnh, hàng năm số tiền ta cống hiến cho các ngươi đều vượt quá 500 vạn, sao chút chuyện thế này các người cũng không thể kiểm tra ra được?"

"Này chúng ta chỉ có thể nói xin lỗi, bởi vì tuyệt đại đa số người bị ung thư dạ dày giai đoạn đầu đều không có triệu chứng rõ ràng, xác suất chẩn bệnh vô cùng thấp, lại càng không cần phải nói ung thư dạ dày biến chứng. Hơn nữa, chẩn đoán của ta mới vừa rồi chỉ là ta dựa vào kinh nghiệm nhiều năm mới đoán được, không có số liệu tương quan làm bằng chứng, không thể chắc chắn tính chuẩn xác." Bác sĩ Lâm thành khẩn xin lỗi.

Tần lão gia tử không phải người hung hăng càn quấy, đến máy móc còn không thể kiểm tra ra, thật không thể trách người được.

"Vậy bệnh này của ta còn có thể cứu không?" Tần lão gia tử truy vấn.

"Đầu tiên, chúng ta còn phải tiến hành nghiên cứu quan sát thêm mới có thể xác định đây có phải ung thư giai đoạn đầu hay không. Về phần ung thư... Trên thực tế, rất nhiều người ung thư giai đoạn đầu đều có thể chữa trị. Phát hiện càng sớm, tỉ lệ chữa khỏi càng cao. Tình huống như Tần lão gia tử, nếu hiện tại đã phát hiện, xác suất trị liệu thành công rất cao."

"Vậy là tốt rồi, ta sẽ tới đây tiếp nhận quan sát định kỳ." Tần lão gia tử ổn định tâm định.

"Cảm ơn lão gia tử đã phối hợp!"

"Chỉ có điều các ngươi phải giữ bí mật về bệnh lý của ta, nhất là không thể nói cho người nhà của ta, miễn cho bọn hắn không yên tâm!"

"Chuyện này chúng ta hiểu."

Lúc này, một bảo tiêu cầm một phần tư liệu tới.

"Tần lão, tư liệu ngài muốn chúng ta tìm kiếm đã có."

Tần lão gia tử mở ra nhìn một hồi, cười nói: "Lâm Bắc Phàm... lão phu tìm được ngươi rồi! Không nghĩ tới ngươi còn trẻ vậy đã kết hôn, hơn nữa còn là tân hôn, lão bà là nữ oa Bạch Thanh Tuyết, thực đúng là có phúc lớn mà! Hơn nữa, ngươi chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấy bệnh của lão phu, năng lực của tiểu tử ngươi cũng không đơn giản, xem ra sau này ta phải thân cận với ngươi hơn một chút..."

Cặp mắt sáng ngời của Tần lão gia tử lấp lóe quang mang cơ trí.

...

Ngày thứ hai, Lâm Bắc Phàm bị "tiểu công chúa" Ragdoll đánh thức.

Chỉ thấy mèo con ghé vào mặt Lâm Bắc Phàm, đang dùng hai móng vuốt nhẹ gương mặt hắn, nho giọng kêu "meo meo", vô cùng đáng yêu.

Lâm Bắc Phàm thuận tay ôm nó lên, đặt trên l*иg ngực nhẹ nhàng vuốt ve, lại phát hiện không thấy Bạch Thanh Tuyết đâu, hắn không khỏi nghi vấn: "Nữ chủ nhân của mày đâu? Nàng đi đâu rồi?"

Mèo Ragdoll không trả lời, Lâm Bắc Phàm cũng chỉ hỏi lấy lệ.

Nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ sáng, suy đoán có thể Bạch Thanh Tuyết đã đi làm, thế là hắn rửa mặt qua loa, sau đó ôm tiểu miêu đi xuống lầu, trông thấy trên bàn đặt sẵn bữa sáng đơn giản: Hai mẩu bánh mì, một hotdog, một bánh bao, một ly sữa bò, đều là món ăn sáng vô cùng quen thuộc của châu Âu.

Có một tờ giấy đặt gần bên, là Bạch Thanh Tuyết lưu cho hắn, nói cho hắn biết mình đã đi làm, căn dặn hắn nhớ ăn điểm tâm, nếu đã nguội rồi thì có thể hâm nóng bằng lò vi sóng bên cạnh. Ăn xong không cần thu dọn, nhân viên quét dọn sẽ đúng giờ qua tới thu dọn.

Mặt khác, bởi vì công việc, có lẽ buổi tối phải hết việc nàng mới có thể trở về, không cách nào ở cùng hắn. Nếu hắn nhàm chán có thể ra ngoài chơi, xe và lái xe đều đã được chuẩn bị xong, không đủ tiền lại nhắn tin cho nàng...

Vân vân và vân vân, vô cùng cẩn thận.

"Có lão bà toàn tâm toàn ý yêu thương mình như vậy, muốn không sa ngã cũng không được!" Lâm Bắc Phàm lắc đầu cười khổ.

Lâm Bắc Phàm nhanh chóng ăn xong bữa sáng, nghĩ đến vì chuyện kết hôn này, hắn đã chọc ra nhiều phiền toái ở trường học, vì thế hắn dự định đợi hai ngày nữa mới quay lại trường học. Trong lúc nhất thời, không có chuyện gì làm, hắn chỉ có thể trêu chọc mèo con trong ngực một chút.

Đúng lúc này, một số điện thoại lạ gọi đến, Lâm Bắc Phàm thuận tay bắt máy, trong điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp: "Lâm Bắc Phàm sao? Ta là cha Bạch Thanh Tuyết, Bạch Giang Hải, ta muốn gặp ngươi..."