Chương 54: Trò chơi chủ tớ (1)
Trans: Penicillin - bé con 3 tủi, ủa, bé có biết H là gì đâu?
“Cái gì?”
Mắt Du Hoạ thản nhiên liếc xuống dưới, nhìn chăm chăm vào hông anh, thứ kia dù cho có bị chiếc khăn tắm che lại nhưng vẫn chỉ thẳng vào giữa hai chân cô, theo bản năng, cô cảm giác được đối với cô mà nói, trò chơi này không tốt đẹp gì.
Giản Mặc Thư từ trên nhìn xuống phần cơ thể bị lộ ra của cô, bầu ngực mềm mại trắng như tuyết cùng lớp tua rua mỏng trên người cô tạo nên một sự so sánh cực kỳ mới mẻ, chói loá đến mức khiến thân dưới anh căng lên: “Trò chơi chủ nhân và cô hầu gái.”
...Xấu, xấu hổ quá!
Du Hoạ nghĩ đến cảnh tượng cô vừa bị anh đâm vào vừa luôn miệng gọi Giản Mặc Thư là chủ nhân, cô đỏ mặt lắc đầu: “Không chơi…”
Giản Mặc Thư khẽ cười, không nói gì, chỉ đưa tay cởi nút thắt chiếc khăn tắm trên eo mình. Theo chiếc khăn rơi xuống đất, cuối cùng thì gậy thịt lớn đang cong thẳng lên cũng lộ ra trong không khí, hai viên bi yên lặng rũ xuống trong bụi cỏ rậm rạp, gân xanh hung tợn quấn lấy gậy thịt thô lớn, qυყ đầυ rung lên, mã mắt trên đỉnh đầu đang ào ạt tiết ra thứ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc màu trắng, bày ra dáng vẻ đã tích trữ đầy đủ chỉ chờ bắn ra.
Du Hoạ nhìn vật nam tính đầy cám dỗ kia, cho dù có nhìn qua nhiều lần như vậy, cô vẫn không cách nào kháng cự lại khí thế mạnh mẽ của nó, hơi thở cô thoáng ngưng lại trong chốc lát, không kiềm được khép hai chân lại, thế nhưng lại quên mất rằng khu vực giữa hai chân mình đã bị anh chiếm giữ, vậy nên hai chân khép chặt lại cũng có nghĩa kẹp chặt hai bên xương hông anh, cực giống như đang ám chỉ anh nhanh chóng tiến vào.
Giản Mặc Thư một lần nữa đè người xuống, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vén mái tóc bên cạnh nụ hoa, ngậm lấy một trong hai rồi mυ'ŧ chậc chậc, cùng lúc đó, tay còn lại mò mẫm xuống dưới, tua rua che chắn hai chân hệt như hôm trước trong phòng thử đồ, chia hai bên ra làm lộ phần thịt trai đầy đặn trắng nõn bên dưới.
Anh tách hai cánh hoa ra rồi từ từ tiến vào dò thám bên trong, không cần mò mẫm quá nhiều thì ngón tay đã giữ lấy viên trân châu được che đậy dưới lớp thịt trai một cách chính xác.
“Ưm~~~chỗ đó!”
Nghe thấy tiếng thở vừa dâʍ đãиɠ vừa nũng nịu này, Giản Mặc Thư biết mình đã tìm đúng chỗ, miệng ra sức ngậm lấy bầu ngực mềm mại, tay thì nhanh chóng vân vê viên trân châu nhỏ nhắn nhạy cảm.
Lực trên tay anh không nhẹ không nặng, dùng vết chai mỏng dưới ngón trỏ mình để ma sát qua lại với hạt trân châu dâʍ đãиɠ kia, từng dòng điện không ngừng chạy vào chi chít những dây thần kinh kết nối với nơi ấy, thoải mái đến mức cả người Du Hoạ rung nhẹ lên, da^ʍ thuỷ cũng tiết ra từng đợt từng đợt.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, Giản Mặc Thư đều không làm cô sướиɠ, mỗi lần cô hơi thẳng người muốn anh ấn mạnh thêm chút nữa là anh đều nhận ra rồi làm nhẹ lại, một khi có bất kỳ dấu hiệu nào sắp đạt đến cao trào, anh liền dứt khoát dừng lại, nhìn cô vùng vẫy xoay người dưới tay mình.
Vậy nên sự ngứa ngáy sâu bên trong cơ thể Du Hoạ vẫn không có cách nào giải quyết được, huyệt nhỏ chỉ có thể điên cuồng chuyển động, phí công sức cắn lấy không khí, cần phải bắt lấy một thứ vừa thô vừa dài để lấp đầy sự trống rỗng nơi cánh hoa ngay lập tức.
“Ưʍ...ngứa, ngứa quá...em muốn…”
“Muốn? Gọi chủ nhân thì sẽ cho em.”
Không…
Du Hoạ bướng bỉnh đến mức có vài lần muốn đưa chân mình lên quấn lấy eo anh, để nơi giữa hai chân có thể chạm đến gần trong gang tấc, thế nhưng từ đầu đến cuối đều giữa một khoảng cách nhất định với qυყ đầυ, làm giảm bớt sự ngứa ngáy càng lúc càng mãnh liệt trong người mình, thế nhưng hạt trân châu nhỏ đang bị Giản Mặc Thư giữ trong tay, cô khó khăn lắm mới dùng sức được lại thất bại dưới một đợt vân vê kịch liệt tiếp theo một cách nhanh chóng, chỉ có thể bị anh đè xuống dưới người, ngậm lấy ngọn tuyết phong rồi chơi đùa với viên trân châu, mà mãi không được giải toả.
Lý trí bị giày vò tán loạn từng chút một, Du Hoạ bỏ hết sự xấu hổ gì đó của mình qua một bên.
“Hu hu hu...cho em, chủ nhân cho em…”
Khoé miệng Giản Mặc Thư cong lên thể hiện sự thắng lợi: “Cho em cái gì?”
“Cho em...ưm~cho em gậy thịt…”
“Hoạ Hoạ ngoan quá, vậy trò chơi bắt đầu nhé.”
Giản Mặc Thư không chơi đùa với hai chỗ trên dưới người cô nữa, anh nhìn chăm chú vào đôi mắt mơ màng của cô: “ Bây giờ em sẽ là một cô hầu gái mặc nội y tình thú dụ dỗ chủ nhân, tiếp theo đó em nên làm thế nào đây?”
“Muốn...gậy thịt đâm vào…”
Du Hoạ lí nhí khóc lên, dang rộng hai chân, hướng về phía anh rồi lộ ra cái động thịt nhỏ, cầu xin chiếc gậy thịt to lớn của anh có thể xót thương mình.
Giản Mặc Thư nhìn hoa huyệt trước mắt, cánh hoa xinh đẹp đang rung lên mời gọi tiến vào, da^ʍ thuỷ bên trong róc rách chảy ra hệt như khe suối nhỏ, chỉ có điều, thứ chất lỏng nhớp nháp đó óng ánh và sệt hơn nước suối, anh hít sâu một hơi, ổn định lại sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đang muốn đâm thẳng vào trong.
“Thèm thì tự tách huyệt nhỏ ra mà đến ăn.”
“Lẽ nào còn muốn chủ nhân đích thân đút gậy thit vào hoa huyệt của em ư?”