Phía Trước Có Hổ, Đằng Sau Là Sói

Chương 4: Phá trinh

Nguồn: Vespertine

Edit: Tiểu Vũ YY

Lôi Thành cảm thấy quá may mắn, mua được vé chuyến tàu sớm nhất, nửa giờ sau liền xuất phát.

Ở sảnh chờ, hắn hack định vị di động của Hứa Lạc, trình tự rà soát, song song dùng điện thoại tuỳ tay gửi đơn xin nghỉ cho cấp trên.

Chờ tới thời điểm nhân viên soát vé tàu, vừa vặn tra được vị trí Hứa Lạc.

Lôi Thành gửi tin nhắn riêng cho Phó Duyên: 【Khách sạn XX phòng 2302. Cậu nhanh đi trước, một giờ sau tôi tới nơi】Thâm tâm cười khẩy, Lục Tri Hành, đừng có tưởng ngon ăn, tôi không ăn mảnh được thì cậu cũng đừng mơ!

Lôi Thành ngồi trên tàu, nhìn di động không chớp mắt.

"Ưʍ... a... a.... a đừng mà... a.... a.....á..."

Huyệt nhỏ của Hứa Lạc bị hai ngón tay banh ra, trướng đến chảy cả nước mắt sinh lý.

Là chân chân thật thật bị đẩy mở. Không hề giống những lần ảo tưởng qua điện thoại. Khó chịu, chỗ nào cũng thấy khó chịu, có chút đau, lại có chút kɧoáı ©ảʍ kì dị, cảm giác hư không mong muốn cái gì đó lấp đầy càng thêm rõ rệt.

Lục Tri Hành vẫn đang phát sóng trực tiếp cho hai tên trong group xem, hai ngón tay nhợt nhạt thọc vào rút ra, tiếng nước không ngừng, tiếng rêи ɾỉ bộc phát của Hứa Lạc tựa như tiếng cầu xin khiến tâm bọn đàn ông ngứa ngáy.

Bỗng nhiên, vách tường thịt chợt hút mạnh lên, toàn bộ thân mình của cô căng thẳng lên, âm thanh đầy thoả mãn tuôn ra.

"Ưm ha..."

Lục Tri Hành nhíu nhíu mi, ngón tay dài bắt đầu biến hoá đủ mọi góc độ.

"Không được, aaa——" mười ngón chân cuộn tròn, hai tay bấu chặt lấy người đàn ông trước mặt, cao trào tới.

Lục Tri Hành rút tay ra, da^ʍ thuỷ chảy ồ ạt, ướt dầm dề một mảnh, hắn vớt lấy bôi lên thân gậy của mình.

Còn hai người đang nhìn chằm chằm màn ảnh đang phát sóng trực tiếp, đều hiểu được đây là muốn làm gì.

Phó Duyên đang ngồi trên taxi, khó mà nói được gì, chỉ có thể dồn hết tức giận đánh chữ: 【Tên khốn kiếp! Dám không đeo bao?! 】

Lục Tri Hành nói với giọng đã khàn khàn: "Bé cưng của chúng ta nói, lần đầu tiên muốn được bắn vào trong ... muốn chơi trần... cảm thụ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông bắn vào bụng nhỏ."

Phó Duyên cùng Lôi Thành tức ná thở, mắt đỏ ngầu.

Phó Duyên thúc giục tài xế: "Bác tài, nước sôi nước sôi, vợ tôi sắp sinh đến nơi rồi, làm ơn nhanh lên một chút nữa đi mà!"

Chú tài xế khó xử nói: "Người anh em à, đang tắc đây này. Không tắc thì cũng phải mất nửa tiếng mới tới, tôi cũng muốn mau lắm chứ."

Lục Tri Hành vô tình nghe được, nhướng mày. Hắn vẫn không cho rằng Phó Duyên có thể tìm được khách sạn này, nhiều lắm là loanh quanh đi loạn hết khách sạn ở thành phố A này thôi.

Cho nên rất là thong thả ung dung nhấm nháp khai vị. Hắn đem qυყ đầυ để cửa huyệt, mới chạm vào một chút thôi mà thịt non đã liên tục co rút lại tưởng quấn lấy mã mắt liều mạng hút.

Phó Duyên cùng Lôi Thành xem không chớp nổi mắt.

Phó Duyên lặng lẽ đem bàn tay đút vào túi quần, ỷ mình chân dài, che dấu động tác đang tự an ủi gậy thịt.

