Chương 149: Thật đáng tiếc sao?
Tôi nhìn thấy một đám người đứng ở cửa, lại nghe xong lời vừa rồi bà dì tọc mạch lúc nãy đứng ở hàng đầu, nói với một vài người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ.
Làm tôi phát giác được mấy đại thúc này đem ánh mắt khóa chặt trên người bà và mẹ của Diệp Dao , trong lòng tôi chợt cảm thấy không ổn!
Ngay khi tôi nhìn thấy bọn hắn đang muốn động thủ , tôi dự định tiến lên ngăn cản, An Hiên liền trước một bước.
“A di cùng bà bà đều không có vấn đề, rất khỏe mạnh, không cần đi bệnh viện tâm thần.”
“Lừa gạt quỷ đó à! Các ngươi cũng đừng nghe tên tiểu tử này nói lung tung, chúng ta người ở cái này tòa nhà đều có thể làm chủ, hai cái bà điên này đã la hét không biết bao lâu thời gian, làm cho chúng ta nghỉ ngơi đều không được.”
Trong đó một bác gái dáng dấp rất chanh chua kích động nói, sau đó còn bày ra một bộ ánh mắt thông cảm vừa đáng thương nói: “Lúc ấy a, ta nhìn cô nương này cũng đáng thương, cũng liền chỉ là cảnh cáo một chút, thế nhưng , ai biết cô ta hoàn toàn không biết cảm ơn, chúng ta để bọn hắn dọn đi, bọn hắn còn không làm!”
Bà vè mẹ Diệp Dao nhìn thấy những người này, nghe đến mấy câu này, trên mặt lộ ra biểu lộ áy náy, nhìn về phía Diệp Dao cũng ngưng trọng rất nhiều.
Sợ là cảm thấy, mình thân là mẹ , là bà vậy mà lại để lại cho con , cháu mình chuyện phiến phức lớn như vậy.
Để cho cô ấy đối mặt nhiều chất vấn cùng răn dạy như vậy, thậm chí là nhục mạ, bọn họ hoàn toàn không dám tưởng tượng, khi bọn họ thần chí không rõ, thời điểm bị Tiểu Như khống chế, Diệp Dao trãi qua những chuyện gì.
Tôi nhìn mấy người mặc đồng phục kia có vẻ như lại bị những bác gái kia thuyết phục, mắt thấy muốn đích thân động thủ, đầu óc của tôi nhanh chóng xoay nhanh.
Ta khẳng định không thể để cho bọn hắn đem bà và mẹ của Diệp mang đi.
Loại chỗ kia dễ vào chứ không dễ ra.
Vạn nhất thật tiến vào, ra không được, người lại bình thường khỏe mạnh cả ngày cùng một đám người bệnh tâm thần giam chung một chỗ, không tài nào không điên cuồng theo được.
“Chờ một chút.”
Tôi lập tức mở miệng, đem bọn họ ngăn ở ngoài cửa.
Nhìn thấy mấy đại thúc kia dáng vẻ hơi không kiên nhẫn một mặt ngang ngược, giống như là muốn xông tới , tôi thấy thế biết, hiện tại không nên cứng rắn, bọn hắn tuyệt đối sẽ dùng bạo lực đem người mang đi!
Nhất là cái bác gái kia nói bệnh viện tâm thần có người quen biết, tôi hiện tại cũng không có ý định này đi nhằm vào hoặc là chất vấn bà ta.
“Các ngươi như vậy cưỡng chế bắt người là phạm pháp, ta cảnh cáo các ngươi, đừng bước vào cửa”!
Tôi cắn răng nói, an bình kinh ngạc nhìn qua tôi, giống như là chưa hề nghĩ tới, tôi sẽ có một mặt cứng rắn như thế, vẫn là trước mặt của nhiều người như vậy .
An hiên hiển nhiên là đối hành vi của tôi mười phần không đồng ý, tay kéo xuống đằng sau áo tôi, nhưng là bị tôi cự tuyệt.
“Tiểu cô nương, thức thời một chút, đây là công việc của chúng tôi, tránh ra, nếu không chúng tôi liền đem cả cô đu, nhốt vào bệnh viện tâm thần!”
Khóe miệng tôi cong lên , tròng mắt hơi híp, trên mặt lộ ra nụ cười.
“Các ngươi như vậy coi như là đang uy hϊếp sao?” Tiện thể, tôi vung vẩy điện thoại trong tay, nhíu mày cười nói, “ đừng tưởng rằng các ngươi có thể sử sức mạnh đến, ta sẽ không có biện pháp trị nhóm các ngươi.”
Kỳ thật tôi căn bản cũng không có làm cái gì, nhưng động tác này, lại làm cho bọn hắn tạo thành cái ảo giác, kia chính là tôi đang ghi âm.
“Người Bệnh viện tâm thần cưỡng chế tới bắt người đi, bình thường mà nói là phải cục cảnh sát giám sát tiến hành.
