"Ngươi không nghe cô ấy nói buông ra sao?" Mộc Kỳ Uyên bị một cánh tay to lớn kéo lại, gương mặt nhỏ nhắn của cô đập vào một l*иg ngực tráng kiện. Mùi hương mát lạnh quen thuộc lấp đầy trong khí quản của cô.
Tịch Lâm ôm chặt nữ nhân trong ngực, đôi mắt sắc bén của anh híp lại nhìn Lương Cẩn như muốn một phát gϊếŧ chết hắn ta. Hàn khí từ người anh tỏa ra nồng đậm nhưng lại bị sự mềm mại nơi tiểu nộn thịt trong lòng áp chế. Lương Cẩn đột nhiên bị đánh cho một cái, người ôm bên cạnh cũng biến mất khiến hắn ta nhất thời đơ cứng.
Tịch Lâm không muốn xung quanh để ý quá nhiều, anh vẫy tay cho hai người phía sau tới kéo Lương Cẩn đi, còn mình thì trực tiếp nâng Mộc Kỳ Uyên lên lui về hướng thang máy. Anh dùng thẻ đặc biệt của mình quẹt lên ô kim loại, cửa thang máy rất nhanh mở ra để hai thân hình bước vào. Anh bấm nhanh vài con số rồi giận dữ ép thân hình nhỏ nhắn mềm oặt vào tấm kim loại lớn.
"Ưʍ... lạnh. Buông ra..." Mộc Kỳ Uyên thần trí lơ đãng, cô dương đôi mắt mờ tịt lên cố nhìn xem người phía trước là ai.
"Em giỏi thật, không những mặc thứ đồ không ra thể thống gì tới, lại còn để nam nhân tùy ý đυ.ng chạm" Tịch Lâm phả hơi thở mát lạnh vào cần cổ của Mộc Kỳ Uyên, mùi thơm hoa chi tử trên người cô chui vào khí quản anh tăng thêm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"Không có... Lâm... không nha~" Mộc Kỳ Uyên dúi sát vào l*иg ngực Tịch Lâm, tham lam hít ngửi mùi bạc hà quen thuộc trên người anh. May quá, Tịch lâm ở đây, anh đã cứu cô rồi...
"Mộc Kỳ Uyên, bây giờ tôi mới thực sự phát hiện ra điều em nói là chính xác..." Tịch lâm mâu đen kéo dài, anh ghé sát vào bên tai Mộc Kỳ Uyên thì thầm.
"Hả?"
"Đúng, tôi đã chán Kì A Ngọc rồi. Bây giờ tôi lại có nhã hứng với em, muốn lên giường với em hơn" Tịch Lâm nhớ lại câu nói không biết kiêng nể của Mộc Kỳ Uyên ở văn phòng lúc cô và Kì A Ngọc cãi nhau vì tách cà phê ấy. Cô nói rất nhỏ, chỉ mấp máy thôi nhưng anh nghe rất rõ: "Tôi biết anh chán cô ta lắm rồi". Và quả không sai, anh đã chán ngấy sự nũng nịu, mùi nước hoa nồng nặc, sự kiêu ngạo đến ghê tởm của Kì A Ngọc. Vị trí của Kì A Ngọc trong đầu anh đã được thay thế bằng Mộc Kỳ Uyên lúc nào không hay. Anh luôn nhớ về cô, nhớ khuôn mặt xinh xắn, nụ cười kiêu kì, thân ảnh nhỏ bé... nhớ mùi hương thanh thuần trên cơ thể cô, say mê cả mùi vị thức ăn cô nấu. Tất cả mọi thứ về cô anh đều nhớ, đều mong muốn có được dù chỉ trong giây lát.
"Ting..." Cửa thang máy mở ra, Mộc Kỳ Uyên ngây ngô bị mang ra khỏi thang máy hướng đến căn phòng VIP đi tới. Suốt đường đi, cô ngước nhìn chiếc cằm cương nghị của Tịch Lâm. Anh nói như vậy là có ý gì? Anh muốn lên giường với cô sao? Lên giường... Cô đang bị chuốc thuốc... Anh muốn lên giường...
Tịch Lâm mở cửa phòng, anh bật hết đèn lên, căn phòng lập tức sáng trưng soi rõ từng ngóc ngách một. Anh vung những bước dài đến bên chiếc giường kingsize, hai cánh tay lớn ném cô gái nhỏ lên giường không chút thương tiếc.
