CHƯƠNG 190: Anhh sẽ không phải sợ hãi đó chứ ?
An bình đi thật, tôi cũng bởi vì hờn dỗi, không có cùng cô ấy cáo biệt.
Tự nhiên, tôi cũng không biết, lúc An Bình đang làm xong thủ tục lui túc sau, kéo rương hành lý chuẩn bị rời đi cái nơi cô ấy cùng tôi cùng ở hơn một năm qua, cô ấy ở lại bao lâu, chần chờ bao lâu.
Bạch vô thường đến tự nhiên khiến cho tâm tình tôi tốt không ít, nhưng tôi vẫn như cũ không dám hồi tưởng lại hết thảy nhưng thứ vừa trãi qua.
Càng nhớ tới, cảm giác đau lòng lại trận trận kéo về.
Có Tiều Bạch bên cạnh , tôi ngồi trong biển Bỉ Ngạn Hoa, ưu thương kia ngay tại đó chậm rãi lui dần, sắc quỷ tạm thời rời đi một hồi, đi xử lý sự tình, tiểu Bạch chính là ôm cánh tay của tôi, kể lể khoảng thời gian này cô ấy cùng huynh trưởng trãi qua những gì.
Đoạn thời gian trước âm phủ đúng như là tôi suy nghĩ , phát sinh sự tình cực kì nghiêm trọng, thế nhưng sắc quỷ hoàn toàn không có để lộ ra cho tôi một chút xíu nào.
Giống như là không muốn khiến cho tôi quá nhiều lo lắng.
Làm khi tôi hỏi thăm về cô ấy, Hắc vô thường vì cái gì không có cùng con bé tới.
“Ca ca còn ở bên ngoài bận bịu đâu, tiểu Bạch cùng hắn thay phiên tăng ca, bằng không phải dựa vào năng lực chúng ta, chúng ta cũng chiu không được đâu.”
Tiểu Bạch sửng sốt một chút, sau đó như thế nói cho tôi, luôn cảm thấy ánh mắt của cô ấy lấp lóe, không dám nhìn con mắt của tôi, biểu hiện chột dạ cũng liếc qua thấy ngay, hiển nhiên, cô ấy sẽ không nói dối.
Mà lại, tôi cũng chú ý tới, phán quan cũng chưa từng xuất hiện, cho dù ở trong cái vương cung này nói không nhỏ, cũng không thế nào lớn, cái nam tử mười phần nho nhã tóc đen dài kia biến mất.
Tuy nhiên , tiểu Bạch đã không nguyện ý nói cho tôi, sắc quỷ cũng không nói, tôi cũng không hỏi nhiều.
Sắc quỷ đem tôi đặt ở chỗ biển Bỉ Ngạn Hoa, để cho bản thân tôi từ từ bình tâm tỉnh táo, thời điểm khi anh trở về, cảm thụ của tôi tốt hơn nhiều, trong lòng cũng nghĩ thông suốt không ít.
Chuẩn xác hơn là nói , tôi thấy nhẹ nhõm.
Tôi và tiểu Bạch cáo biệt xong , liền định trở về phòng ngủ, mặc dù lúc đương thời An Bình ở đó, nhưng là tôi đột nhiên biến mất, rất có thể sẽ khiến cho Mực Cận hoảng sợ cùng bối rối cực lớn.
Chỉ là, đợi khi lúc tôi trở lại cái gian phòng tràn đầy mùi quen thuộc kia, hoàn toàn yên tĩnh không người càng khiến cho tôi kinh ngạc .
Cái bàn đọc sách kia đã từng bày đầy các loại đồ vật giờ mười phần sạch sẽ, chiếc giường kia không có mùi thơm ta cùng An Bình , tất cả đều biến mất không thấy.
Chỉ có tấm ván giường bằng gỗ cứng và lạnh và chiếc mùng trắng bị gió thổi bay, nó như đang cười với tôi, để cho nỗi bi thương và tức giận của tôi kia sắp biến mất lần nữa đánh tới.
Một tiếng rêи ɾỉ mười phần không thoải mái từ đỉnh đầu tôi truyền đến, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Mực Cận trên giường, nhô lên một tòa ò núinho nhỏ g, thanh âm chính là từ nơi đó truyền đến.
“Mực cận?”
