Hậu huyệt bất ngờ bị chọc cắm, ngón tay thô to chỉ vào được một đốt liền bị giữ chặt. Phượng Trạch tỉ mỉ ngắm nhìn hạ thân của Mộc Kỳ Uyên, cảm thán vẻ đẹp khó thấy của cô. Anh nhẹ nhàng đẩy viên thuốc vào sâu trong hậu huyệt, ngón tay còn quẹt lấy mật dịch ở phía trên làm chất nhầy giúp viên thuốc mau tan hơn.
"Em chê tôi bẩn sao? Vậy tôi càng phải để em thưởng thức tư vị bẩn này sướиɠ đến mức nào, một lát em khóc lóc cũng đừng hòng tôi tha cho" Phượng Trạch bế Mộc Kỳ Uyên lên hướng phòng tắm đi tới, vừa hay người bên trong quấn khăn đi ra.
Tề Chi Diễn nhìn cô gái kiều diễm như búp bê trên tay bạn thân thì nhíu mày. Vừa rồi anh nghe thấy Phượng Trạch lớn tiếng, liệu có phải bị Mộc Kỳ Uyên chê bai không?
"Đừng làm hư cô ấy là được" Tề Chi Diễn mặc vào quần áo mỉm cười ranh mãnh, anh đi giải quyết ít việc rồi sẽ quay lại tiếp tục cuộc vui, đến lúc đó thật không muốn nhìn thấy tiểu bảo bối bị chơi hư đâu.
Bên trong phòng tắm, Phượng Trạch bế Mộc Kỳ Uyên đặt trên bồn tắm, hai chân mở lớn tuỳ ý anh khám phá. Hậu huyệt bị tác động bởi viên thuốc đã mở ra thành hình tròn nhỏ, Phượng Trạch với lấy vòi nước kề sát cửa huyệt. Hai mắt anh thâm trầm, ngón tay bấm nhẹ vào công tắc nước, dòng nước lạnh lẽo lập tức tràn vào hậu huyệt.
"A... không được... đừng... huhu" Mộc Kỳ Uyên giật mình, cô đẩy tay Phượng Trạch ra nhưng đều bị anh giữ lại. Dòng nước lạnh đến mức khiến cô run rẩy cả người, hậu huyệt tắc đầy nước làm bụng dưới có chiều hướng căng tròn lên.
"Đừng sợ, rất nhanh sẽ xong thôi" Phượng Trạch thả vòi nước xuống, bàn tay lớn ôm lấy gương mặt của cô gái mạnh mẽ hôn.
Mộc Kỳ Uyên nức nở khóc, bên dưới từ lạnh lẽo sang nóng rực, bụng dưới căng trướng thúc đẩy lượng nước bên trong phun ra ngoài.
Phượng Trạch biết cô muốn phun ra, anh bế cô lên, tay mạnh mẽ ấn vào bụng dưới, hậu huyệt rata nhanh phun ra một tràng nước cùng chất bẩn. Mộc Kỳ Uyên tê dại thân người, cô xụi lơ trong vòng tay của Phượng Trạch. Anh gật gù rửa sạch đi sàn phòng tắm rồi đưa cô ra ngoài.
"Đừng nữa... không muốn...a" Mộc Kỳ Uyên bị ném lên giường, thân thể mệt mỏi nhưng vẫn rạo rực không ngừng. Cô thật muốn khóc, tại sao cảm giác này vẫn không thuyên giảm vậy chứ?
Tịch Lâm tách hai đùi của Mộc Kỳ Uyên ra tiếp tục công việc dang dở của mình, anh đưa qυყ đầυ tới ma sát lên xuống hai lỗ huyệt rồi đẩy nhẹ thân mình.
"Phía dưới vẫn rất ướt, chứng tỏ miệng phía trên không thành thật" Tịch Lâm thở phà ra một tiếng sảng khoái, âm huyệt dù có bị thao bao nhiêu lần cũng không mất đi sự chặt chẽ.
