Nguồn: Vespertine
Edit: Tiểu Vũ YY
Lôi Thành thấp giọng hỏi: "Lạc Lạc, về sau chú phải cắm ai mới sướиɠ được như thế này đây?"
Vấn đề này, hắn hỏi cô, cũng là đang hỏi chính mình.
Hứa Lạc chỉ cho là lời cợt nhả của đàn ông khi lêи đỉиɦ, mềm mại trả lời: "Vậy lúc nào chú muốn thì Lạc Lạc cũng cho chú cắm nha, đời này làm bồn chứa tinh của chú được không..."
Lôi Thành cùng Lục Tri Hành nghe được, bất đắc dĩ cười cười. Đúng là cô bé không tim không phổi, lời nào cũng nói ra được, bọn hắn không nên dễ dàng trao tâm cho cô như thế.
Lôi Thành lấy áo mưa tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ném xuống.
Phó Duyên một lần nữa ôm cô trở về trên giường, hôn môi. Thân thể Hứa Lạc mềm nhũn không còn tí sức lực nào, mặc hắn lăn lộn. Hơi thở của hắn nóng bỏng cuồng nhiệt, lây nhiễm sức nóng cho toàn thân của cô, xúc cảm vuốt ve từ bàn tay to lớn thật sự quá sướиɠ.
Lục Tri Hành tự nhiên bước tới mở vali hành lý của cô ra.
"Ông chú già kia, lục đồ riêng tư của bé cưng làm cái gì." Lôi Thành miệng thì khinh thường nói, nhưng đầu đã thò lại gần nhìn.
Lục Tri Hành cười cười, đẩy lớp quần áo bên trên, lộ ra đồ vật nhét sâu phía dưới.
Lúc này Lôi Thành cũng cười, một tay xách lên một cái xích chó có vòng cổ bằng da màu đen, dây xích va chạm, phát ra âm thanh leng keng leng keng.
"Bé cưng của chúng ta thích chơi cái này?"
Hứa Lạc đang ở trên giường, mặt đỏ bừng bừng, "Không cần..."
Lục Tri Hành không dừng lại, moi ra thêm những đạo cụ khác. Hai tên đàn ông đi đến mép giường, quỳ gối bên người cô.
Trong tay Lục Tri Hành cầm một cái còng tay lạnh lẽo, sờ sờ mái tóc mềm mượt của cô, thanh âm nặng nề đầy mê hoặc: "Bé cưng, hoá ra em muốn cùng anh chơi nhiều loại như vậy?"
"Ưm a..." Kim loại lạnh lẽo cọ qua cổ, chạm vào chỗ nào là da thịt chỗ đó ửng đỏ lên, Hứa Lạc thoải mái đến run rẩy.
Lôi Thành trong lòng có chút chua chua, "tạch" một cái mở khoá vòng cổ, cúi người mang lên cho Hứa Lạc.
Lục Tri Hành đem tóc dài phía sau lưng của cô vén lên, giúp Lôi Thành dễ dàng hành động. Lôi Thành bấm khoá lại, Lục Tri Hành ăn ý buông tóc cô xuống. Hai tên đàn ông không hề nói chuyện mà lại phối hợp khăng khít. Làm cho Hứa Lạc có một loại cảm giác quỷ dị khó lòng giải thích.
Lần tính ái trước giống như chỉ theo nhu cầu sinh lý. Hiện tại, cô cảm thấy mình là món điểm tâm ngọt trên bàn ăn, sẽ bị bọn họ dùng mọi cách nhấm nháp lăn lộn...
Đầu sợi xích nằm trong tay Lôi Thành. Bỗng nhiên hắn dùng sức kéo một cái, Hứa Lạc cả kinh "A" một tiếng, cả người nhào vào lòng ngực của hắn.
Vòng cổ làm bằng da, không hề cảm thấy đau một chút nào chỉ là cảm giác bất an khiến Hứa Lạc thấy sờ sợ.
Lôi Thành véo mạnh vào vυ' của cô, mặt mày nhiễm một vẻ hung ác, "Vì chú Lục chuẩn bị thật tốt nha... có phải chỉ muốn làm thú cưng của mình hắn không?"
Tổng thể chuyện Hứa Lạc vụиɠ ŧяộʍ tìm đến Lục Tri Hành vẫn mắc ngang trong cổ hắn, nuốt không được mà khạc ra cũng không xong, vô cùng không thoải mái.
Trên ngực không còn là kɧoáı ©ảʍ tê dại, mà là đau đến khuôn mặt nhỏ nhăn lại, "Không phải... chú LEO cũng là chủ nhân của Lạc Lạc mà... A A, nhẹ một chút..."
Lôi Thành phảng phất không nghe thấy, lòng bàn tay cứng rắn chà đạp hai viên anh đào nhỏ. "Nhẹ thì cưng có sướиɠ được không? Có thoả mãn nổi không?"
Lục Tri Hành cầm bộ nội y tình thú nội y đưa cho Phó Duyên, "Mặc vào giúp bé cưng."
Nói là nội y không bằng nói là mấy cái dây ren quấn với nhau, đôi bồng đào tuyết trắng chỉ có ba sợi dây màu đen che chắn, trên dưới đều thít chặt, giống như bị trói lại. Trên vị trí núʍ ѵú có treo cái chuông nhỏ. Sau lưng còn thêm một đôi cánh ác ma bé bé xinh xinh. Qυầи ɭóŧ cũng không có vải dệt, vài ba cái dây quấn thành hình, trưng bày môi tiểu huyệt hồng hào phấn nộn. Còn có sợi ren quấn quanh hai đùi, đánh lừa thị giác như đang bị trói thật vậy. Chưa kể đung đưa phía sau là một cái đuôi thon dài.
