An gia gia lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên, vội vàng đi ra ngoài cửa.
“Gia gia”?
An bình gọi, An gia gia ngữ khí ngưng trọng:” Diêm Vương đại nhân chắc chắn sẽ không thủ hạ lưu tình, ta nhất định phải giúp Tư Đồ gia lưu một mạng ”.
Cô ấy nghe xong lời của gia gia nhà mình, không nể mặt, tức giận nói:” Loại gia tộc này muốn lưu cái gì, lưu trong giới trừ quỷ cũng là tai họa, ngày ngày chỉ nhớ vơ vét của cải, xưa nay không bắt quỷ không nói, còn nhục mạ tiểu Hoa, cháu nói thẳng, nhà bọn hắn bình thường khẳng định cũng một mực dạng này nếu không thì tại sao những lời chỉ trích lại tệ đến thế! “
“Aizzz, An Ngọc dù gì đã gả đi, tốt xấu phải tranh thủ vì nó một chút “.
An gia gia trong lời nói cũng không có chút sức mạnh nào, cảm thấy chuyện này chỉ sợ sẽ không đơn giản như mình tưởng tượng vậy.
Tư Đồ gia lần này, nhất định là lành ít dữ nhiều.
“ An bình, đừng quên An gia gia ngoại trừ là người thân bên cạnh cậu, ông cũng là gia chủ an gia, khẳng định ông có lập trường của mình”.
Tôi ngồi ở trên một bên ghế ngồi, nói thật, tôi nghĩ hoàn toàn chính xác rất ác ý, ước gì bà ta trả giá đắt, nhưng là nếu như An gia gia muốn đi ngăn cản, tôi cũng sẽ không đi cản ông được.
An bình sau khi nghe tôi nói, đặt mông ngồi ở bên cạnh tôi:” Vậy mình ở lại nơi này cùng cậu”.
Một buổi hôn lễ tốt đẹp, quả thực là bị Tư Đồ gia mấy người làm hỏng.
Tôi thậm chí có con vài năm, nếu như hôm nay có việc gấp khác, cũng không đến cuộc hôn lễ này có phải là mọi chuyện sẽ không tiến triển đến tình trạng bây giờ?
Nói thật, tâm tình của tôi đã sớm tốt hơn nhiều. Sau khi Sắc quỷ xuất hiện, tư phu nhân và những lời nhục mạ của bà ta tôi cũng sẽ không để ở trong lòng.
Bởi vì sắc quỷ xuất hiện khiến cho tôi cảm động cùng vui sướиɠ, lấn át tâm tình tiêu cực một nữ nhân xa lạ mang đến cho mình.
Hiện tại, trong đầu của tôi, nghĩ đều là gương mặt sắc quỷ, còn có cả giọng nói của anh.
Kỳ thật, từ ngày đó sau khi nhìn qua biển Bỉ Ngạn Hoa, tôi rốt cuộc chưa từng gặp qua sắc quỷ, tôi chưa từng có trải qua một tuần dài dằng dặc như thế.
Dù cho bình thường học tập sinh hoạt, nhìn thì mười phần phong phú, nhưng mỗi khi đêm về, tôi đều sẽ thói quen chờ đợi cái khí tức quen thuộc kia xuất hiện, anh sẽ một mực ôm lấy tôi, hôn tôi, ngủ cùng tôi.
Thế nhưng, đều không có.
Một ngày lại một ngày trôi qua, nhớ nhung biến thành chấp niệm về sau, tôi đối với anh tình cảm vô tình lại ngày càng sâu đậm hơn.
Không có anh làm bạn ban đêm, lại là càm giác lạnh lẽo lạ lùng như thế, lạnh đến sâu tận bên trong.
Tôi vừa nghĩ đến anh, khóe miệng liền không nhịn được cong lên.
An bình giống như chú ý tới nét mặt của tôi, có chút ê ẩm nói: “Ôi, nhìn cậu cao hứng, nụ cười có cần ngọt như vậy hay không chứ”.
