Dạ Yến

Chương 69

Bên đình nghỉ mát ngoài cửa viện của Thẩm Quan Lan, Tư Niệm đang nhìn qua chỗ rẽ cách đó không xa. Nơi đó vừa có một bóng người hoa lệ ung dung đi ra, theo sau còn có chừng mười gia đinh khí thế cuồn cuộn mà đi về phía này.

Nàng lập tức quay lại, gọi người đang ngồi ngẩn ra bên cạnh chiếc bàn: “Tiểu thư! Mợ Cả mang người đến đây rồi!”

Thẩm Kim Linh đang bần thần đối diện với chén trà hoa hồng trước mặt, nghe thấy vậy thì liền quay đầu qua, giật mình đứng dậy.

“Thế trận này của mợ Cả… Sẽ không phải là muốn trách phạt Nhị thiếu gia chứ ạ?” Tư Niệm đứng bên cạnh thầm nói.

Thẩm Kim Linh chẳng còn tâm trạng để mà trả lời, mợ Cả từ xa xa đã liếc thấy cô, nhưng lại xem như không hề nhìn thấy, lúc bà ta đi đến cửa viện quả nhiên bị gia đinh canh giữ ngăn cản:

“Thưa mợ, lão gia có lệnh, ngay cả mợ cũng không được vào trong ạ.”

Gia đinh kia là được lệnh của lão gia, vừa nãy đã cản lại hạ nhân của Đại thiếu gia, ngay cả Tam tiểu thư cũng bị ngăn cản, thái độ không còn kính cẩn nghe theo như lúc trước nữa.

Mợ Cả liếc nhìn gã một cái, cũng không muốn nhiều lời với người này mà chỉ nói: “Tránh ra!”

Bà ta là đương gia của phủ họ Thẩm, ở trong toà viện phủ này ngoại trừ lão phu nhân ra, cũng chỉ có địa vị của mợ Cả là cao nhất. Uy thế bao năm tích tụ khiến đám gia đinh vội rụt cổ lại, cúi đầu xuống không dám lên tiếng nữa, chỉ có gã gia đinh kia là không sợ chết, còn đáp:

“Thưa mợ Cả, mợ không nên làm khó bọn hạ nhân, lão gia đã có lệnh, dù mợ có là mợ Cả cũng không được đi vào.”

Khoé miệng mợ Cả khẽ nhếch lên một cái, gọi: ” Lam Hương.”

Ả ta vừa bước ra liền lạnh lùng nói: “Thân là một gia đinh, mà ngươi lại dám ở trước mặt mọi người bất kính với mợ Cả sao. Người đâu, trói tên này lại trước tiên đánh năm mươi roi!”

Từ phía sau của mợ Cả lập tức có bốn gia đinh tiến lên, trong tay mỗi người đều cầm theo gậy, đè chặt gã kia xuống đất.

“Mợ Cả! Tiểu nhân là người của lão gia, mợ không thể đối xử với tiểu nhân như vậy được! Đợi đến khi lão gia quay về, mợ nhất định là không có cách nào giải thích được đâu!”

Gia đinh kia bị nhấn chặt xuống đất rồi, mà cái miệng vẫn không ngừng nghỉ. Hai gia đinh canh gác còn lại quay sang nhìn nhau, có một tên hơi bạo dạn hơn muốn xin tha cho tên kia, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị mợ Cả châm chọc, nói:

“Nếu theo lời của ngươi, vậy thì chính là lão gia đã ra lệnh cho các ngươi được bất kính với ta phải không?”

“Tiểu nhân…” Người kia nóng lòng muốn tranh luận, nhưng lại bị những lời này chặn lại không nói được gì nữa. Mợ Cả lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng, quát lớn lên: “Hắn phải chịu năm mươi roi, nhưng tiếp đến nếu còn ai dám cản nữa thì chính là một trăm roi! Để ta xem lão gia có vì các người bị đánh, mà tính toán với bản phu nhân hay không!”

Lời này vừa được nói ra, tất cả những tên khác đều không dám ho he gì nữa, lập tức vội vàng tránh sang hai bên.

Lam Hương thấy tình hình đã ổn thoả hơn, liền liếc mắt ra hiệu với một tên gia đinh cường tráng ở phía sau. Người đó liền tiến lên, đạp tung cửa viện của Thẩm Quan Lan ra.

