Nguồn: Vespertine
Edit: Tiểu Vũ YY
Thẻ phòng tích một cái, mở khoá.
Lục Tri Hành sải cái chân dài vào, đẩy vali hành lý, ngay sau đó, đem Hứa Lạc kéo tới ấn ở trên tường hôn sâu thật mạnh.
Tiếng kinh hô của Hứa Lạc bị lấp kín mít, phát ra âm thanh ưm ưm, cửa phòng chậm rãi đóng lại.
Thế hôn rào rạt ập đến làm chân tay Hứa Lạc luống cuống, còn chưa cắm thẻ vào nên không có điện, điều hòa cũng chưa mở, trong phòng vừa tối lại vừa bí bách, được một hồi đã bị hôn đến thở không nổi.
Thân hình to lớn của hắn dán sát vào người cô, vật dưới thân bởi vì mong ngóng quá lâu, đã cương cứng nguyên một ngày, cự vật cường thế chọc chọc giữa bụng nhỏ, tưởng như chạm vào là nổ ngay.
Lục Tri Hành khó khăn lắm mới buông miệng ra được, ánh mắt thâm trầm khóa chặt lấy Hứa Lạc, thì thào: "Vẫn luôn muốn làm như vậy, đem em ấn ở trên tường, hôn cho hít thở không thông, cắm đến khi em mất khống chế..."
Hứa Lạc ngẩng khuôn mặt nhỏ, nũng nịu.
Đối mặt với người đàn ông tuấn tú còn nghe trực tiếp cái loại lời nói này, hơi thở nóng bỏng chân thật quấn lại với nhau, so với khi nghe qua di động càng thêm gợi cảm trầm thấp, động tình muốn chết.
"Nụ hôn đầu tiên?" Lục Tri Hành còn nhớ rõ phản ứng ngây ngô vô thố của cô, ngây ngốc bị xâm chiếm răng lưỡi, tùy ý hắn điều khiển.
Hứa Lạc lắc đầu, "Không phải."
Lục Tri Hành nhướng mày, "Vậy trước đó đã hôn mấy lần rồi?"
"...Hai lần."
"Hai lần? Bao gồm cả hồi nãy ở trên xe?"
Hứa Lạc ừ một tiếng, gật gật đầu.
Lục Tri Hành cười, xoa đầu cô, "Thật đúng là bé gái nha."
Lại xoa bóp vành tai tinh xảo, "Hiện tại chú đây muốn dạy bé gái trở thành người lớn, có được không?"
Hứa Lạc nghe đến tai nóng lên, thật mau bị hắn lột sạch sẽ quần áo, toàn thân chỉ còn lại có một bộ nội y tình thú màu trắng.
Vải dệt tất cả đều là ren, che không nổi đầṳ ѵú hồng nhạt.
Lục Tri Hành lại lần nữa đem cô để ở trên tường, ôm eo kéo lên, nhấc hai cái chân nhỏ không chạm đất, tách ra chen người vào, dùng hông đỉnh đỉnh.
Hứa Lạc tựa như đang ngồi trên đùi hắn vậy, dâʍ ɖị©ɧ cuồn cuộn chảy ra không ngừng, tẩm ướt cả vải dệt trên đũng quần của hắn.
"Khi nào thì ướt?" Mắt hắn gợn lên những cơn sóng du͙© vọиɠ.
"Trên tàu, khi video được gửi tới..."
"Dâʍ đãиɠ!"
Lục Tri Hành đem một bên tuyết trắng bồng bềnh kéo ra tới, không còn cái gì che chắn, tham lam ngắm nhìn.
Đây là lần đầu tiên được ngắm nhìn nó hoàn chỉnh, không có mấy cái vải dệt dư thừa đáng ghét.
Lục Tri Hành há mồm ngậm lấy, cảm thụ được nó dưới sự chà đạp của lưỡi răng mà nở rộ, liếʍ mυ'ŧ nút cắn, phát ra tấm tắc tiếng vang, rồi khàn giọng nói: "Ừm... Thơm quá, so với kem vừa rồi còn ngọt hơn."
Hứa Lạc bất lực mà ôm đầu hắn sờ loạn, rên ư ư.
Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ xa lạ xưa nay chưa từng có, thân thể phản ứng quá trực tiếp quá nhanh chóng, không kịp ứng đối, chỉ có thể yên lặng thừa nhận.
