Chương 192 Giận tím mặt
Tôi nhìn thấy một lão già vừa gầy lại nhỏ, khô quắt núp ở sau cây, lúc đầu tại bên miệng mấy câu trách móc vừa thốt ra trên môi bỗng như nghẹn lại, không nói được lời nào.
Ông lão này mở to một đôi con mắt đυ.c ngầu, nhìn tôi chằm chằm nhìn, giống như là muốn xem thấu tôi, ánh mắt nóng rực cùng vừa rồi không có sai biệt.
Lời nói Chất vấn lập tức chuyển biến làm nghi vấn, tôi kỳ quái mà hỏi thăm:” Lão gia gia, có phải là ngươi trong bóng tối nhìn ta chằm chằm hay không ?”
Nhìn lão nhân này, mặc dù ăn bận rách nát, nhưng là ở giữa mặt mày, cùng thần thái của ông ấy hoàn toàn không giống kẻ lang thang bình thường, càng không cách nào khiến cho tôi liên tưởng đến cái gì trên thân những kẻ biếи ŧɦái.
Trên người ông, mơ hồ truyền đến một loại áp lực, khiến cho lông tơ trên sống lưng một mực dựng hết lên , chậm chạp không cách nào bình phục lại.
Đôi mắt múp míp của ông già nhỏ bé nhìn chiếc vòng tay hồng ngọc của tôi rồi trầm ngâm liếc nhìn bụng dưới của tôi, tôi nheo mắt, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Dù sao cũng không phải là tất cả khu quỷ sư đều là thiện ý, chuyện này mới đầu An gia gia đều có nhắc nhở qua chúng tôi.
Người là có tham niệm cùng tư tâm, bọn hắn sẽ dùng năng lực đặc thù đi mưu cầu các loại lợi ích, Đương nhiên, không phải tất cả những người trừ tà đều là những nhân vật tử tế.
Sắc quỷ vừa đi, tôi cũng không muốn gây ra phiền toái gì , cho anh thêm ngột ngạt, sự tình âm phủ đã khiến anh bể đầu sứt trán, tôi cũng không muốn khiến anh còn phân tâm tới chiếu cố tôi.
Ai biết, lão đầu nhi này hoàn toàn chưa có trả lời tôi , mà là hướng phía một bên trên mặt đất gắt một cái đàm, sau đó di chuyển đôi chân xỏ giày rách nát, rời đi.
Cái này khiến cho tôi cảm thấy lại càng kỳ quái, cái dáng vẻ này một bộ rõ ràng muốn nói cùng tôi thứ gì đó , làm sao lại không lên tiếng vậy?
Lại nói, ông đã không phải tìm tôi có chuyện gì, vậy tại sao ông ấy lại nhìn chằm chằm vào tôi, từ khi tôi tiến công viên trò chơi trước đó liền bắt đầu, mãi đến tôi dự định trở về, hắn vẫn kiên trì đang âm thầm quan sát tôi?
“Nha đầu, cẩn thận một chút.”
Ông già yên lặng truyền đến một câu, chỉ thấy ông ta hai chân ngừng lại, đứng ở nơi đó, đưa lưng về phía tôi, hai tay khoanh đặt ở đằng sau, tôi cho là giọng nói của ông nghe sẽ rất già nua cùng suy yếu.
Ai ngờ, thanh âm của ông, như là hồng chung chìm hữu lực, bàn tay thô ráp có chút nắm chặt, đưa lưng về phía tôi nói: “Lão phu không nghĩ tới, hôm nay có thể ở đây gặp được người quay lại.”
Ông ấy có chút ngẩng đầu lên, nhìn xem sắc trời bắt đầu trở tối, chậm rãi nói: “ trời đã thay đổi, chú ý an toàn.”
Tôi từ bên trong khẩu khí của ông, nghe được bất đắc dĩ, còn có áp lực, ưu sầu.
Tôi xem nhìn sắc trời, hoàn toàn chính xác nhanh trời tối, dù sao hiện tại đã là mùa thu, sẽ không giống là mùa hè , ban đêm sáu, bảy giờ sắc trời vẫn là sáng rõ, giống như buổi chiều.