Tôi bị cô ấy nói trúng tâm sự, mặt phủ lên một chút đỏ, đẩy cô ấy một cái, sẵng giọng: “cậu nói nhiều”!
Cô ấy hi hi ha ha né tránh, bên cạnh hưng phấn gào thét:” Đỏ mặt! cậu đỏ mặt! Còn nói cậu không nghĩ đến anh ta”.
Tôi bị cô ấy trêu chọc đến thẹn quá thành giận, An Bình lập tức dừng lại, có chừng có mực, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng: “dáng vẻ cậu bây giờ, so vừa rồi tốt hơn nhiều, có thể cười là tốt”.
Dụng tâm của An bình tôi lập tức hiểu được, cô ấy chính là nghĩ đùa cho tôi vui vẻ, muốn để tôi đem tất cả không thoải mái đều quên đi, mới có thể làm như vậy.
“ Lão công cậu tới, hết thảy liền dễ làm, chúng ta cho dù là thế gia khu quỷ, nhưng là nói tóm lại, giới khu quỷ nhóm khu quỷ sư, cũng là vì công việc Diêm Vương, tự nhiên, cũng là vì dương gian phục vụ, vì có thể làm cho Âm Dương lưỡng giới cân bằng, Tư Đồ gia khổng lồ thế nào, lịch sử xa xăm thế nào, đều không so được với thân phận Diêm Vương”.
Tôi lẳng lặng nghe, trong lòng sinh ra kiêu ngạo.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy, trượng phu của mình, là vua quản lý một giới tầng, đã cảm thấy anh rất là lợi hại, soái khí có khác.
Từng có lúc, tôi đối với anh có một chút bài xích, một chút mâu thuẫn tất cả đều biến mất, bây giờ nghĩ đến anh chính là trong lòng tràn đầy ngọt ngào, khiến cho tôi không chịu được cong lên khóe môi.
“ Cậu xem chút đi, cậu lại cười, được rồi được rồi, cái cẩu lương này mình không ăn, nếu không chúng ta vụиɠ ŧяộʍ theo tới nhìn xem, lão công cậu đối phó Tư Đồ gia là thế nào”?
Tâm tình của tôi tốt hơn nhiều, rút hai tấm khăn tay đem xoa xoa mặt, có chút ý đồ xấu nói: “Tốt lắm, Đi đi đi, chúng ta đi xem náo nhiệt”.
An bình cười hì hì lôi kéo tôi chạy chậm ra cửa, hỏi thăm mấy người một chút, biết phương hướng An gia gia rời đi, cô ấy hết sức quen thuộc mang theo tôi rẽ ngang rẽ dọc, đi tới một cánh cửa.
Tư Đồ gia có vẻ như đã bắt đầu bi kịch, thời điểm chúng tôi đến, đang ở ngay Giai đoạn cao trào.
“Diêm Vương đại nhân tha mạng! Là nội nhân sai! Khẩn cầu ngươi không nên thương tổn các hài tử của ta”.
“Hừ, thật to gan, liền vương hậu bản vương cũng dám khi dễ, há có thể bỏ qua các ngươi!”
Tư phu nhân khóc đến tê tâm liệt phế, thanh âm đều trở nên khàn khàn, tại kia không ngừng mà cầu xin tha thứ.
“Thân gia à, thân gia cứu mạng, ta không biết nữ hài kia là vương hậu Diêm Vương “!
Bà ta bắt đầu hướng An gia gia xin giúp đỡ, xem ra, An gia gia đã tiến vào.
Về sau chính là một trận mãnh liệt tiếng thở dài, An gia gia trong giọng nói mang theo tức giận: “Chiếu phu nhân nói như vậy, nếu như Hoa nha đầu không phảivương phi Diêm Vương, ngươi liền sẽ khi dễ, phải không”?
Tiếp lấy, liền không có tiếng gì, tôi nhìn không thấy tình huống bên trong, nhưng tôi có thể nghe được.
