Thập Thế Đợi Quân An

Chương 32

Ngón tay khẽ động, đèn l*иg mẫu đơn nhanh chóng

hiện

ra

Nếu ta muốn

đi

ra ngoài, chắc chắn phải dùng đèn l*иg kích phát Nghiệp Hỏa Địa Ngục đốt hết nơi này, nếu như

không

cẩn thận đốt luôn cả oan hồn phong ấn dưới đáy hồ kia, bên phía phụ thân Diêm Vương đoán chừng

sẽ

rất khó

nói.

Cả tòa tháp trống trải tĩnh mịch, ta

đi

từng bước lên đến đỉnh tháp, nơi có thể nhìn thấy mọi thứ: "Nếu như ta giải phong ấn, ngươi có biết làm thế nào từ đây

đi

ra ngoài

không?"

Kham Ngũ lầm bầm,: "Nếu như pháp lực của lão tử khôi phục, mười cái tháp cũng

không

thành vấn đề."

Ta

nói: "Ngươi đừng có ảo tưởng, còn trông cậy vào ta khôi phục pháp lực cho ngươi? Ngươi cho rằng ta là thần tiên sao?"

hắn

liếc ta

trên

dưới

một

chút, trầm mặc

một

hồi, bĩu môi. Ta sửng sốt nhìn động tác bĩu môi của

hắn

mà rùng mình, lại nhớ tới mỹ thiếu niên Chung Quỳ kia suốt ngày cùng ta bĩu môi giả ủy khuất.

hắn

lại

nói

tiếp, ngữ điệu lúc này cũng có thể coi là nghiêm chỉnh, "Ta

nói

ngươi có thể giúp ta khôi phục chính là có thể, lão tử

sẽ

không

nhìn nhầm."

hắn

cười hắc hắc: "Nha đầu này nhất định là Thiên Vương lão tử đưa tới cho ta, là mệnh trung chú định, trước tiên ngươi cắt đứt dây xích này

đã, Cách lão tử ta khó chịu chết rồi."

Dây xích vây khốn phong ấn

hắn

chính xác là rất mạnh, nhưng mà bảy trăm năm tu vi của ta cũng

không

phải chỉ là

nói

chơi, có điều so với cái kết giới ngàn tháp Phật này vẫn là tiểu vu gặp đại vu mà thôi. Ta rút kiếm bổ xuống xiềng xích phong ấn Kham Ngũ, trái bổ phải chặt, chặt xong thở

một

ngụm ngồi sang

một

bên: "Ta mệt rồi."

Sau khi Kham Ngũ rơi xuống đất ta mới phát

hiện

so với lúc treo lên

thì

nhìn

hắn

cao lớn hơn rất nhiều, khoảng tầm hai trượng,

hắn

giật

nhẹ

dây xích lại kéo y phục rách rưới hôi thối của mình, chậm rãi duỗi lưng

một

cái, rồi mới hô lên.

( 1 trượng = 2 bộ = 3,33m)

Tiếng rống này

thật

sự

là đất rung núi chuyển, những hạt bụi li ti bám

trên

thành tháp ào ào rơi xuống. Ta bịt lỗ tai

nói: "Ngươi rống nhanh lên, rống xong chúng ta

đi

làm chính

sự."

hắn

rống xong, hai tay chống nạnh bắt đầu ngửa mặt lên trời cười như điên, giống như đúc với lời trong sổ gấp viết về lão

yêu

ma.

"Cách lão tử cuối cùng cũng ra a ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Ta

nói: "Còn chưa

đi

ra ngoài đâu."

Lập tức Kham Ngũ thu lại nụ cười: "Chúng ta xuống lầu."

Lại

đi

tới trước đại môn.

Kham Ngũ Đạo: "Ngươi rút cây trâm hoa

trên

đầu đưa cho ta."

Ta nhíu mày: "Ngươi muốn cây trâm của ta làm gì?"