Tôi nhẹ nhàng gọi cô ấy một tiếng, hơn nửa ngày, nàng mới từ giường chậm rãi lật ra một tiếng, đống núi nhỏ kia bỗng nhúc nhích, sau đó trở nên rất cao.
Giống như, cô ấy đem mặt vùi vào .
Chúng tôi rời đi không phải quá lâu, cô ấy sớm nghỉ ngơi như vậy rồi sao?
“Uhm ?” Mực cận lúc này mới trả lời tôi một tiếng, tôi một chút nghĩ đến, trước đó đi tới chỗ Sở Thiến thiến , Mực Cận dùng không ít tinh lực cùng nguyên khí xem bói , thể lực tiêu hao, cho nên mới ngủ .
Nhưng tôi vẫn như cũ có chút bận tâm, lo âu hỏi:” cậu còn tốt chứ, Mực Cận?”
Cô ấy lại giống là mơ mơ màng màng trả lời một câu, sau đó lầm bầm một câu, tôi quả thực là không có nghe được cô ấy đang nói cái gì, sau đó cô ấy lại lật cái thân, ngủ như chết như cũ.
Tôi nhíu mày, nghe từ giường Truyền đến tiếng ngáy nhỏ nhẹ, lúc này mới hơi yên lòng một chút.
Khả năng, mực cận thật là quá mệt mỏi, đã ngủ thϊếp đi, vậy hãy để cô ấy ngủ cho ngon đi.
Sắc quỷ tại bên cạnh tôi ngồi xuống , phát giác được con mắt tôi thỉnh thoảng nhìn về phía đối diện, trong mắt mang theo cưng chiều, nhìn tôi nói: “Kỳ thật, cô ấy cũng rất không nỡ bỏ nàng”.
Tôi giữ im lặng, nghe sắc quỷ, trong lòng ít nhiều có chút an ủi.
Vào lúc ban đêm, cơm tối tôi đều không có khẩu vị ăn cái gì, sắc quỷ nói muốn dẫn tôi đi âm phủ, để cho tôi nếm thử đồ nơi đó, đều bị tôi từ chối.
Mực cận trực tiếp ngủ như chết , tận tới đêm khuya thời điểm tám chín giờ, tôi nhìn cô ấy vì nàng chuẩn bị cơm tối trên bàn đều lạnh, cô ấy còn không có một chút dáng vẻ tỉnh lại.
Nếu không phải nàng thỉnh thoảng cựa mình, tôi còn tưởng rằng cô ấy đã hôn mê .
“Hoa nhi, ngày mai chúng ta vẫn đi chứ?”
Ban đêm, tôi cùng sắc quỷ nằm tại giường , anh ôm tôi, nhẹ giọng hỏi.
Tôi nhẹ gật đầu, cho dù một ngày này phát sinh nhiều chuyện như vậy, có mừng rỡ, có bi thương, nhưng là cái này đều không ảnh hưởng tới lời hứa hẹn mà tôi đối sắc quỷ nói ra.
Nói xong, cùng đi công viên trò chơi, hôm nay tôi đã nuốt lời, ngày mai chúng tôi nhất định phải đi.
Sắc quỷ đạt được đáp án tôi khẳng định, cúi đầu hôn cái trán tôi một cái , cho tôi một lời chúc ngủ ngon: “Nhanh ngủ đi, nương tử.”
Cho dù xưng hô thế này, tôi thật lâu không có nghe tới, giờ phút này vẫn là bị xúc động nho nhỏ không yên .
Đã từng, xưng hô thế này với tôi mà nói, bao hàm một loại yêu thương thâm trầm, loại yêu kia, rất nặng, ép tới tôi liền hô hấp đều có chút khó khăn.
Nhưng giờ phút này, sắc quỷ gọi tôi như vậy , có thể khiến cho tôi cảm thấy, chỉ có ấm áp cùng ngọt ngào, cái này là một loại cảm thụ từ trong lòng tôi phát ra, quả thực so bất luận cái thuốc gì đều không có tác dụng, phảng phất chỉ cần gọi to tôi vài tiếng, ôm tôi một cái, tất cả đau xót đều sẽ biến mất sạch sẽ.
Đêm nay, tôi vốn cho rằng tôi sẽ mất ngủ, bởi vì An Bình rời đi, một phần còn có đối tình trạng cơ thể Mực Cận mà lo lắng.