"Ưʍ... sâu quá... nhẹ một chút...a" Mộc Kỳ Uyên run rẩy, bắp đùi theo phản xạ muốn khép vào tránh đi sự tấn công. Tịch Lâm nâng tấm lưng mảnh mai lên để cô gái ngồi trong lòng mình, phía sau chừa chỗ cho người bạn.
Côn th*t nóng rực của Phượng Trạch được anh thoa một chất dịch đặc biệt lên, qυყ đầυ bóng lưỡng chống đỡ ở miệng hậu huyệt khẽ dùng sức đẩy vào từ từ. Thuốc được đưa vào hậu huyệt giúp cho vách tường dễ dàng dung nạp nam căn nhưng thực chất vẫn hoài một nỗi khó khăn.
"Không được phía sau...a...đừng làm vậy...huhu" Mộc Kỳ Uyên vô thức rêи ɾỉ, hậu huyệt truyền đến cảm giác đau đớn khiến cô tái xanh mặt mày. Thân thể nõn nà ửng hồng nhè nhẹ, mồ hôi tiết ra làm cho da dẻ cô gái thêm phần bóng bẩy, mùi hương hoa chi tử đặc trưng toả ra càng lúc càng nồng nàn.
"Thả lỏng ra... chậm thôi" Phượng Trạch khuôn mặt tuấn mĩ đỏ lên, anh phải cố gắng nhẫn nhịn một chút đau nơi giao hợp. Miệng huyệt tuy mở rộng nhưng phía trong vẫn rất chật hẹp, cắn lấy anh không thể tuỳ ý di chuyển.
"Đau... huhu" Mộc Kỳ Uyên uỷ khuất kêu lên, đám người này cưỡng ép cô quá đáng. Đầu nhỏ gục ở hõm vai Tịch Lâm, đôi lúc vì đau và kɧoáı ©ảʍ vô lực đung đưa thân mình.
"Bảo bối nhỏ, đừng lộn xộn" Tịch Lâm yết hầu lên xuống, cánh môi kiều nộn của cô gái đã mấy lần lướt qua yết hầu anh khiến bụng dưới bành trướng khó chịu. Bàn tay lần mò đến bầu ngực lớn xoa nắn thành đủ loại hình dáng.
"Huhu... đau... ưʍ...không muốn" Mộc Kỳ Uyên thanh âm đáng thương lải nhải mấy câu vô nghĩa, hai nam nhân hoàn toàn không quan tâm đến lời cô, họ chỉ chú ý đến cây côn th*t tím đậm đang bị mắc ở hậu huyệt.
'Bốp...' Mông tròn bị vỗ một cái, dấu tay hồng đỏ lập tức hiện lên trên phần da nhẵn nhụi. Mộc Kỳ Uyên nhíu mày nhướn người lên, cảm giác đau rát làm cô bất giác muốn tránh né.
"Em không thả lỏng tôi làm sao đi vào?" Phượng Trạch giận dữ, dù có dùng dịch bôi trơn cũng không dễ đi vào. Cảm thấy cô gái đã thả lỏng nhiều, kiện eo mạnh mẽ dùng sức đâm đến lút cán. Gậy th*t tím đậm hoàn toàn nằm trong hậu huyệt nhỏ bé, hưởng thụ sự chật hẹp ấm nóng của hai vách tường.
"A...." Mộc Kỳ Uyên hai tiểu huyệt đáng thương bị lấp đầy, nộn thịt hiện tia máu khó khăn hàm chứa vật thô to.
Hai nam nhân trao đổi ánh mắt, đem Mộc Kỳ Uyên kẹp như chiếc bánh. Cô ngồi lọt thỏm trong lòng hai người, cơ thể mềm nhũn liên tục bị nâng lên hạ xuống theo từng nhịp. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt càng khiến hoa huyệt chặt khít, hai côn ŧᏂịŧ cách nhau một vách tường thịt hung hăng đâm chọt địa phương huyền bí.