Lục Tri Hành dùng tay bẻ hai chân của cô ra, tư thế vô cùng thẹn thùng, chỗ đó bị phơi bày tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thuận tiện cho bọn đàn ông tuỳ thời cắm vào.
Hứa Lạc tựa như thiên thần sa ngã vô tình bị nhân loại bắt được, nuôi dưỡng cầm tù, mặc người chà đạp.
Lục Tri Hành nhào nặn hai cái vυ' yêu kiều, tiếng chuông đinh đang vui sướиɠ, yêu thích không nỡ buông tay.
Lôi Thành thì cô hôn môi đắm đuối.
"Ưm! ——"
Đột nhiên Phó Duyên đẩy một cái, đi vào cả nguyên cây, khiến Hứa Lạc không kiềm lòng được, tiếng kêu chưa kịp thoát ra lại bị Lôi Thành nuốt lấy.
Buổi sáng hôm ấy, tiếng chuông vui tai chưa từng dừng lại.
Hứa Lạc bị Phó Duyên cắm đến cao trào liên tục, vách tường thịt kịch liệt co rút. Chỗ nào trên người cô cũng được gậy thịt ma xát an ủi, ba tên đàn ông rút cắm không biết mệt mỏi. Hết còng tay còng chân rồi lại dắt thú cưng đi dạo, chỗ nào trong căn phòng này cũng bị dính ái dịch của bọn họ, chơi đến là đa dạng.
Khi Phó Duyên sắp muốn bắn, hắn nhanh chóng rút dươиɠ ѵậŧ ra, vứt áo mưa đi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng ngà phun thẳng lên thân thể của cô.
Ba người bọn họ thay phiên nhau đùa bỡn cô cả một ngày. Lại rất công bằng, theo thứ tự từng người cắm huyệt.
Có Phó Duyên bắt đầu, ba tên đàn ông liền mỗi lần sắp bắn là rút ra gỡ áo mưa, đem tất cả du͙© vọиɠ của mình bắn lên người Hứa Lạc, không chừa chỗ nào.
Rõ ràng không bắn vào trong, nhưng toàn thân trên dưới đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bọn hắn, dâʍ ɭσạи không tưởng được, lây dính cả lên cánh hoa sưng đỏ, chùm lôиɠ ʍυ thưa thớt.
Tiểu huyệt chứa đầy dâʍ ŧᏂủy̠, trơn trượt, thọc vào rút ra thông suốt khoan khoái.
Chỉ là, mỗi lần đến phiên Lục Tri Hành cắm vào, Hứa Lạc liền nhịn không được cảm thán được sự tự chủ đáng sợ của hắn. Bởi vì người nào bắn ra liền phải đổi vị trí. Lục Tri Hành luôn rất thong thả ung dung nhấm nháp, mỗi lần đều có thể lăn lộn huyệt nhỏ hơn một tiếng. Thân thể của Hứa Lạc càng dần càng mẫn cảm, càng yếu ớt, cảm quan lại thêm phóng đại gấp bội. Cô ở dưới thân hắn tưởng chết đi rất nhiều lần, rõ ràng cô có thể cảm giác được dươиɠ ѵậŧ ở bên trong mình sung sướиɠ đến nhảy lên không ngừng, nhưng hắn chính là kiềm chế khoái ý muốn tiết, thời gian làʍ t̠ìиɦ kéo dài làm cho huyệt nhỏ cao trào co bóp lợi hại, quấn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn không nỡ nhả.
Bốn giờ chiều, Hứa Lạc hoàn toàn đầu hàng, chỉ còn lại phản ứng theo bản năng rêи ɾỉ cùng khóc thút thít, giống con cá bị mất nước thoi thóp không ra hơi.
Cuối cùng, ba tên đàn ông, mỗi người chơi một chỗ khác nhau, trước sau vài phút liền bắn ra tới.
Không biết là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ai với ai tràn đầy trên bụng nhỏ, cái rốn lõm xuống chứa một vũng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, hơi nằng nặng, khiến cô khó chịu nhăn nhó, lúc đó bọn hắn mới chịu buông tha.
Toàn thân nhớp dính, Hứa Lạc muốn đi tắm rửa, nhưng sức lực nâng lên một đầu ngón tay cũng không có.
Lôi Thành ôm cô ngửi ngửi, phát ra tiếng than thở thỏa mãn: "Ừm... Đều là hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙. Không cần rửa, ôm ngủ một lát, buổi tối cùng nhau tắm."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Editor: ôi phê thế, được tắm tinh rồi còn ôm tinh đi ngủ, chẹp chẹp, thèm vl.
Nói đến hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙, mùi khó diễn tả nhưng ngửi phát biết liền nà. Có một lần tui đi làm về, vứt cái gì đó nên mở thùng rác, mở ra một phát cái mùi đặc trưng xông lên, 1000 phần 100 là nó luôn. Cái tui hỏi chồng: "Hôm nay anh ở nhà quay tay hả?", chồng tui đáp tỉnh queo: "Ừm ^_^". Ok, I"m fine! Fine được mới sợ á! Tui nhõng nhẽo kêu có vợ còn quay tay nữa. Vâng ảnh trả lời là quay vì đam mê chứ không liên quan có vợ hay không, em cứ thử search google xem có vợ mà thích quay tay, em sẽ tìm ra một đại lục mới. 🤦
♀️
Tui không có search, tui rất bận, tui phải ngắm trai đẹp trên tiktok để lấy lại cân bằng. 💁
♀️
Nên các tỷ mụi à, dù trẻ hay già, dù xấu hay đẹp thì thằng quần què nào cũng thủ da^ʍ hết trơn á! Không hề có ngoại lệ! Đừng bị vẻ ngây thơ đó lừa! Tỉnh táo lên!!!