Thế nhưng , tôi vẫn là an tâm ở trong l*иg ngực người bên cạnh, ngủ thật say.
Trong mộng, tôi thấy được cái thân ảnh quen thuộc kia, cô ấy kéo lấy rương hành lý cách tôi càng ngày càng xa, phảng phất lần này cô ấy đi, sẽ vĩnh viễn không trở về nữa.
Tôi không cách nào nghe được cô ấy nói với tôi cái gì, tôi chỉ thấy miệng của cô ấy giật giật, bóng người dần dần biến mất trong từng đoàn từng đoàn sương mù màu trắng.
Tôi bỗng nhiên bừng tỉnh, con mắt giương ra, liền thấy bên ngoài sáng sớm đã lớn sáng, hai tay sắc quỷ hữu lực còn vây quanh tại ngang hông của tôi.
Trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh, tôi ngược lại rất kích động từ giường ngồi dậy, làm lúc tôi nhìn thấy Mực Cận núp ở bên trong chăn mền của mình, tôi lập tức cảm giác được có chút không ổn.
Giấc ngủ này của cô ấy, không khỏi được có chút quá lâu đi.
Hôm qua khi trời còn chưa tối , vô ấy liền lên giường nghỉ ngơi, hôm nay đã là ngày thứ hai bữa ăn sáng, cô ấy vì cái gì vẫn là không có tỉnh lại.
“Sắc quỷ, sắc quỷ, anh nói Mực Cận có nặng lắm không , em có phải là nên dẫn cô ấy đi bệnh viện một lần?
Tôi lắc lắc nam nhân bên người, anh mở ra hai con ngươi kia óng ánh chói mắt, chống đỡ thân thể ngồi dậy.
Có thể là thanh âm của tôi có chút vang lên, tôi nhìn đoàn chăn mền trước mắt kia xuất hiện nhúc nhích, Mực Cận mơ mơ màng màng lẩm bẩm nói: “Dung hoa, giúp tôi xin phép nghỉ.”
Sau đó lại không có thanh âm.
Sắc quỷ trấn an tôi nói: “ cô ấy hôm qua xem bói hao hết quá nhiều năng lượng, cần nghỉ ngơi thật tốt.”
Tôi lại hướng phía Mực Cận nhìn quanh thêm vài lần, mới gật gật đầu, chuẩn bị rời giường ăn điểm tâm đi học.
Tại thời điểm rửa mặt, miệng tôi ngậm răng bên trong, hỏi một cái chuyện hôm qua tôi nghĩ vẫn không hiểu .
“Sắc quỷ, anh nói trên đời sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao,
Liễu Một Thiến cùng Sở Thiến thiến dáng dấp giống nhau như vậy, đúng la chuyện kì lạ, ngay cả danh tự đều có điểm giống nhau, nhưng lại sinh ra trong hai cái gia đình khác biệt.”
Sắc quỷ kiên nhẫn vì tôi giải đáp nói: “Âm phủ thời điểm linh hồn đến phiên chuyển thế đầu thai, là cần trốn vào nhân đạo, ở trong quá trình này, cái linh hồn kia có thể sẽ nhận ảnh hưởng luân hồi, sinh ra phân liệt, hoặc là cái gì khác ngoài ý muốn.”
Tôi nhẹ gật đầu, đem bọt biển bên trong miệng súc qua sạch sẽ.
Khả năng này rất cao, dù cho linh hồn luân hồi, nếu như nó phân chia thành hai người, vậy điều này tại dương gian sinh hoạt hoặc nhiều hoặc ít sẽ ảnh hưởng đến đối phương, hoặc là sinh ra một chút tình huống nhìn như trùng hợp, kỳ thật rất tự nhiên xung đột khi cùng gặp nhau.
Sắc quỷ thời điểm ngay từ đầu nói như vậy, tôi không hiểu nhiều lắm ý tứ của anh , nhưng là theo tôi cẩn thận sau khi tự hỏi, tôi lập tức bừng tỉnh ngộ ra!
Hồng Tiêu cùng sở Toa Toa thấy qua có Liễu Một Thiến trên ảnh chụp tuyên truyền áp phích, mà Sở Thiến thiến lại bởi vì vấn đề tình yêu Liễu Một Thiến, bị linh hồn nam nhân kia dây dưa cùng ký sinh.