Lục Tri Hành đẩy đẩy hông, cọ xát nơi mềm mại của cô, như muốn giải toả nỗi tương tư cả ngày hôm nay.
Hứa Lạc cảm thấy cực kỳ thoải mái, nhịn không được chủ động đung đưa eo, dùng mông nhỏ đâm đâm chỗ cứng rắn kia.
"Ưʍ... A..." Quần tây hơi thô ráp đem đến cảm xúc kỳ dị, qυầи ɭóŧ chữ T không che chắn nổi môi âʍ ɦộ đương trực trào ra, kɧoáı ©ảʍ khác thường xâm chiếm, trong chốc lát liền chảy ra một bãi da^ʍ thuỷ, hắn chỉ mới đẩy đưa thêm vài cái, Hứa Lạc đã tê dại tới tiết thân.
Quần ướt đến không ra bộ dáng.
Lục Tri Hành có chút kinh ngạc nhìn phản ứng kiều mị của cô.
Mới vậy đã... sướиɠ tới ra rồi?
Hứa Lạc khẽ nhếch miệng thơm, đôi mắt mê ly khép hờ, mị nhãn như tơ mà nhìn hắn.
Lục Tri Hành yết hầu căng thẳng, ôm cô tới mép giường.
"Mυ'ŧ cho anh?"
Hứa Lạc gật gật đầu, thuận theo quỳ gối xuống bên chân hắn, cởi bỏ dây lưng, chuẩn bị kéo khoá quần tây thì Lục Tri Hành bảo: "Dùng răng cắn mở khóa kéo."
Hứa Lạc thử cắn cắn, không cắn được, ngược lại chóp mũi cùng cằm đυ.ng vào cái bao đang phình to ở đũng quần của hắn.
Nhưng cô vốn thông minh, dạy một biết mười, giây tiếp theo liền vận dụng đầu lưỡi đẩy khoá kéo nhô lên, dễ dàng cuốn vào trong miệng, ngay lập tức dùng răng cắn, kéo xuống. Hình ảnh da^ʍ mỹ hết sức đánh sâu vào thị giác Lục Tri Hành.
Tay nhỏ nhẹ nhàng kéo qυầи ɭóŧ nam xuống, cự vật nóng như lửa nhảy ra tới, vô tình đập bẹp một cái vào khuôn mặt của Hứa Lạc, rồi mới chịu yên vị đứng yên ngay bụng của hắn.
Cô bị xúc cảm va chạm của vật kia làm cho hoảng sợ, nhìn chằm chằm dươиɠ ѵậŧ dữ tợn gần ngay trước mắt.
Cô đã ở trong video xem qua nó vô số lần nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn người thật súng thật.
Cô biết dươиɠ ѵậŧ của ba người đàn ông này, so với bình thường thì kích cỡ rất lớn, nhưng cái của Lục Tri Hành là thô nhất.
Lần đầu được mặt đối mặt chào hỏi nó, chưa kể còn với khoảng cách gần như thế. Gắng gượng dươиɠ ѵậŧ, gân xanh chằng chịt, giống như có sinh mệnh vậy, nhảy nhảy mấy cái, tản ra hơi nóng bừng bừng.
Lục Tri Hành bị hai mắt trong suốt ngây ngô của thiếu nữ nhìn chằm chằm, không dằn lòng nổi liền đỡ thân gậy, qυყ đầυ lớn cọ cọ vào môi đỏ, ý thúc giục cô.
Hứa Lạc không trực tiếp ngậm lấy đỉnh, mà là thử từ gốc rễ liếʍ hướng lên trên.
"Hừm..." Lục Tri Hành bị bất ngờ bật thốt ra tiếng rên nhỏ.
Phản ứng của hắn làm Hứa Lạc càng có động lực lấy lòng túi trứng, rồi dần chuyến liếʍ liếʍ thân gậy, chậm rãi mυ'ŧ tới qυყ đầυ, đầu lưỡi liếʍ láp lỗ nhỏ phía trên cùng cái đầu nấm to lớn, nước miếng tiết ra nhanh chóng bôi trơn khiến cô dễ dàng luật động.
Thái dương của Lục Tri Hành ẩn ẩn gân xanh muốn bạo ra tới, hắn đè đè cái ót của cô, khàn giọng dụ dỗ: "Ngoan, lại ăn vào thêm một ít, chú ý hàm răng, đừng làm nó bị thương."