Lôi Thành cảm thấy gậy thịt của mình sắp bùng nổ tới nơi nhưng vẫn phải nhẫn nại, hắn thậm chí có thể nhận thấy được, có chút dịch thấm ra ướt qυầи ɭóŧ. Hắn bèn đứng dậy, đi đến buồng vệ sinh trên tàu, đóng kỹ cửa, chỉnh âm lượng của tai nghe đến mức lớn nhất.

Móc ra dươиɠ ѵậŧ màu đỏ, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vuốt ve, vừa nhìn chằm chằm di động, ảo tưởng rằng, tiểu huyệt hồng hào mê người đó đang quấn lấy gậy thịt của chính hắn.

Lục Tri Hành dùng một tay xoa xoa hộŧ ɭε, cực có kiên nhẫn dịu dàng day nhấn, tranh thủ đẩy hông.

"A.... a..... hức, đau, a..."

Lục Tri Hành một bên thở gấp một bên dỗ dành: "Bé cưng, ngoan ngoan, thật mau liền thoải mái... Thả lỏng..."

Sự chặt chẽ của cô làm cho hắn toát một thân mồ hôi mỏng, cái trán ướt đầm, gân xanh ẩn hiện.

"Lừa đảo! Đi ra!" Hứa Lạc đau đến giãy giụa lên, xoắn thân mình la hét: "Không làm nữa..."

Lục Tri Hành làm gì còn đường lui nữa, ném di động xuống, chế trụ vòng eo thon, cúi người hôn môi cô, xoa bóp bộ ngực sữa. Cứ như vậy ở nhợt nhạt thọc vào rút ra một phần tư gậy thịt.

Hứa Lạc dần dần không giãy giụa nữa, hừ hừ cùng hắn hôn môi.

Lục Tri Hành một lần nữa, một chút lại một chút phá vỡ tấm màng ngăn cách, đưa tận vào chỗ sâu trong, cuối cùng chỉ dư lại một phần ba ở bên ngoài.

"Ưm ha, ưm ~" Hứa Lạc được khai bao, dần dần thích thú mà rêи ɾỉ, lắc lư vòng eo nhẹ nhàng vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của hắn.

"Chồng không gạt em nha." Hắn thủ thỉ vào tai cô.

"Ưm a... a... a..."

Lục Tri Hành bắt đầu đẩy thẳng eo, lấy di động lên, nhắm ngay chỗ tư mật mà bọn họ đang giao hợp.

Gậy thịt đỏ tím chen vào miệng huyệt phấn hồng căng đến tràn đầy, rút nhẹ ra có một tia tơ máu dính ở thân gậy vô cùng chói mắt.

Dươиɠ ѵậŧ thong thả thọc vào rút ra, mỗi lần cắm sâu vào trong, Hứa Lạc liền yêu kiều rêи ɾỉ một tiếng.

"Thoải mái sao?"

"Ưm a, thoải mái, thật thoải mái... A, sướиɠ muốn chết, a... a..."

"Chồng em lợi hại không?"

"A... a...., chồng thật là lợi hại, vừa nóng lại vừa thô... hưʍ.... a a!"

"Huyệt da^ʍ liều mạng chảy nước đây này, thật lẳиɠ ɭơ, nhanh nhanh thỏa mãn chồng đi, chờ chồng bắn xong sẽ liếʍ sạch sẽ da^ʍ thuỷ cho em..."

"Ưm ưm, chồng đừng liếʍ... huyệt da^ʍ chịu không nổi... a... a..."

Lục Tri Hành từ chín nông một sâu biến thành ba nông một sâu, rồi không nhịn nổi mà động tác càng lúc càng nhanh, không quan tâm kết cấu gì, cắm vào càng ngày càng cuồng dã.

Dươиɠ ѵậŧ ở động nước ra ra vào vào, rút ra khỏi vách thịt hồng nhạt kéo luôn cả mị thịt nhảy ra tới, giây sau đã đem toàn bộ nguyên cây nhét lại vào, trứng dái to lớn chụp đánh cái mông trắng nõn phát hồng lên, phát ra tiếng vang bạch bạch dâʍ ɖu͙©.

Bỗng nhiên, hắn đẩy một phát cực hạn!

Cô bị đâm cho hồn phách đều tan, "A! —— quá sâu, gậy thịt của chồng dài quá, thọc rách rồi..."

Lục Tri Hành nhanh chóng chọc thật mạnh khối thịt mềm kia, "Cái này gọi là cửa tử ©υиɠ, hoa tâm, bé cưng nhớ kỹ, là ai phá thân em, là ai chọc đến tận tử ©υиɠ của em."

Hứa Lạc dẩu dẩu mông, mị huyệt vẫn hút gậy thịt không bỏ, "Ưm~, chỗ này thật ngứa, rất muốn bị cắm đến hư, chồng ơi, còn muốn... Á... a a a, ưʍ..."