Hết thảy tất cả, phảng phất đều có thể hiểu được minh bạch, cái này khiến cho nội tâm tôi hơi dễ chịu hơn khá nhiều.
Sáng nay chương trình học chỉ có tiết hơn một giờ, đến chín giờ bốn mươi liền kết thúc, thừa dịp hôm nay là ngày làm việc, công viên trò chơi hẳn là sẽ không quá mức náo nhiệt chen chúc, tôi cùng sắc quỷ sau giờ học liền tiến về vốn là một cái công viên trò chơi duy nhất cỡ lớn.
Đương nhiên, tôi có trở lại phòng ngủ, đưa cơm trưa cho Mực Cận còn đang nghỉ ngơi.
Gia đình Mực cận, tôi vẫn như cũ không phải biết rất nhiều, tôi có cân nhắc qua cô ấy không để bại lộ quá nhiều tư liệu gia đình mình, nhưng An gia gia lập tức sẽ khôi phục trở về, tôi đến lúc đó có thể từ bên kia giải được một chút tin tức.
Làm khi chúng tôi xuống xe taxi, thời điểm sắc quỷ chuẩn bị đi mua vé, trước đó một loại cảm giác quỷ dị lại thuận xương sống lưng của tôi lập tức chui lêи đỉиɦ đầu của tôi!
Không tệ, chính là ngày đó, tôi trở về phòng ngủ trước đó, cảm nhận được mãnh liệt cảm giác bị nhìn chăm chú.
Tôi bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía bốn phía, chung quanh chỉ có số lượng không nhiều du khách đến đây du ngoạn bên ngoài, cũng không có người gì kỳ quái.
Ánh mắt Nóng rực bỗng nhiên biến mất, tôi kỳ quái nhíu mày, đành phải xoay người sang chỗ khác, ngắm nhìn nơi xa như người bình thường, khéo léo đứng xếp hàng mua vé cùng sắc quỷ.
Vừa nghĩ tới Diêm Vương đại nhân đệ nhất âm phủ , hiện tại thế mà tại làm loại sự tình này có chút sai lầm sơ với thân phận của anh, tôi liền không khỏi che miệng lại, cười trộm một chút hai lần.
Đột nhiên, cái ánh mắt kia không biết từ nơi nào truyền đến lần nữa xông về tôi,tôi cả kinh lần nữa quay đầu, muốn đi tìm kiếm nơi phát ra ánh mắt.
Thế nhưng cái ánh mắt kia giống như là cùng tôi chơi bịt mắt trốn tìm , lần nữa biến mất, khiến cho tôi cực kì nổi nóng.
“Thế nào?” Sắc quỷ lấy xong vé, đi đến bên cạnh tôi, bởi vì bề ngoài anh kiệt xuất, dẫn đến rất nhiều nữ nhân, bất luận già trẻ, tất cả đều hướng phía anh ném ánh mắt ái mộ.
Thỉnh thoảng nhìn thấy hai ba tiểu nữ sinh kích động giơ điện thoại chụp lén sắc quỷ.
Tôi không nghĩ điều này sẽ phá hủy tâm tình tốt của chúng tôi ngày hôm nay, cười lắc đầu nói: “Không có việc gì, chúng ta đi vào đi.”
So với hai ngày nghỉ là ngày công viên trò chơi tràn đầy người đông nghìn nghịt, hiện tại vườn trong vùng, du khách cũng không nhiều, mùa thịnh vượng người ta xếp hàng xếp tới chết ở mấy cái hạng mục chơi trò chơi ,chúng tôi cũng may mắn có thể hưởng thụ.
Tại lối vào tôi cảm nhận được ánh mắt biến mất.
Làm tôi nghĩ lôi kéo sắc quỷ, thời điểm đi ngồi xe cáp treo, sắc quỷ hai chân giống như là bị nhựa cao su dính trụ, lưu tại chỗ khẽ động đều nhấc không nổi.
Nhìn thấy sắc mặt anh có chút xanh mét, tôi giống như là nghĩ đến cái gì, lại là giật mình, lại mang một ít cười trên nỗi đau của người khác ở bên trong mà hỏi thăm: “Sắc quỷ, anh sẽ không phải là sợ hãi đó chứ” !?
———————-