"Tháo ra, còn có

một

khối ngọc đúng

không, ở

trên

hông của ngươi." Bây giờ tâm tình của

hắn

rất sảng khoái.

Trái tim ta đập nhanh mấy nhịp,

trên

người chỉ có ngọc bội của Tiểu Hắc, cái này

không

thể cho, Kham Ngũ xoa xoa cái mũi ho

một

tiếng, "Nha đầu ngươi yên tâm, lão tử

không

phải Hỗn Thế Ma Vương,

nói

không

phải tức là

không

phải."

"Ai thèm quản ngươi có đúng hay

không, trước tiên mang ta

đi

ra ngoài

đã" Ta rút cây trâm ra, vẫn là cây trâm mà Hoài Nguyệt đưa cho ta ở Uổng Tử Thành, "Ngọc bội ta

không

thể cho ngươi, đây là đồ của bằng hữu của ta."

Kham Ngũ khẽ giật mình, ly kỳ trừng mắt ta, "Nha đầu, ngươi còn tưởng rằng tên kia là bằng hữu của ngươi? Lòng của nam nhân

không

phải có thể tổn thương như thế!"

"Ngươi có ý gì?" Ta

không

hiểu, "Ngươi biết chủ nhân của ngọc bội kia?"

"Phấn Hầu."

hắn

không

cần phải nhiều lời nữa, ngồi xổm ở trước mặt ta nhìn cây trâm.

"Thương ấn."

hắn

sờ cái cằm, chỉ đồ án hình rồng

trên

ngọc bội trong tay ta, "Cùng..." Ánh mắt

một

lần nữa rơi xuống mặt ta, có chút nghiền ngẫm, khóe miệng nhếch lên nụ cười, "Cửu Long tỉ... Ha ha, tự nhiên chui tới cửa, hôm nay chính là ngày lão tử quay về ma tộc, nhất định phải đem tiểu bạch kiểm tự cho là thanh cao kia giết đến

không

còn mảnh giáp."

Ta ngẫm lại, cũng ngồi xổm xuống, "Ồ! Vậy ngươi làm thế nào mở được phong ấn đây?"

hắn

sững sờ, trầm mặc

một

chút, vuốt vuốt mái tóc, vỗ đùi, "Cách lão tử! Thứ này dùng như thế nào?"

Ta cũng trầm mặc

một

lúc, hóa ra ta thực

sự

phải tế ra Nghiệp Hỏa, ngẩng đầu liếc mắt kim cương đại chú

đang

trôi trong tháp, như là những mảnh màu vàng

trên

sân khấu,

đang

lan đến đỉnh tháp tỏa ra hào quang năm màu, cân nhắc

một

phen mới

nói: "Ngươi

nói

những thần tiên kia vì sao lại muốn đối chọi với ngươi?"

hắn

nhướng mày, "Ngươi hỏi cái này làm gì, có liên quan gì đến việc thoát ra khỏi đây sao?"

Ta

nói: "không

phải, bởi vì muốn tế ra Nghiệp Hỏa phải đợi đến đêm, ngươi nhìn mặt trời xem, dù sao cũng

đang

nhàn rỗi."

Kham Ngũ nghe xong cũng

không

ngồi xổm, tìm

một

chỗ yên lặng ngồi xếp bằng, "Cũng đều là chuyện của

một

ngàn năm trước rồi, còn

không

phải tiểu bạch kiểm kia tự tìm đến cửa. Ôi chao, là chuyện của tám trăm năm trước chứ

không

phải

một

ngàn năm trước."

Ta cảm khái: "Ồ, hóa ra ngươi

đã

sống

một

ngàn năm rồi."

Kham Ngũ trợn mắt: "Bản đại gia chính là thiếu chủ nhất đại ma tộc sống ba vạn tuổi, ngươi nha đầu này có mắt mà

không

thấy núi thái sơn!"

Ta duỗi tay, "Được rồi, đừng có mắng người, tiếp tục, tiểu bạch kiểm kia

đã

làm gì ngươi rồi?"