Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.
Buổi chiều, ánh nắng ban ngày thảnh thơi xuyên qua từng cành lá, soi rọi và chiếu sáng khắp mọi ngóc ngách của cánh rừng thưa thớt.
Từng cơn gió thổi nhẹ qua lá cây trong rừng kèm theo tiếng xào xạc rất nhỏ, ngoại trừ tiếng thì thầm của gió trời truyền đến từ nơi xa trong rừng thì còn có một tiếng va chạm của da thịt cùng với tiếng rêи ɾỉ, thở gấp vô cùng dâʍ đãиɠ, không thể nào giấu được.
Phía sau một cái cây rậm rạp nào đấy, hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, đang làʍ t̠ìиɦ vô cùng kịch liệt.
Giờ phút này thân thể thiếu nữ quý tộc nhỏ xinh đang dán sát vào thầy giáo nghi lễ của cô, Du Hoạ bị thân hình cao lớn của anh đè ở phía dưới, chỉ thấy một đôi tay thiếu nữ bám vào tấm lưng đầy cơ bắp của người đàn ông. Đôi chân dài cong lên vòng qua thắt lưng cường tráng của anh, nửa người treo hờ trên không trung, lộ ra hoa huyệt ướt sũng, bên trong vẫn còn đang chứa đựng một cây gậy thô to đang điên cuồng ra vào.
Vách thịt ẩm nóng bị côn ŧᏂịŧ của người đàn ông khai phá một đường, từng nếp gấp thịt mềm yếu chạm vào qυყ đầυ, ngay sau đó nó lập tức tự giác giãn ra để thích ứng với gậy thịt trong cơ thể, đồng thời cũng mυ'ŧ chặt thân gậy, mãi cho tới khi côn ŧᏂịŧ bị rút ra ngoài cửa huyệt, rồi sau đó lại đâm sâu vào trong vách thịt mới được phục hồi.
Cây gậy màu đỏ tím lúc ẩn lúc hiện, ngay lúc nó biến mất thì hai túi trứng tròn cũng vỗ mạnh vào cửa huyệt, hai mảnh thịt trai đầy đặn bị phần hông của người đàn ông dùng lực va chạm tới mức run rẩy. Cửa huyệt vốn bị côn ŧᏂịŧ cường tráng nông đến nỗi trắng bệch cũng bị va chạm thành màu hồng nhạt quyến rũ.
Tốc độ ở hông của người đàn ông nhanh hơn, côn ŧᏂịŧ tiến vào càng sâu hơn, mỗi khi qυყ đầυ chạm vào nơi tận cùng bên trong, đâm tới tử ©υиɠ mềm mại thì cặp đùi của thiếu nữ lập tức kẹp chặp vòng eo của anh theo bản năng, vách thịt co rút đẩy mông nhỏ về phía trước để nghênh đón cũng như có ý đồ ngăn chặn xu hướng xâm nhập mạnh bạo của vật nam tính. Nhưng Giản Mặc Thư lại cảm thấy bé cưng của anh đang thúc giục anh làm mạnh hơn chút, thế nên chẳng những anh không có ý giảm lực mà ngược lại càng dùng sức đâm vào rút ra.
"Đừng ... A a! Thầy ơi... Sâu, sâu lắm rồi..."
Kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn đến từ hoa huyệt đã gột rửa mỗi một nơi trong thân thể Du Họa, từng cú va chạm ổn định, đều đều khiến đầu óc của cô từ từ trở nên hỗn độn, lý trí hóa thành một vũng nước, không ngừng tung tóe từ thân thể của hai người lên trên thảm cỏ xanh. Trong lúc này, những ngọn cỏ xung quanh được tô điểm thêm vài giọt sương trong suốt, tựa như mới vừa trải qua một trận mưa to, trong không khí hơi tỏa ra một mùi thơm ngọt.
Du Họa bị cắm tới mức hai mắt đẫm lệ và mông lung, cô cố gắng ngẩng đầu nhìn thầy giáo nghi lễ đang nằm trên người mình bằng ánh mắt đáng thương: "Thầy ơi... Còn bao lâu nữa ạ?"
Nghe vậy, Giản Mặc Thư đẩy mông về phía trước: "Thầy khiến em không thoải mái sao, hửm?"
"A...!"
Du Họa bị đẩy tới mức thở gấp, cửa huyệt hơi giật giật, hoa huyệt tự động mυ'ŧ chặt côn ŧᏂịŧ đang chôn sâu trong tử ©υиɠ, cô vội vàng giải thích cho bản thân: "Không phải đâu thầy ơi... Bởi vì thoải mái quá... Em, em thật sự chịu không nổi, hu hu..."