Ba tên đàn ông nghe được, máu nóng sôi trào, Lục Tri Hành cùng Lôi Thành trăm miệng một lời: "Dâʍ đãиɠ!"

Phó Duyên gửi chữ: 【Dâʍ đãиɠ!】

Lục Tri Hành nghe được giọng nói trầm thấp kiềm nén đầy áp lực của Lôi Thành, mỉa mai: "A, ai đang tự thủ da^ʍ vậy? Muốn xem bé cưng da^ʍ thêm không, tặng hai người chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ."

Hắn đem ống kính nhắm ngay eo cùng vυ' của Hứa Lạc, bộ dáng kiều mị mà vặn vẹo thân mình thừa hoan hoàn toàn lộ ra.

【Nhỏ như vậy?】 Phó Duyên kinh ngạc.

Cái eo thon thon một tay có thể ôm hết, vυ' thật ra lại rất lớn, quầng vυ' cùng tiểu huyệt đều phấn phấn nộn nộn như nhau, khó trách trước kia cất giấu không cho xem, nếu là nhìn kĩ, ba người bọn họ có khả năng phải thủ da^ʍ liên tục mấy ngày mấy đêm đến kiệt tinh mất.

Lục Tri Hành: "Cũng phải, tuy rằng đủ hai mươi tuổi, nhưng vẫn là bé cưng nho nhỏ, không đủ mình ta lăn lộn. Cho nên hai người không cần tới đâu."

Lôi Thành ở trong phòng vệ sinh nhanh chóng loát gậy lên xuống, "Hư hừ... Mau cho ta xem tiểu huyệt của bé cưng!"

Lục Tri Hành rút gậy thịt ra, lật người cô lại.

Hứa Lạc chu lên mông nhỏ trước mặt Lục Tri Hành, vặn vẹo mời mọc, "Chồng ơi, thèm gậy thịt, mau cắm vào đi ——"

Lục Tri Hành nghiến răng, đẩy nguyên cây đi vào!

"Bé da^ʍ! Cho em!"

Hứa Lạc ngẩng đầu thét chói tai: "A, quá căng... sâu không chịu được..... a a a, ưm ưʍ..." cô mềm người muốn nằm xuống, bị Lục Tri Hành giơ tay đỡ eo, dùng sức thọc vào rút ra.

"Hừ, thật chặt... sắp bị huyệt da^ʍ kẹp đến chết!" Hắn bị siết chặt, sướиɠ đến phát ra tiếng than thở sảng khoái.

Lục Tri Hành điên cuồng đẩy lưng, cự vật dưới háng hung hăng xỏ xuyên qua cô, tàn sát bừa bãi không lưu tình.

"Ưʍ... ha... a... a..., huyệt da^ʍ muốn bấm gãy gậy thịt của chồng nha... a..."

"Bấm gãy nó rồi thì chồng lấy gì làm em thoải mái? Hả!" Lục Tri Hành dùng sức chụp vào phiến mông đang đong đưa nhiệt tình, bang thanh thúy một tiếng.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ vọt đến khiến tiểu huyệt không chịu khống chế đột nhiên co rụt lại, Lục Tri Hành: "Hừm hừ..." Thiếu chút nữa phải buông vũ khí đầu hàng.

"Thật đúng là muốn kẹp gãy gậy thịt của chồng mà! Có phải hay không mơ tưởng tên dã nam nhân nào đó đến thỏa mãn?!"

"Đúng vậy, ưm ưm, còn có gậy thịt của chú LEO a~ còn có dươиɠ ѵậŧ của anh trai a~,"

"Bé cưng lẳиɠ ɭơ, muốn bọn họ cùng cắm sao?"

"Ưm ưm, muốn chứ, muốm liếʍ dươиɠ ѵậŧ của bọn họ, muốn bọn họ bắn tinh phun đầy huyệt da^ʍ, a a..." Hứa Lạc nói bậy một hồi, lúc này cô hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ nhanh thôi, liền một lời thành sấm.

"Da^ʍ phụ! Thiếu làm! Dươиɠ ѵậŧ ông đây còn không thỏa mãn được đúng không, phải bắn đầy cái huyệt da^ʍ này mới được! Xem còn chứa nổi tϊиɧ ɖϊ©h͙ thằng khác không!" Lục Tri Hành không quản nổi nữa, mỗi một lần cắm đều muốn chọc mở luôn cửa tử ©υиɠ.