Thế nhưng tôi cũng lúc ấy cũng không có nghe được trong lời nói của ông, chỗ tầng ý tứ thứ hai ẩn chứa trong đó.
Thẳng đến về sau, phát sinh trận đại sự rung chuyển toàn bộ dương gian cùng âm phủ kia, tôi mới hiểu được ý tứ hàm ẩn trong câu nói này của ông.
Nhìn qua cái kỳ quái này, lại có chút không hiểu thấu , tôi nghiêng đầu , vốn định đoán một chút thân phận của ông, mục đích nhìn trộm của tôi, cuối cùng dù cho tôi suy nghĩ nát óc, cũng quả thực là không nghĩ ra được.
Nhưng từ bên trong những lời này của ông , tôi có thể hiểu rõ một chút.
Lão đầu nhi này, cũng là người trong giới khu quỷ , về phần thân phận ông là gì, tôi càng cho rằng, ông sẽ là loại cao nhân thâm tàng bất lộ kia.
Thường thường, cao nhân mới có thể lựa chọn lấy loại hình thức này mà hành tẩu trên giang hồ.
Vì không để cho mình quá dễ thấy, lão đầu dáng người mặc dù nhìn rất gầy rất nhỏ, khô cằn , thế nhưng là giọng nói hữu lực, trong mắt tràn đầy nồng vụ tôi xem không hiểu.
Tôi ngồi tại trên xe taxi, cúi đầu nghĩ thầm.
Ông ấy trông như người lương thiện , biểu thị cảm ơn hôm nay ông ấy đối với tôi cho tôi nhắc nhở , dù cho tôi cũng không hiểu ông ấy làm như vậy ý tứ gì.
Nhưng như bản ý của ông ấy, cũng không phải là phát ra từ thiện tâm, mà là có âm mưu khác, nếu cùng chúng tôi là đối địch, tôi nghĩ ông ấy sẽ là cái người mười phần khó giải quyết.
……
Thời điểm tôi trở lại phòng ngủ, gian phòng bên trong rất tối, không có đèn điện, tôi mở đèn lên, làm khi tôi nhìn thấy đồ ăn bày biện trên bàn không hề thay dồi, lòng ta lập tức căng thẳng.
Con mắt lập tức chuyển phía giường ngủ của Mực Cận , bước nhanh đi qua, tôi thấy được cô ấy nho nhỏ, đầu tóc bù xù an ổn tựa ở trên gối đầu , trong lòng tôi hô to không ổn!
Ta vội vàng đổi dép lê, giẫm trên cái thang lên giường, bò tới cạnh cô ấy.
“ Mực Cận câuj mau tỉnh lại.” Nếu như nói sáng nay cô ấy còn chưa có tỉnh, tôi nhiều ít còn có thể nói với mình, cô ấy khả năng giữa trưa sẽ dậy, ăn một bữa cơm, buổi chiều lại thiêm thϊếp một hồi, thân thể khôi phục hẳn là ổn.
Thế nhưng đồ ăn trên bàn tôi chuẩn bị cho cô ấy một miếng đều không nhúc nhích, nhìn thấy đôi dép lê đặt chỉnh tề bên cạnh cái thang kia tôi liền biết, cô ấy còn chưa có xuống giường.
Khả năng căn bản là không có tỉnh qua.
Điều này khiến tôi ngược lại khẩn trương lên, rất lo lắng cô ấy đã xảy ra chuyện gì. Tôi một ngày lại không ở phòng ngủ, lỡ như cô ấy ngất đi, hoặc là thân thể xuất hiện tình trạng gì khẩn cấp, tôi thật sẽ áy náy hối hận cả đời.
Tôi ngay từ đầu đẩy Mực Cận , cô ấy không có phản ứng, đem tôi dọa đến sợ hãi một thân mồ hôi lạnh, biết cô ấy mơ mơ màng màng lên tiếng, tôi mới hô to một hơi.