Ánh mắt người đàn ông lập tức trở nên dịu dàng, anh khẽ vỗ về khuôn mặt ửng hồng của thiếu nữ, cúi người hôn nhẹ môi của nàng và trấn an: "Em phải tập quen bị người bên cạnh cắm vào, ngay cả trình độ này mà không chịu được, thế thì làm sao chịu đựng được chồng tương lai làm em ngày đêm được chứ?"
"Vậy, em không cần chồng... Có phải không cần thì khỏi phải học lễ nghi nữa không?"
"Không được!" Giọng nói của Giản Mặc Thư nghiêm túc, ngữ điệu như một lời ra lệnh: "Em nhất định phải cần! Cũng phải học!"
Du Họa níu chặt lấy anh với vẻ uất ức: "Nhưng mà... Nếu em đã quen làm với thầy thì sao đây? Những người khác không giống thầy đâu."
Ánh mắt Giản Mặc Thư dịu dàng tới mức suýt chảy ra nước, sức lực dưới hông cũng nhẹ hơn: "Đều giống nhau, thầy đảm bảo với em."
Không đợi Du Họa đặt câu hỏi, những đợt ra vào tiếp theo đã đến ngay sau đó, chỉ khác là lần này anh có chăm sóc bầu ngực sữa non mềm trước ngực kia.
Hai tay anh lần lượt vân vê hai nụ hoa của thiếu nữ, ngón cái nhẹ nhàng chà xát cái đỉnh mềm mại đang cương lên kia, tuy bầu ngực sữa của thiếu nữ vẫn chưa phát dục hoàn toàn nhưng kích thước đã phát triển tới mức cả bàn tay Giản Mặc Thư nắm cũng không hết. Đôi bàn tay vuốt ve bầu ngực sữa với vẻ yêu thích không buông, xoa nắn nó thành các hình dạng khác nhau, nhũ hoa trắng như tuyết lọt vào trong kẽ tay, chói lọi đến nỗi khiến người đàn ông không kìm được mà cúi đầu liếʍ vài cái, thậm chí sau đó còn ngậm nhũ hoa vào trong miệng, cắи ʍút̼ tới mức vang lên tiếng "chụt chụt."
Nhũ hoa mẫn cảm được khoang miệng ấm áp bao bọc, đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ lỗ nhỏ trên đỉnh một trận, hơn nữa côn ŧᏂịŧ còn liên tục rút ra cắm vào giữa hai chân khiến Du Họa không nhịn được mà bắt đầu rên hừ hừ.
Ngay lúc hai người đang đắm chìm trong du͙© vọиɠ từ tận sâu thẳm tâm hồn thì một tiếng "Hí" trầm thấp đã phá vỡ bầu không khí kiều diễm.
Du Họa ngẩng đầu lên, thân thể cố gắng đẩy bộ ngực sữa về phía trước một chút, từ góc nhìn đảo ngược mà thấy được hai con ngựa lớn được thả rông cách đó không xa. Một con ngựa trắng to lớn lực lưỡng trong đó giơ hai chân lên phía trước và đặt trên lưng con còn lại, phần thân dưới của hai con vừa chồng lên nhau vừa không ngừng run run.
Thiếu nữ mở to mắt nhìn con ngựa đực ra ra vào vào ngay vị trí gần đuôi con ngựa cái.
Cây gậy thô to, đen sẫm đó... Thật đáng sợ...
Cô co rút vách thịt lại, cảm nhận côn ŧᏂịŧ ngập tràn
toàn bộ lối nhỏ.
Thì ra kích thước của thầy xem như vừa khít với cô rồi.
Du Họa ngơ ngác nhìn gậy thịt to lớn của ngựa đực đang không ngừng biến mất trong hoa huyệt của ngựa cái, đồng thời hưởng thụ cảm giác sảng khoái do côn ŧᏂịŧ liên tục cắm vào hoa huyệt, cô bỗng chốc hiểu ra: Côn ŧᏂịŧ của thầy... Thì ra là cắm vào người cô như thế...
Cùng lúc đó, một thắc mắc mới lại hiện ra, "Thầy ơi, ngựa cũng có nghi lễ như vậy sao?"