"Ô a, chồng ơi, nha, ưm ưʍ... Quá sâu, ha, chịu không nổi... chồng, em muốn tiểu, đừng a a a a! Ưʍ..."

Cô thật sự đã bị cắm đến khóc, toàn thân nhiễm tầng tìиɧ ɖu͙© màu hồng nhạt.

Phó Duyên nuốt nuốt nước miếng. Tuyệt, đúng là cực phẩm, vô luận là tiếng kêu hay là phản ứng, mỗi một thao tác đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh, khác xa với ảo tưởng tự thủ da^ʍ lúc trước.

Lôi Thành nhăn mi kêu lên một tiếng, phóng ra du͙© vọиɠ đầy tay, hít thở sâu một hồi để bình ổn, hắn hạ giọng nói: "Bé cưng, chú sắp tới cắm chết cháu, cái đồ dâʍ đãиɠ, sẽ nhanh thôi, đừng nóng vội. Còn có 40 phút nữa."

Dươиɠ ѵậŧ của Lục Tri Hành còn đang nghiền ngẫm tiểu huyệt run rẩy, tra tấn đến Hứa Lạc rớt loạch xoạch cả đống nước, lạc hồng sớm đã bị da^ʍ thuỷ rửa trôi đến không còn bóng dáng.

"Nếu muốn tới cũng đừng thủ da^ʍ nữa, còn phải lưu trữ ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ để rót vào tử ©υиɠ của bé cưng chứ." Lục Tri Hành vừa làm vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Hứa Lạc chân mềm oặt, không còn tí sức lực nào.

Lục Tri Hành đưa di động cho cô cầm, để cô tự quay cho hai tên còn lại xem. Hắn thì nắm hai cái mắt cá chân nhỏ xinh, tách rộng ra.

Tiểu huyệt bại lộ ở không khí, Lục Tri Hành vùi đầu vào, liếʍ mυ'ŧ chùn chụt như món ngon lắm vậy.

"Hưm a," Hứa Lạc theo bản năng khép lại hai chân.

Lục Tri Hành bẻ bắp đùi ngược ra, cả khuôn mặt chôn xuống, ngậm lấy môi âʍ ɦộ, dùng sức cọ mυ'ŧ nước da^ʍ.

Môi mỏng cọ xát thịt non, Hứa Lạc không ngừng nâng eo, muốn hắn lại sâu thêm một chút, lại mạnh thêm một chút.

"A a a, chồng ơi, ngứa không chịu nổi, a a..."

Đầu lưỡi Lục Tri Hành với vào con đường thần bí bên trong, chen vào vách tường thịt bắt chước động tác của dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra, ngẫu nhiên cuốn chặt ăn hϊếp mị thịt nhạy cảm.

Hứa Lạc đã ngứa muốn chết, vòng chân bấu lấy người hắn, đem tiểu huyệt dâng lên trước mặt Lục Tri Hành.

"Ha a, chồng giỏi quá, sướиɠ muốn chết rồi, a a," Hứa Lạc một tay quay cảnh hắn liếʍ tiểu huyệt, một tay xoa vυ' lớn.

Lôi Thành cùng Phó Duyên nhìn đầu đen của tên đàn ông đang chôn giữa hai chân của cô, cảm thấy thời gian mấy chục phút này thật cmn dày vò.

Bỗng nhiên, Lục Tri Hành dùng hàm răng cắn nhay tưởng muốn chảy máu, Hứa Lạc ' Á ' một tiếng, phun nước ào ạt, hít thở gấp gáp.

Lục Tri Hành ngẩng lên nhìn, cằm hắn còn lưu vệt nước da^ʍ mĩ, hắn nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi cô, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cái kia lưỡi thơm mềm mại, liếʍ mυ'ŧ không thấy mệt mỏi, thân hình rắn chắc của hắn đè nặng lên hai cái vυ' non mềm của Hứa Lạc.

"Ưm ưʍ..." cái miệng nhỏ bị lấp kín, tiếng rêи ɾỉ chỉ có thể ngắt quãng từ bên môi thoát ra tới. Thân thể mềm đến không xong, di động đã sớm trượt khỏi tay.

Lục Tri Hành đỡ cự vật dưới hạ thân một lần nữa đi vào, đường đi chặt chẽ như lần đầu, ra sức bao bọc lấy hắn, ấm áp lại ướŧ áŧ dụ hoặc, hút đến khi mặt Lục Tri Hành lộ ra thần sắc động tình gợi cảm.

Hắn buông môi cô ra, dừng lại động tác bên hông, hoãn hoãn du͙© vọиɠ muốn bắn tinh, thấp giọng nói một câu: "Cắm như thế nào cũng cảm thấy không đủ..."