Tư Niệm ở phía sau nhìn qua mà không dám thở mạnh, sắc mặt của Thẩm Kim Linh thì lại trầm xuống, cô cũng đi vào theo.

Thẩm Quan Lan bị khóa ở trong phòng, lúc trước còn có thể nghe thấy tiếng đồ vật bị đập nát cùng tiếng chửi bới, nhưng bây giờ thì lại cực kỳ yên tĩnh.

Hai tên gia đinh giữ cửa phòng của hắn, sau khi nhìn thấy mợ Cả dẫn một đám người xông vào, liền sợ đến mức co cả người lại, trước sự uy hϊếp của Lam Hương, vội vàng lấy chìa khoá mở cửa ra.

Vừa nhìn thấy tình trạng bên trong căn phòng, mợ Cả liền bị hít vào một ngụm khí lạnh.

Trong phòng Thẩm Quan Lan không còn cái gì là nguyên vẹn, có thể đập là đều đập hết rồi, đồ sứ thuỷ tinh, các loại đồ cổ của các triều đại, đồ chơi hiện đại của Tây dương, bàn ghế bích hoạ, ngay cả đồng hồ thạch anh treo trên tường cũng bị rơi xuống. Bên cạnh cửa là chiếc ghế tròn lăn lóc thiếu mất một chân, lớp sơn bên trên cũng bong tróc hết thảy, khiến cánh cửa sổ vốn kiên cố cũng bị đập nát mấy chỗ.

Cái nơi hoang tàn hỗn loạn này thật không có chỗ nào đứng được, trong lòng mợ Cả vô cùng tức giận, nhưng càng là lo lắng Thẩm Quan Lan có bị thương không, bà ta lập tức đi vào tìm con trai mình: “Quan Lan! Con ra đây cho mẹ!”

Mợ Cả đi qua vén tấm màn trên cửa nguyệt môn (*) lên, liền trông thấy Thẩm Quan Lan đang nằm trên giường.

(*)= là một loại hình cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa và được phổ biến đến các nước xung quanh như Việt Nam, Hàn Quốc, Nhật Bản… đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí. Đây một yếu tố kiến trúc truyền thống trong khu vườn Trung Quốc. Nguyệt môn theo quan điểm của người Trung Quốc có nhiều ý nghĩa tinh thần, để nhìn ra thế giới bên ngoài và để đón các cơ hội tương lai.

Ánh mắt hắn đờ đẫn nhìn lên xà ngang, mặc cho mợ Cả có gọi thế nào cũng không phản ứng lại.

Bà ta vừa tức vừa đau lòng, lôi tay hắn muốn kéo người lên, kết quả vừa nắm vào tay Thẩm Quan Lan thì lại trượt ra. Nhìn kỹ lại, mới phát hiện ra lòng bàn tay hắn đều là máu.

Mợ Cả sợ đến ngây cả người, bàn tay của Thẩm Quan Lan bị những mảnh vỡ cứa qua, to to nhỏ nhỏ cũng phải đến mười vết. Có vết thương máu đã đông lại, nhưng có chỗ bị cắt rất sâu vẫn đang tiếp tục chảy máu.

“Người đâu!” Mợ Cả lập tức với ra bên ngoài kêu lên.

Vừa nãy lúc bước vào phòng, tất cả mọi người đều phải ở lại bên ngoài bao gồm cả Thẩm Kim Linh. Giờ phút này khi bà ta gọi lên như thế, cô là người đầu tiên xông vào.

“Nhanh đi lấy thuốc trị thương đến đây!” Mợ Cả vội la lên, sau khi Thẩm Kim Linh nhìn thấy hai tay của Thẩm Quan Lan đang chảy máu liền bảo Tư Niệm mau đi lấy thuốc.

Cô tránh khỏi những mảnh vỡ, đi đến bên giường, lo lắng nói: “Nhị ca, huynh tỉnh táo lại một chút đi, huynh mà cứ như vậy thì chẳng giúp được đi cho chuyện này cả!”

Dường như là vì nghe thấy giọng nói của cô ấy, nên đôi con ngươi đờ đẫn của Thẩm Quan Lan rốt cuộc cũng khẽ chuyển động. Mợ Cả thấy hắn cuối cùng cũng có phản ứng lại, đang muốn hỏi con trai mình xem còn có chỗ nào bị thương hay không, nhưng lại chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn: “Yến Thanh ở đâu? Anh ấy ở đâu?”