Giản Mặc Thư nhìn theo tầm mắt của Du Họa, phát hiện hai con ngựa đang động dục kia, anh nở nụ cười khẽ: "Đương nhiên, đây là một trong số những nghi lễ đó, gọi là phối giống."
"Phối giống là gì ạ?"
"Còn nhớ lúc tôi dạy em bài nghi lễ trên bàn ăn không?" Người đàn ông chậm rãi liếʍ nhũ hoa của cô, thưởng thức dáng vẻ cô run rẩy dưới thân anh: "Thứ mà em uống trong khóa học chính là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi, nếu tôi rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ này vào trong hoa huyệt của bé cưng mãi cho đến khi bé cưng sinh ra thật nhiều đứa trẻ, đó gọi là phối giống."
Du Họa cúi đầu sờ sờ nơi lồi lên trên bụng nhỏ, côn ŧᏂịŧ của anh đang ân ái và tạo ra chất lỏng ở bên trong cô: "Bây giờ, thầy... Cũng cần phải phối giống cho em sao?"
"À, đương nhiên không phải. Lúc này giữa tôi và bé cưng sao có thể gọi là phối giống được? Đó chỉ là cách gọi của động vật, chúng ta phải gọi là yêu."
Giản Mặc Thư siết chặt eo Du Họa, lật người cô lại, để cô đưa lưng về phía anh. Côn ŧᏂịŧ hung dữ lập tức xoay nửa vòng trong hoa huyệt, vách thịt cảm nhận sự ma sát của côn ŧᏂịŧ gân guốc, những đường gân xanh trên côn ŧᏂịŧ cũng xoay một vòng khi thay đổi tư thế mới, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mức khiến Du Họa hét lên. Vách thịt vẫn chưa khôi phục nguyên trạng, người đàn ông đột nhiên thẳng lưng, bắt đầu đâm mạnh vào trong như là muốn đấu với hai con ngựa kia vậy, anh dán sát vào tấm lưng trắng nõn nà của thiếu nữ, bàn tay to chụp lấy bầu ngực sữa của cô và đẩy hông một cách điên cuồng.
Hoa huyệt lúc này khác với lúc vừa tiến thẳng vào khi nãy, vách thịt bắt đầu ngoằn ngoèo hơn, các nếp gấp thịt càng thêm dày đặc, những thớ thịt mềm mại bình thường luôn trốn ở giữa nếp gấp thịt cũng bắt đầu xuất hiện, cây gậy thịt kia cắm vào liên tục, đã nhanh chóng cọ sát tới những điểm mẫn cảm nhất trong hoa huyệt.
"Hức a a a a!"
Âm thanh rêи ɾỉ của thiếu nữ vang lên cùng lúc với tiếng "hí" của con ngựa cái kia một cách thần kỳ, ánh mắt người đàn ông tối lại, anh cúi đầu cắn lỗ tai của cô: "Bé cưng, em nhìn em bây giờ xem, có giống con ngựa cái bé nhỏ của tôi không?"
Du Họa nằm úp sấp trên đống quần áo cưỡi ngựa, nhếch mông lên, tiếp nhận từng đợt tấn công của anh, cô nhìn hai con ngựa đang giao phối cách đó không xa, lại nhìn chính mình bị người đàn ông chỉnh tư thế tiến vào từ sau, không khác gì tụi nó, cảm giác thẹn thùng đột nhiên chiếm giữ lòng cô.
"Hu hu... Không phải, em không phải..." Thiếu nữ muốn biện giải cho bản thân, nhưng mà nói thế nào cũng không nói được mấy chữ "ngựa cái bé nhỏ" thành lời, chỉ có thể uất ức nằm sấp trên mặt đất mà khóc lóc, đành chịu bị gậy thịt thô to đâm vào trong hoa huyệt non mềm.
"Được rồi, không phải ngựa cái bé nhỏ, chỉ là bé cưng của tôi thôi." Giản Mặc Thư nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống rồi che bờ môi hồng nhạt của cô lại, hai phía trên dưới đều đồng loạt an ủi cô.
Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng không ngừng nghiền nát vách thịt, ủi những nếp uốn trong hoa huyệt từng chút từng chút một, không biết qua bao lâu, kɧoáı ©ảʍ và độ nóng trong hoa huyệt cũng từ từ đạt đến đỉnh cao nhất, tiếng thét dâʍ đãиɠ vì cao trào của thiếu nữ bị người đàn ông nuốt vào trong bụng, miệng tử ©υиɠ cắn chặt qυყ đầυ đang xâm nhập, phun ra một dòng dâʍ ɖị©ɧ, trào ra lên vùng tam giác của hai người.