"Anh muốn làm gì?" Mộc Kỳ Uyên kinh hãi, cô trợn tròn mắt nhìn Tịch Lâm tháo bỏ từng món đồ trên người. Cơ thể tráng kiện của anh dần lộ ra trước mắt Mộc Kỳ Uyên, cô bất giác sợ hãi lui về phía sau. Tấm lưng nhỏ đυ.ng đến đầu giường chạm khắc, cô bất động vô lực nhìn nam nhân với khuôn mặt lạnh lẽo đáng sợ đang tiến lại gần mình.
"Tôi còn có thể làm gì?" Tịch Lầm kéo mạnh cánh tay của cô, thân thể thơm mềm lập tức chui tọt vào l*иg ngực lớn. Anh cúi thấp xuống nâng cằm Mộc Kỳ Uyên lên, bạc môi hung hăng cắn lấy cánh môi hồng mọng nước, chiếc lưỡi dài như con rắn nhỏ càn quét trong khoang miệng ngọt ngào, ngay cả nộn lưỡi rụt rè cũng bị cuốn lấy mạnh mẽ liếʍ mυ'ŧ.
Bàn tay còn lại của Tịch Lâm chu du trên những đường cong mê người của Mộc Kỳ Uyên. Anh xốc váy của cô lên, tay luồn sâu vào trong qυầи иᏂỏ nắn bóp bờ mông quyến rũ. Mộc Kỳ Uyên vừa được tỉnh táo một chút lập tức bị nụ hôn ướŧ áŧ làm mơ hồ trở lại, khuôn miệng không tự chủ được càng mở to ra hưởng ứng.
"Em thật ngọt..." Tịch Lâm cúi xuống liếʍ cần cổ trắng nõn, mùi hương của nữ nhân đọng lại nơi đầu lưỡi tràn ngập trong khoang miệng như một chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt. Tịch Lâm tìm khóa kéo ở phía sau mất kiên nhẫn mở ra, vai áo trượt xuống để lộ hai đồi núi tròn trịa trắng tươi. Tiểu yêu nghiệt này không mặc áo con, chỉ dùng miếng dán che đi hai hạt đậu nhỏ.
Tịch Lâm thích thú thưởng thức từng tấc da thịt của Mộc Kỳ Uyên, anh thè lưỡi liếʍ hõm vai tinh tế của cô, bàn tay lớn bao trọn bầu ngực nhẹ nhàng nắn bóp thành đủ loại hình dáng. Mộc Kỳ Uyên thân thể bị đùa giỡn càng tăng thêm sự mong muốn, cô muốn nhiều hơn, nhiều hơn sự đυ.ng chạm của anh...
Tịch Lâm nhếch môi nhìn khuôn mặt của Mộc Kỳ Uyên, phấn son dần trôi đi để lộ hai gò má ửng hồng đáng yêu cùng đôi mắt mù mịt sương khói. Hai tay cô vắt trên vai anh tùy tiện, thân trên trừ hai miếng dán ra cũng hoàn toàn lõα ɭồ. Tịch Lâm hơi nâng Mộc Kỳ Uyên lên để dễ dàng cởi đi chiếc váy vướng víu. Vùng tam giác nhỏ huyền bí được che bởi qυầи ɭóŧ đặc biệt cứ úp mở khiến nam nhân hai mắt muốn nổ tung. Tịch Lâm cởi bỏ tất cả những che đậy cuối cùng của Mộc Kỳ Uyên rồi đặt nằm cô dưới nệm, thân thể mềm nóng bị gió lạnh xâm nhập không nhịn được mà run rẩy.
Mộc Kỳ Uyên bị lạnh làm cho tỉnh táo, phát hiện thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nam nhân thì đang cởϊ qυầи, não bộ cô như căng ra hốt hoảng. Tịch Lâm nghiêng đầu ôm lấy mèo con muốn bỏ trốn, anh nâng cao thân trên của cô lên, môi mỏng dễ dàng ngậm lấy nhũ hoa xinh xắn e lệ.
"A... buông ra, thật bẩn..." Mộc Kỳ Uyên giận dữ, cô không muốn những kẻ chơi qua nhiều phụ nữ như những người này đυ.ng vào cô. Bọn họ chơi qua Kì A Ngọc rồi lại còn muốn chơi cả cô sao? Đê tiện...
"Bẩn???"
________________________________________________________________________________________________________________________________
Đôi lời tác giả.
Khoảng vài chap tiếp theo đều là H+, mà viết H+ thì rất đau đầu và dễ bị ngộ độc nên tui cần more time để viết (viết h cực lắm). Vậy nên có thể tui sẽ đăng trễ hoặc đăng không theo lịch cố định, mọi ngừi thông cảm nha~~~~