Bằng không, một chút phần tử ngoài vòng luật pháp trực tiếp giả trang người của bệnh viện tâm thần , cưỡng chế đem người bắt cóc đi cũng không có ai biết.”
Tôi vừa rồi liền chú ý tới không có cảnh sát đi theo, mới dám như thế đáp trả cho bọn họ.
Mấy đại thúc kia giống như không nghĩ tới tôi sẽ có hành động như vậy, lập tức mặt mùi toàn bộ đều bóp méo, những bác gái kia càng là bắt đầu quang quác quang quác cãi lộn, kêu hô hào muốn để bọn hắn đem bà và mẹ của Diệp Dao mang đi.
“Các ngươi mở to hai mắt nhìn xem rõ ràng!”
Tôi vừa nói, bên cạnh chỉ chỉ hai nữ nhân trong cửa.
“Các ngươi bây giờ không phải là đang nhìn thấy bọn họ sao, các ngươi cảm thấy bọn họ giống người điên sao?”
Không thể không nói, nghi thức tại nhà Diệp Dao kết thúc sau, Diệp Dao đã nhanh chóng lau rửa cho mẹ và bà ngoại đã phát điên nhiều ngày, sạch sẽ ngoại hình và quần áo.
Bây giờ nhìn lại, chính là sắc mặt tái nhợt một chút, có chút tiều tụy , đứng ở nơi đó, ánh mắt thanh minh, không phải người bị bệnh tâm thần.
Thế nhưng ……
Bác gái kia không có ý bỏ qua, dây dưa muốn nói gì lại thôi, tôi có chút bất mãn ắt ngang , nói: “Ban đầu là ai nói mắt thấy mới là thật, tôi thế nhưng nhớ rõ ràng”.
“Nhưng chúng ta đều nghe được , thanh âm hai cái bà điên này chúng ta tất cả đều nghe được, còn ném đồ vật.”
Bọn họ đều như vậy nói về sau, tôi trong lúc nhất thời không biết nên tìm lý do gì, hoàn toàn chính xác, mặc dù tôi có biện pháp để bọn họ không cách nào mang đi người thân của Diệp Dao đi, nhưng tôi nhưng không có biện pháp để giải thích rằng những hành vi của bọn họ là do cảnh hưởng của Tiểu Như.
Diệp Dao chưa hề nói , trực tiếp một bước đi tới, nói: “Thật xin lỗi! Ta…… Là lỗi của chúng ta.”
“Gần đây trong nhà ra một số chuyện, cho nên bà và mẹ ta cảm xúc rất kích động, la ó lại ném đồ, khiến cho mọi ngươi gặp phải phiền toái rất lớn.”
“Chúng ta không tin đâu! Đánh nện hơn một tuần lễ? Rõ ràng chính là phát bệnh!”
Đột nhiên, tôi giống như là nghĩ đến cái gì, nhanh chóng mở miệng đề nghị: Tốt lắm, đã các ngươi không tin, vậy không bằng đợi thêm một ngày? Các người không phải nói bọn họ tái phát bệnh sao, vậy để xem hôm nay phát hay không phát.”
“Chuyện xảy ra như vậy, ngươi có thể để cho các cô chú này y tá trải qua. Nếu hôm nay còn bệnh, ngươi hãy đem bọn họ mang đi. Làm phiên mọi người sơ tán đi.”
Tôi nhìn về phía những đại thúc kia, cuối cùng cũng lấy đạo của người trả lại cho người thêm câu: “Ngày mai các ngươi nếu như còn chấp nhất bắt lấy người, đừng trách ta báo cảnh sát.”
“Ngươi……”
Tôi nhìn thấy những cô chú kia đều hai mặt nhìn nhau, bị tôi nói chắn đến không biết nên nói cái gì.
Tôi không phải là người không phân biệt được đúng sai, tôi quay đầu nhìn về phía Diệp Dao, còn có mẹ và bà của cô ấy.
“Chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, nhưng trước đó thật là hai người ảnh hưởng tới hàng xóm cũng nên xin lỗi họ .
Còn tôi. Tôi nhìn đồ vật trong ngực, rủ xuống con mắt, tôi thay mặt Tiểu Như đối với hai người xin lỗi.”
……
Về sau, nhóm người từ bệnh viện tự nhiên cũng nghe hiểu lời tôi nói , trực tiếp lui, mặc dù những cô chú ,bác gái kia còn rất không cam tâm, nhưng hậu quả của những chuyện này là chuyện nhà Diệp Dao.
Sau khi đi, tôi kiểm tra địa chỉ của Cô nhi viện Aí tâm trên mạng, An bình nói nó gần với Cửa hàng vải liệm, điều này khiến tôi an tâm một chút.
Nếu như nó ở rất xa thì khá là phiền toái.
Được , nếu như ngày mai đi……
Tôi cầm điện thoại di động lên, bấm một số điện thoại.
Ông nội An, người vẫn đang thực hiện nhiệm vụ trừ tà ở một nơi khác, thì nhận được một cuộc gọi.