Hắn chống người dậy như muốn xuống giường, Thẩm Kim Linh vội vàng đỡ lấy anh mình, cô bị Thẩm Quan Lan tóm chặt lấy cổ tay như muốn hỏi lại một lần nữa Từ Yến Thanh đang ở đâu.

Thấy hắn như bị ma nhập chỉ biết tìm Từ Yến Thanh, trong mắt căn bản là không có mình, mợ Cả trong lòng nhất thời giận lên, mắng: “Kim Linh con đi ra ngoài, mẹ có lời muốn nói với Nhị ca của con!”

“Mẹ! Mẹ đừng trách Nhị ca, đến mức này rồi thì nên nghĩ cách giải quyết thế nào thì hơn. Mẹ cũng không phải không biết, Thôi Mạn Linh vì muốn được gả cho Nhị ca mà đã làm ra những chuyện gì, cho dù cô ta có là cháu gái bên ngoại của mẹ đi chăng nữa, cũng chẳng thể nào quan trọng bằng Nhị ca được, đúng không mẹ? Mẹ thật sự yên tâm để một người như vậy, làm vợ của Nhị ca sao?” Thẩm Kim Linh vội la lên.

Qua những lời nhắc nhở của con gái, mợ Cả cũng nhớ đến những chuyện xảy ra trước đây, quả thật hành động của Thôi Mạn Linh khiến người lạnh thấu tâm gan. Vậy nên sáng nay lúc trên bàn ăn, lão gia nói lại muốn Thôi Mạn Linh gả cho Thẩm Quan Lan, bà ta cũng thấy không sao hiểu nổi. Với tính khí của lão gia, khi đã xảy ra chuyện như vậy sẽ chẳng thể nào tha thứ dễ dàng được, thế nào mà lại còn có thể cho phép hai đứa tiếp tục thành thân đây?

Chỉ là những điều đó, lại không sánh nổi với chuyện Thẩm Quan Lan dây dưa với Từ Yến Thanh, điều này càng làm cho mợ Cả tức giận hơn. Trông thấy Thẩm Quan Lan muốn đi ra ngoài, mợ Cả liền nổi giận, giáng một bạt tai lên mặt hắn.

Thẩm Quan Lan sáng sớm nay sau khi tỉnh dậy, cũng chưa ăn được cái gì, bây giờ còn vì không kiềm chế nổi nỗi lòng, mà đập phá hết đồ đạc, hiện tại đã mệt đến bở hơi tai. Sau cái tát này của mợ Cả, hắn liền lảo đảo quỳ xuống trúng những mảnh vụn nằm rải rác trên sàn nhà kia.

Những mảnh vở đó đâm thẳng vào đầu gối của hắn, nhưng Thẩm Quan Lan lại giống như không biết đau đớn là gì mà tiếp tục chống tay xuống đất để đứng lên.

Mợ Cả không chịu nổi cảnh cứ phải thấy hắn chịu tội như thế, lập tức túm Thẩm Quan Lan trở lại giường, đau lòng đến mức nước mắt tuôn rơi tựa như cơn mưa trút xuống mái hiên.

Thẩm Quan Lan nghe thấy tiếng khóc, tầm mắt rốt cuộc cũng dừng lại trên người mợ Cả. Hắn thấy mẹ mình luôn miệng nói “oan nghiệt”, bàn tay thì lại không dám liều mạng động đến những mảnh vỡ găm vào đâu gối hắn, đành phải để Thẩm Kim Linh lập tức đi mời đại phu của Thời Trân đường đến.

Thẩm Kim Linh chân trước vừa mới bước ra ngoài, Thẩm Quan Lan đã tóm lấy tay mẹ mình, nghẹn ngào nói: “Mẹ! Xin mẹ hãy giúp con! Con muốn gặp Yến Thanh! Con sẽ không cưới Thôi Mạn Linh đâu!”

Hồn vía của hắn tựa như đã trở về, đôi mắt giăng đầy tơ máu mờ mịt một tầng sương, lời còn chưa nói hết mà hai hàng nước mắt đã chảy xuống.