Gọi là tiếng la quả thực có thể so với thứ thê lương tôi đã từng gặp được mấy ác quỷ, tôi không muốn nghe tiếp nữa.
An gia gia giống như mười phần bất đắc dĩ, cuối cùng thì thào nói: “ xin Diêm Vương đại nhân thủ hạ lưu tình, tốt xấu xin lưu lại toàn thây”.
Vừa dứt lời, cánh cửa liền mở ra. Cảnh tượng trước mắt, khiến tôi bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
An gia gia hiển nhiên là không nghĩ tới, có người sẽ ở bên ngoài góc tường nghe lén, vẫn là tôi cùng An Bình, trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại giống là kịp phản ứng cái gì, ý đồ định đem cửa đóng lại, không cho tôi nhìn tràng cảnh bên trong, nhưng vẫ bị tôi nhìn thấy hoàn chỉnh.
Sắc quỷ an tĩnh đứng bên kia, hai tay để ở bên người, không nhúc nhích.
Trên trời nổi lơ lửng hai cái quỷ hồn trong suốt, nhưng khi tôi nhìn kỹ, bọn hắn dáng dấp rất nhỏ rất gầy, bộ dáng nói là người lùn có chút đều không quá đáng, bọn hắn có lỗ tai nhọn, con mắt bị một mảnh vải bố che lên, hai đầu đầu lưỡi đỏ tươi từ trong miệng của bọn hắn phun ra, theo động tác của bọn hắn không ngừng mà lắc lư.
Bàn tay vừa nhỏ vừa gầy nắm lấy đuôi sợi xích, chuôi phần đuôi là đầu xiềng xích thật dài, giờ phút này chính quấn quanh trên cổ Tư Đồ doanh cùng Tư đồ phu nhân, đem bọn hắn treo lên đến cao cao.
Khí thể Màu đen không ngừng mà vây quanh bọn hắn xoay tròn.
Tôi cho tới bây giờ không nghĩ tới, mình sẽ thấy loại tình cảnh này, nhìn thấy Tư Đồ doanh cùng vợ bởi vì thiếu dưỡng mà mặt trở nên xanh xám, không khỏi sợ bước lui một bước.
An bình trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, cô ấy không nhìn thấy hai con tiểu quỷ kia, nhưng có thể nhìn thấy vợ chồng Tư Đồ bị vật vô hình cho treo trên đó, bọn hắn nghiễm nhiên một bộ dáng vẻ sắp đi tây phương, nhìn không thấy không biết đồ vật kia liền trở thành đối tượng khiến cô ấy sợ hãi nhất.
An gia gia đang muốn đóng cửa lại, tôi lập tức chặn, đem An gia gia đẩy đi ra, ông đang muốn mở miệng nói cái gì, nhưng nhìn thấy ở bên trong ánh mắt kiên định của tôi, ông lắc đầu, cuối cùng mắt nhìn hai kẻ lơ lửng trên không trung, giống như là từ bỏ, đi ra cửa.
Tôi lẳng lặng mà nhìn bóng lưng sắc quỷ, vừa mới nói không hù đến,đó là không có nói thật, tôi từ khi bắt đầu biết sắc quỷ, anh không có biểu lộ ra tư thái anh vốn nên có.
Tôi không quên, anh là Diêm Vương, anh đối với mình tốt, đối với mình ôn nhu, hoàn toàn là bởi vì tôi là thê tử của anh, anh đối tôi có tình cảm.
Có lẽ, anh một mực cho tôi cái ấn tượng ôn nhu này, dẫn đến tôi khi nhìn đến một mặt tàn bạo của anh tôi chưa kịp phản ứng.
Muốn nói tôi sợ hãi sao? Vượt quá chính dự kiến chính là, tôi không sợ, trong lòng không có một tia sợ hãi.
Nhiều lắm thì bị cả kinh đến chứ không phải sợ hãi.