“Ông ơi, cháu có thể đặt một vòng hoa được không? Loại nhỏ, không quá lớn”.
An gia gia đang cùng mấy hậu bối an gia thăm dò địa điểm, nghe được câu nói này, ông ngược lại là không có trực tiếp trả lời, mà là vui mừng mỉm cười nói: “Giải quyết tốt rồi?”
“ Vâng”.
Thanh âm của tôi vẫn còn có chút ngưng trọng, microphone kia quả nhiên lão nhân dường như nghe được tâm tư của tôi, ẩn ý hỏi: “ Thật đáng tiếc sao?”
Tôi có chút bất đắc dĩ: “Đúng vậy , thật đáng tiếc.”
Ông trầm mặc một hồi lâu, mới trở lại chính đề:” Nha đầu bên kia có chìa khoá dự bị của cửa hàng, vòng hoa chính con chọn, chữ có thể tự mình viết, tiền không vội mà giao.”
tôi cám ơn qua về sau, đột nhiên, nghe được ống nghe bên kia truyền đến một giọng nam nhân tuổi trẻ , sau đó An gia gia giống như là cùng hắn giao lưu, đáp lại mấy câu, mới đối với tôi nói: “ Chúng ta bên này đang phải bận rộn, các con hết thảy đều an toàn chứ?”
“vâng , đều không có chuyện gì đâu.”
“Vậy là tốt rồi, ta gấp đi trước nha.”
An gia gia nói xong cũng trực tiếp cup máy, xem ra cái nam nhân trẻ tuổi kia là hướng ông báo cáo thứ gì, chỉ sợ là liên quan đên nhiệm vụ kia rất khó giải quyết .
Tôi cúp điện thoại,c huyện An Bình nguyên khí đại thương , tôi đương nhiên sẽ không nói cho An gia gia, chờ bọn họ trở về, An Bình liền gần như hoàn toàn khôi phục.
Như vậy, bọn hắn cũng không cần lo lắng, nhất là khi đang làm nhiệm vụ , vẫn là nên để bọ họ ít phải lo lắng thì hơn.
Tôi cùng An Bình nói, ngày mai muốn đi cửa hàng áo liệm một lần, cô ấy nói giúp tôi đi mở cửa tiệm, nhưng lại bị tôi cự tuyệt.
“Câu nên ở trong nhà nghỉ ngơi, ngày mai mình đến nhà cậu lấy chìa khoá.”
An bình nghe tôi nói về sau, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
Khi tôi đến an gia ngày thứ hai , nhìn thấy nam nhân đứng ở cửa, lập tức sững sờ .
An hiên hai tay để ở trong túi quần, tựa ở trên tường đá cửa chính nhà An Gia, tôi thời điểm nhìn thấy hắn, hắn có vẻ như đang định từ trong túi móc ra hộp thuốc lá, lại nhìn thấy tôi, yên lặng đem hộp thuốc lá cất trở về.
Tôi không có nhìn về phía hắn, mà là hướng thẳng đến cổng đi đến, ai ngờ còn chưa đi mấy bước, hắn nhìn tôi nói : “Tiểu Bình giao cái chìa khóa cho ta.”
Lập tức, tôi không biết nên như thế nào, đành phải rất lúng túng dừng bước, đứng tại cổng.
An hiên có vẻ như dáng vẻ cũng cố ý, không có lại tiếp tục nói , giống như là đang chờ tôi đáp lại, khiến cho tôi không biết nên như thế nào cho phải.
Thật lâu sau, hắn giống như là nhìn ra tôi khó xử, từ trên vách tường đứng lên, nói: “Đi thôi.”
Tôi không thể làm gì khác hơn là an tĩnh đi theo sau hắn .
“Điểm tâm đã ăn chưa”?
Tôi khe khẽ hừ một tiếng, hắn trực tiếp ngăn cản một chiếc xe, chúng tôi cùng nhau tiến về cửa hàng áo liệm.
Cửa cuốn màu lam rất dày nặng bị hắn thoải mái mà kéo, khi hắn nhìn thấy tràng cảnh trong tiệm , hắn chậm rãi lại bình tĩnh mở miệng: “ Nguyên lai, gia gia vẫn đang làm công việc này.”
Tôi nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên, tâm huyết Hỏi một câu: “Ngươi vì cái gì không trở lại?”
Cái này đích xác là một vấn đề.tôi muốn biết đáp án nhất.
Hắn rất nhỏ liền ra ngoài lịch luyện , hắn rõ ràng có thể trở về, thế nhưng là hắn lại không.
Khi hắn trở lại, đã là học thành công, có được sức mạnh rất cường đại.
Thế nhưng , lại làm cho An Bình thương tâm.
Trong tiệm lập tức lâm vào hoàn toàn yên tĩnh, qua một hồi lâu, hắn mới chậm rãi xoay người, nhìn tôi: “Bởi vì, ta phải trở nên mạnh mẽ, muốn bảo vệ An Bình.”
Thời điểm tôi nghe được đáp án này, con mắt lập tức mở to!