Còn tốt, còn tốt, cô ấy còn sống……
Phi! Cái gì còn sống không sống , nàng chỉ là ngủ thϊếp đi, không sai!
Tôi ở trong lòng an ủi bản thân, muốn đem tim mình đang nhảy loạn làm bình tâm vậy.
Tay của tôi trong lúc vô tình chạm đến tay cô ấy, cảm giác giống như điện giật lập tức truyền đến, tôi kéo lại bàn tay của cô ấy .
Lửa nóng nhiệt độ hoàn toàn không phải nhiệt độ cơ thể một người khỏe mạnh nên có, tôi nhíu mày, một cái tay khác đặt ở trên đầu của cô ấy.
Tê —— Thật nóng!
Mực cận vậy mà phát sốt! Trong lòng tôi bắt đầu hoảng hốt, bởi vì tôi không biết cô ấy bắt đầu phát sốt là lúc nào.
Nếu như là hôm qua bắt đầu, vậy tôi thật sự là quá tắc trách!
Giờ phút này, tôi đầu tiên nghĩ đến chính là An Bình, khả năng An Bình rời đi, tôi còn không có thích ứng, tôi vô ý thức hô An Bình: “ Mực cận phát sốt, An Bình, chúng ta đem cậu ấy đưa đi bệnh viện đi.”
Làm tôi nói xong, gian phòng bên trong yên lặng một hồi lâu, tôi mới hồi phục tinh thần lại.
Cái người tốt nhất cùng mình kia, đã đi.
Tôi cắn răng, trong lòng vẫn dâng lên một tia áy náy cùng .
Tôi hôm qua nghe được Mực Cận trả lời tôi, mơ mơ màng màng còn tưởng rằng là chưa tỉnh ngủ! Kỳ thật khi đó, Mực Cận liền rất có thể đã phát sốt!
Không phải cô ấy sẽ không thần trí mơ hồ!
“Mực cận, cậu có thể đứng dậy không ? cậu như vậy không được, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Tôi cắn răng, nghĩ rồi bọc lấy chăn mền, để cô ấy ngồi xuống, nhìn xem giường trên vị trí cao cao, nếu như Mực Cận thật không cách nào tỉnh lại, một mực mê man hôn mê, tôi chỉ có thể đánh xe cứu thương tới.
Tương đối may mắn chính là, Mực Cận mở mắt, tôi ôm và đỡ cô ấy giúp cô ấy bò xuống giường.
Tôi tranh thủ thời gian cho cô ấy mặc quần áo vào, khoác thêm cho cô ấy một chiếc áo khoác, vẫy một chiếc xe taxi liền tiến về bệnh viện.
Mực cận vừa đến bệnh viện,
Bác sĩ cho đo nhiệt độ cơ thể, 39 Độ gần 40 Độ, vội vàng được đưa vào phòng cấp cứu bắt đầu truyền nước biển.
Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường cô ấy, tựa ở ngồi trên ghế gỗ bình thường, nhìn qua ngoài cửa sổ sắc trời dần dần tối xuống, mãi đến hoàn toàn biến thành đen, bụng bắt đầu ùng ục ùng ục kêu lên.
Tôi không khỏi nhớ đến sắc quỷ, chúng tôi mới rời khỏi mấy giờ, tôi liền bắt đầu nhớ anh .
Không chỉ như thế, tôi còn đói bụng.
Cơm tối đều chưa có ăn, liền mang theo Mực Cận đi vào bệnh viện truyền nước biển.
Sát vách giường chăm sóc một chị gái nhỏ nhìn thấy tôi hơi có sắc mặt vẻ mỏi mệt, hảo ý hỏi tôi phải chăng chưa ăn cơm tối, tôi thành thật trả lời, cô ấy đáp ứng giúp ta trông coi Mực Cận một chút, tôi có thể tranh thủ ra ngoài mua chút đồ ăn .
Mẹ có vẻ như hôm nay đi công tác trở về, thời điểm tôi tại siêu thị mua đồ ăn, nhận được điện thoại nhiệt tình của bà , thế nhưng tôi tâm tình vào giờ khắc này, thật sự là không cao hứng nổi.