Tính tình Thẩm Quan Lan từ nhỏ đến lớn đều bướng bỉnh khó dạy, không biết bao nhiêu năm trôi qua rồi đã không còn lộ ra vẻ yếu thế trước mặt mợ Cả, đừng nói chi đến chảy nước mắt.

Mợ Cả đau lòng nhìn hắn đang tự dày vò bản thân, càng tức giận hơn vì hắn không biết thương yêu bản thân mình, lại xem trọng một người như Từ Yến Thanh. Dưới những dằn vặt đó, trong lòng bà ta càng có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không nhịn được mà quát lớn lên:

“Con quá hoang đường rồi! Nếu muốn nam thϊếp thì cứ nói với mẹ, bên ngoài hạng người nào mà chẳng không tìm được? Tại sao cứ nhất định phải tranh với người của cha con?! Từ Yến Thanh cái tên đó là ai chứ? Chỉ là phường hạ lưu hát hí khúc! Cha con già rồi mới hồ đồ như vậy, lẽ nào con cũng định hồ đồ theo sao?!”

“Mẹ, con biết mẹ đang giận, nhưng mẹ muốn đánh muốn mắng con thế nào cũng được, nhưng xin mẹ hãy giúp con tìm được Yến Thanh trước đã! Cha sẽ không dễ dàng gì mà bỏ qua cho anh ấy đâu! Con thật sự lo lắng, ngộ nhỡ có chuyện gì bất trắc xảy ra, con khụ khụ khụ…” Thẩm Quan Lan càng nói càng kích động, cuối cùng lại còn ho khan.

Mợ Cả vốn đã hơi mềm lòng, chỉ cần hắn chịu nhận sai không tiếp tục như vậy nữa thì sẽ tha thứ. Ai ngờ được Thẩm Quan Lan vẫn là u mê không tỉnh, nhất thời cơn nóng giận bốc lên tận đầu, bà ta gạt mạnh tay của hắn ra, nói: “Thẩm Quan Lan! Mẹ hoài thai con mười tháng, nhọc nhằn khổ sở để sinh con ra, cho con uống sữa dạy con bước đi cùng con luyện chữ, mẹ vì con mà bỏ ra tâm huyết cả đời này như vậy! Từ Yến Thanh đã làm được gì?! Y chẳng qua chỉ là người cha con cưới về để làm thế thân mà thôi! Y quyến rũ trượng phu của mẹ còn chưa đủ, bây giờ còn muốn cướp luôn con trai của mẹ hay sao?! Con mở to hai mắt ra mà nhìn rõ ràng cho mẹ, con có biết bản thân đang làm gì không hả!!”

Mợ Cả túm chặt lấy cổ áo của Thẩm Quan Lan, vô cùng tức giận mà lay động người hắn. Thẩm Quan Lan bị lay đến choáng đầu, bên tai còn là tiếng mắng chửi đến khàn cả giọng của mẹ mình, khiến cho huyệt thái dương của y đau như bị kim đâm vào.

Thẩm Quan Lan cũng không phải là không biết mẹ mình đau buồn đến thế nào, chỉ là trước mắt hắn không thể màng đến nhiều chuyện như vậy được.

Trước đây cũng bởi vì có quá nhiều băn khoăn lo ngại, nên hắn mới để để lỡ mất cơ hội chạy trốn. Bây giờ Từ Yến Thanh còn chưa rõ sống chết thế nào, hắn làm sao còn có thể để tâm được đến người khác?

Thẩm Quan Lan gỡ tay của mẹ mình ra, chống tay vào mạn giường muốn đứng lên. Cơn đau nhức vẫn truyền đến từ đầu gối, khiến cho hai chân của Thẩm Quan Lan run run thiếu chút nữa đã ngồi trở lại xuốn giường, hắn đành phải chống vào chân giường, mượn lực đứng dậy.

Mợ Cả vẫn cứ ngồi ở mạn giường như trước, bởi vì không kiềm chế được nỗi lòng mà khóc lớn, hai vai bà ta đều run lên. Thẩm Quan Lan đau khổ nhắm chặt mắt lại, gằn từng chữ một, nói: “Con biết rất rõ bản thân đang làm gì, bất kể mẹ có thể chấp nhận được hay không, đời này của con đã định sẵn chỉ có thể ở bên Yến Thanh. Nếu như lần này anh ấy không sống nổi, vậy thì phiền mẹ chuẩn bị giúp chúng con hai cỗ quan tài.”