Giản Mặc Thư thở hổn hển, hoa huyệt co rút và xoắn lại khiến thân thể anh run lên một trận, anh thả lỏng bản thân mình, qυყ đầυ hứng khởi bắn ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào nơi sâu nhất trong họa huyệt, đổ đầy miệng tử ©υиɠ của cô.
"Ừm a a a a ~~"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tựa như muốn hòa tan vào thân thể thiếu nữ, khiến cô trở nên mềm nhũn, bụng cô nhanh chóng phồng lên, trên bụng lồi lên một cục tròn nho nhỏ.
Người đàn ông nằm trên người cô, cảm nhận kỹ càng kɧoáı ©ảʍ khi làʍ t̠ìиɦ, anh nhìn thoáng qua con ngựa đã đi đâu từ sớm rồi áp sát bên tai tiểu thư quý tộc, dường như đưa ra một lời hứa hẹn nào đấy: "Động vật sẽ không keo kiệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chúng nó vì mục đích sinh sản nhưng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi chỉ bắn cho mình em."
***
"Tác phẩm nghệ thuật của Du phu nhân thật có sống động, khó có thể tưởng tượng đây chỉ là trình độ của người mới bắt đầu."
Du phu nhân che mặt cười hì hì, nhận lời khen của Corlin phu nhân: "Làm gì có, do được người chỉ dạy thôi."
"Du phu nhân, Corlin phu nhân."
Giọng nam trầm tĩnh truyền đến từ nơi xa, hai vị phu nhân quay đầu, lập tức thấy được Giản Mặc Thư và Du Họa bên cạnh anh.
"Khóa học kỹ thuật cưỡi ngựa hôm nay kết thúc, xe ngựa đã chờ ở ngoài rồi."
Corlin phu nhân nhìn thoáng qua đồng hồ rồi kinh ngạc nói: "Thì ra đã lâu như vậy rồi sao, thế thì tôi cũng cần phải tạm biệt rồi."
Giơ tay chào tạm biệt Corlin phu nhân, ba người rời khỏi hội sở, đi về phía trường đua ngựa.
Du phu nhân nghiêng đầu nhìn về phía con gái của mình, có lẽ là do vận động quá sức, trên mặt Du Họa đỏ bừng, đặc biệt hồng hào hơn. Du phu nhân lại nghĩ tới tư thế tao nhã trên lưng ngựa của Du Họa, tận đáy lòng bà cảm thấy cho cô theo Giản tiên sinh học cưỡi ngựa là một quyết định chính xác.
Nhưng bà để ý thấy tướng đi của Du Họa không ổn lắm, có hơi loạng choạng một chút, lúc lên xe ngựa lại lảo đảo một cái, may mà Giản Mặc Thư nhanh tay lẹ mắt đỡ Du Họa.
Du phu nhân không khỏi lo lắng mà mở miệng hỏi: "Con yêu, cơ thể con không thoải mái sao?"
Du Họa lắc đầu, còn chưa kịp nói thì Giản Mặc Thư đã bước ra trước một bước, trả lời giúp cô: "Do tôi sơ suất, bình thường Du tiểu thư ít vận động nhưng thời lượng tập luyện hôm nay hơi nhiều một chút cho nên cơ thể Du tiểu thư sẽ có cảm giác hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi hai ngày là đỡ."
Nghe vậy, Du phu nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi, bà cầm tay Du Họa, nhẹ giọng trấn an: "Thật khổ cho con, vậy thì nghỉ ngơi hai ngày rồi mới tiếp tục theo lịch học của thầy Giản."
"Không cần đâu mẹ." Giọng nói của Du Họa rất nhỏ
còn kèm theo khàn khàn không dễ gì nhận ra: "Con có thể cố gắng."
Du phu nhân nhìn con gái nhà mình với ánh mắt vui mừng: "Tùy con quyết định, phải chú ý sức khoẻ mình nhiều chút, đừng cậy mạnh."
Du Họa cúi nhìn độ cong dưới váy, trong túi ở lớp váy trong có đựng bình thuốc nhỏ của thầy cho cô, dùng để bôi lên hoa huyệt sưng đỏ. Cô lén nhìn chăm chú người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh phía đối diện, đầu ngón tay chạm nhẹ vào bình sứ cách một lớp vải, không hiểu sao lại cảm thấy an tâm.
"Dạ, con biết rồi ạ!"