Bà cũng giống như nghe được tâm tình tôi sa sút, từ bên trong miệng tôi nghe ra được chút mệt mỏi, biết được gần đây hẳn là phát sinh chuyện .
Bà vội vàng đưa ra ý muốn tới giúp tôi chăm sóc Mực Cận, khiến cho tôi trong lòng một trận cảm động.
Tuy nhiên tôi cảm thấy không cần, trên đường đến bệnh viện, tôi gọi điện thoại cho phụ đạo viên, nói cho thầy biết sự tình Mực Cận sinh bệnh, thầy sẽ đi liên hệ người Mặc gia.
Ngay khi tôi cất tiền, cầm trong tay cái túi, đi ra cửa hàng giá rẻ , lại là một cuộc điện thoại.
Chỉ là cái cuộc điện thoại này, cùng mấy cuộc lúc trước hoàn toàn khác biệt.
“Hoa nha đầu! An bình nha đầu kia đi đâu? Ta làm sao không thấy được nó !?”
Tôi nhịn không được hít một hơi, đầu óc rất nhanh chuyển động, biết chuyện gì xảy ra.
An bình đã rời đi an gia, xuất ngoại sao? Gấp gáp như vậy sao?
Còn có An gia gia, ông không phải nói ông muốn ở nơi đó nghỉ ngơi một tuần lễ mà?
Tôi biết tôi không dối gạt được, chuyện này ông sớm muộn sẽ biết, ai ngờ tôi còn chưa mở miệng thẳng thắn, An gia gia lập tức nổi trận lôi đình, giận tím mặt!
“Ai! “
Ông hít lớn một tiếng, “thật sự là không thể nói lý! Không thể nói lý a! đến ta cũng đều không nghe!”
“Con bé đến cùng có coi ta đây làm gia gia để ở trong lòng hay không ?!”
An gia gia tại microphone bên kia không ngừng mà gầm rú lấy, tôi lờ mờ nghe được thanh âm An Ngọc, cô ấy có vẻ như đang thuyết phục An gia gia, giọng nói rất là ôn nhu.
Giờ phút này, lòng tôi rối bời.
Rõ ràng, sáng nay hết thảy tất cả đều là nhẹ nhàng như vậy, khiến người ta vui vẻ.
Thế nhưng là vì cái gì ông trời chính là không cho tôi nhiều một chút cơ hội thở dốc, quả thực là để những cái sóng triều hắc ám kia từng đợt từng đợt mà đem tôi nuốt hết đây ?
Tôi thậm chí nghe được An gia gia tuôn ra vài câu nói rất khó nghe, sau đó điện thoại két một chút, dập máy, chỉ còn một mình tôi đứng tại cổng cái cửa hàng giá rẻ kia , nhìn thấy từ bên trong truyền tới tia sáng, đem thân ảnh của tôi chiếu vào trên mặt đất, lộ ra cô tịch như vậy.
Tôi đem theo đồ ăn hướng phía phòng bệnh Mực cận đi đến.
Khoa cấp cứu rất ồn ào , rất nhiều người ở đây truyền nước biển, lại có người già nói chuyện phiếm , lại tiếng tụi nhỏ gọi nhau ồn ào.
Mực cận tình huống có chút nghiêm trọng, trước mắt chỉ tra ra là sốt cao, trong thân thể có vẻ như không có chứng viêm, tôi không chút do dự khẳng định, tuyệt đối là do cô ấu tiêu hao sử dụng thuật bói toán dẫn đến kết cục như bây giờ .
Ngayjhi tôi cầm đồ vật đi vào phòng bệnh , bên giường đứng đấy một nam hai nữ, khiến cho ta lập tức sững sờ.
Ngoài dự liệu chính là, mực cận hiện tại tựa như người vô sự , ngồi dựa vào trên gối đầu, sắc mặt tái nhợt, cụp xuống mắt, không có để ý ba người bên giường .
———————-