"Ưm hừ..." khuôn mặt Hứa Lạc ửng đỏ, sau cao trào lại bị cự vật cắm vào căng chặt kinh khủng, tưởng chừng muốn nứt đến nơi.

Lục Tri Hành lần thứ hai luật động thọc vào rút ra, đường đi trơn trượt vô cùng, ra vào vui sướиɠ, háng hắn kề sát xương mu của cô, độ nhanh chóng thọc vào rút ra, lực đạo vừa tàn nhẫn vừa nặng nề, qυყ đầυ từng cái va chạm điểm sâu trong.

"A~ ha~, quá sâu, cắm sắp hư a~"

Lục Tri Hành bị áp lực sướиɠ đến thốt ra rêи ɾỉ, khàn khàn nói: "Hưm, huyệt da^ʍ thế này không hư nổi đâu..." Tìиɧ ɖu͙© nhiễm hồng mắt hắn, Lục Tri Hành điên cuồng giã, thẳng đến khối thịt non ở chỗ sâu trong kia bị phá mở ra một cái miệng nhỏ nữa.

Dư vị cao trào khi bị liếʍ huyệt còn chưa có qua đi, lại nghênh đón một đợt sóng cao trào khác. Hứa Lạc toát lên suy nghĩ, lần này chắc sướиɠ đến chết mất thôi.

"Ưm a... chồng... chồng bắn vào trong em nha... huyệt da^ʍ thèm ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng..."

Lục Tri Hành đẩy hông hết sức, cắm vào nguyên cây, qυყ đầυ cắm sâu hoa tâm, vách tường tử ©υиɠ kịch liệt co rút lại cắn trả gậy thịt của hắn, lỗ chuông đằng trước như bị hàng ngàn cái miệng nhỏ hút lấy hút để, Lục Tri Hành gầm nhẹ một tiếng, mông khép căng thẳng, một đại pháo bắn tinh mạnh mẽ phun trào, tung toé nóng bỏng tuốt sâu trong, kɧoáı ©ảʍ tê dại lan tràn buộc Hứa Lạc nức nở ra tiếng.

Lục Tri Hành giằng co bắn tinh cả nửa phút, vừa nhiều lại vừa đặc, rót cho cái bụng nhỏ của Hứa Lạc có chút căng phồng.

Hắn bình phục từ cơn thở dốc, "No chưa? Còn muốn ăn sao?"

Hứa Lạc yếu ớt lắc đầu, "No rồi, không ăn nổi nữa đâu."

"Nhưng anh còn đói." Một lần, còn lâu mới đủ.

Gậy thịt nửa mềm của Lục Tri Hành ở bên trong cơ thể Hứa Lạc một lần nữa nhanh chóng khôi phục độ cứng, hắn đè nặng cô, tiếp tục cắm, mặc kệ tiểu huyệt đang tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, không ngừng thọc vào rút ra, dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c trộn lẫn vào nhau, nương theo chuyển động của gậy thịt mà chảy ra lép nhép. Nơi hai người giao hợp lầy lội không tưởng được.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Editor: ấy kể ra tui cũng chưa được thử cái cảm giác bắn tinh bên trong 1 lần xong rồi tiếp tục làm tiếp như vậy nha, có vẻ sướиɠ quá nhể. Trước đây đa số dùng áo mưa nên dù có bắn nhiều lần cũng bị áo mưa ăn hết trơn.

Uống thuốc khẩn cấp thì có hại lắm nên tui chỉ dùng đúng vào lần đầu tiên, vì lần đầu tiên ai chả muốn chơi trần để tận hứng chứ. Sau này thì toàn bộ dùng bao cả, chưa kể bao cũng ko sợ lây bệnh nếu đối phương là người mình không rõ ràng nữa. Còn thuốc hàng ngày thì quên đi, đến skin care quan trọng mà tui còn bữa đực bữa cái thì làm sao mà nhớ uống nổi, lỡ trúng thưởng thì sao, bao vẫn an toàn hơn, còn có nhiều loại nhiều mùi để lựa chọn.

Nhưng là tui cũng muốn được thử cảm giác còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong mà làm tiếp aaaaaaaaa. Với tên chồng yếu gà hiện giờ, 1 phát là xìu thì đến cuối đời cũng không được rồi. Ôiiiiii 😵😵

À các tỷ mụi nên chú trọng biện pháp an toàn nha, đừng vì ham muốn nhất thời mà xảy ra nhiều chuyện. Tiền áo mưa so với tiền phá thai hay nuôi nấng 1 đứa bé, hãy tiêu tiền thông minh chút đi nga! 🤔