Hai con tiểu quỷ kia bên trong miệng không ngừng mà phát ra tiếng vui cười lanh lảnh, bộ dáng nhìn tinh nghịch, nhưng ghìm Tư Đồ doanh và vợ cùng xiềng xích thế nhưng là một chút cũng không có buông ra, tay nhỏ giống như là có sức mạnh vô cùng lớn, đem hai người trưởng thành dán tại không trung, mặc cho bọn hắn kêu gào.
Mắt thấy bọn hắn trợn trắng mắt, đang muốn bởi vì thiếu dưỡng khí ngạt thở mà tử vong, hai tên tiểu quỷ kia lại cười hì hì một tiếng, trong tay bỗng nhiên vung vẩy lưỡi đao, liền thấy hai mảnh trong suốt đồ vật từ trong thân thể Tư Đồ doanh cùng Tư phu nhân bay ra ngoài, bị câu đi.
Sau đó xiềng xích buông lỏng, ném bọn hắn tới trên mặt đất, ho kịch liệt lấy, trên cổ xuất hiện một vòng bầm sắc đen kinh khủng, thậm chí còn tối dần.
Trên mặt của bọn hắn, sợ hãi cực độ còn lưu lại, gương mặt vặn vẹo hiện đầy thống khổ, trong hai tròng mắt ảm đạm vô quang, giống như là một tầng sương che lại con mắt của bọn họ.
“Bản vương câu đi các ngươi một hồn một phách, giảm bớt tính mạng của các ngươi, xem như vì mặt mũi vương hậu mà lưu các ngươi một cái mạng”.
Sắc quỷ hướng phía hai tên tiểu quỷ vung tay lên, bọn hắn liền giơ liêm đao, một mặt thoả mãn cười hì hì, biến mất.
Hắn xoay người, hình như là không nghĩ tới tôi sẽ đứng ở bên trong gian phòng, sau mặt nạ trong mắt lóe ra một tia chấn kinh.
Trong một nháy mắt anh đi vào trước người tôi, ôm lấy tôi, quay người rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại hai người tại kia không ngừng mà ho khan, đang muốn mở miệng hỏi thăm đối phương có mạnh khỏe hay không, lại giật mình cổ họng của mình cơ hồ không phát ra được một chút tiếng vang, Tư Đồ doanh cưỡng ép nói ra một câu, lại không thành câu, miệng bên trong mới tung ra mấy âm điệu rất khàn khàn, liền không nhịn được lại ho một trận mãnh liệt, hướng trên mặt đất phun ra một đoàn bọt máu.
Tư Phu nhân trong miệng đóng rồi mở, đều không thể nói ra một câu, tối tăm mờ mịt trong mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng hối hận.
Nhưng hiện tại hối hận thì có ích lợi gì đâu? Sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn như thế?
“Sợ ta sao, Hoa nhi”?
Sắc quỷ đem tôi đưa đến một cái phòng trống trong an gia, ôm thật chặt tôi, lẩm bẩm nói, tôi có thể cảm nhận được sợ hãi của anh, anh sợ hãi tôi sẽ nói ra cái chữ sợ này, anh là đang sợ tôi sẽ rời anh mà đi sao?
“Không sợ, ta không có chút nào sợ”.
Tôi ôm chặt anh, nói, thân thể của anh run rẩy cuối cùng cúng biến mất.
“Ta không mong đợi nàng nhìn thấy chuyện đó, sẽ làm nàng sợ”.
Tôi giả vờ rất thật, còn gật gật đầu, một mặt đứng đắn:” Đúng! Thật dọa ta! Đổi lại ai cũng sẽ bị dọa sợ chứ “!
Lúc đầu, tôi nghĩ trêu chọc anh, ai biết anh một tay kéo mặt nạ để lộ, cũng không kịp lấy xuống, bờ môi liền đè tôi lại, điên cuồng mυ'ŧ vào, cướp đoạt lấy, lực đạo so trước kia còn muốn bá đạo hơn nhiều.