Hứa Lạc phun ra, nghiêm túc nói: "Ăn không nổi, miệng quá nhỏ, vừa rồi đã là cực hạn."
Lục Tri Hành cười mà không nói.
Hứa Lạc một lần nữa vùi đầu vào háng của hắn, lần này là nghiêng đầu đi hôn liếʍ thân gậy.
Thật biết biến đổi kiểu chơi đa dạng nha.
Lục Tri Hành xoa đầu vỗ về cô, lấy ra di động, hỏi ý kiến Hứa Lạc: "Anh quay video phát tới group, có được không?"
Hứa Lạc nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu nói: "Đừng quay mặt em nhé."
"Anh hiểu rồi."
Lục Tri Hành bắt đầu bấm gọi video nhóm, hai tên đàn ông kia nhanh chóng gia nhập.
Hình ảnh xuất hiện cư nhiên là một cái miệng nhỏ đang hàm chứa gậy thịt thô to của đàn ông, ngoan ngoãn nuốt lên xuống.
Lôi Thành đang tan tầm trên đường về nhà: "A đù moé? Ai đây? Ăn vụng thì cứ ăn vụng đi, phát trong group làm gì? Không sợ bé cưng ghen?!"
Nói là nói vậy, nhưng này hai cái tên này đều không có rời khỏi cuộc gọi video.
Lục Tri Hành không thu nổi ý cười hiện trên khóe môi, duỗi tay vuốt ve cằm của Hứa Lạc, sau đó nhẹ nhàng véo mở, đem gậy thịt của mình cắm sâu thêm vài phần.
"Hưm!" miệng Hứa Lạc bị căng hơi đau, hai mắt long lanh nước, trừng mắt lên án hắn một cái.
Lục Tri Hành tiếp tục đẩy mạnh vào, thẳng đến sâu trong chạm tới yết hầu.
"Bé cưng, cấu tạo của nữ nhân chính là thần kỳ như vậy, em cho rằng đã là cực hạn, kỳ thật còn xa mới tới."
Dứt lời, eo của hắn đẩy thêm một phát, sâu càng thêm sâu.
Hứa Lạc nuốt không kịp, yết hầu kịch liệt phản ứng, mυ'ŧ mã mắt không ngừng, Lục Tri Hành sướиɠ tê người, phát ra tiếng rêи ɾỉ ẩn nhẫn.
Hứa Lạc đẩy đẩy ra một chút, mới thích ứng được, lại phát hiện ra đã ăn vào một phần ba. Hoá ra cực hạn của cái miệng nhỏ thật không phải qυყ đầυ.
Cô nhanh chóng dùng miệng mình vuốt ve chiều dài dươиɠ ѵậŧ, không chỉ dùng khoang miệng ấm áp cùng cái lưỡi linh hoạt chiếu cố thân gậy, tay nhỏ cũng mềm nhẹ vỗ về an ủi phần còn lại.
Lôi Thành nuốt nuốt nước miếng, hắn còn đang lái xe về nhà đây này, nhưng nhịn không được kiếm chỗ tạm dừng mà nhìn chằm chằm vào di động.
"Cậu tìm được yêu tinh này ở đâu đấy?"
Lục Tri Hành cười: "Trong diễn đàn."
"Đù cái tên chó má, lần trước không phải nói đem xoá hết mấy em gái quen trong diễn đàn rồi sao?!"
"Group này không phải cũng xuất phát từ cái diễn đàn đó sao." Lục Tri Hành nói.
Lôi Thành sửng sốt.
Vừa bỏ dở viết luận văn, đang chăm chú theo dõi di động, Phó Duyên cũng sửng sốt +1.
Đứng hình 5s mới phản ứng lại được, đồng thanh hét lên: "Con mồn lèo?!!!!"
Âm lượng chói tai kéo dài vài giây.
Lôi Thành tức giận đến phát cười: "Mợ nó tên chó này!!! Tình anh em chắc có bền lâu?!!" Hắn mới mấy ngày hôm trước nói với Lục Tri Hành là cuối tháng muốn đi tìm cô ấy, Lục Tri Hành tên cáo già này dám tiên hạ thủ vi cường!!
Phó Duyên vứt luôn tập luận văn cái bộp, nhìn hình ảnh chân thật trong video, cái miệng nhỏ không kịp nuốt để dòng nước óng ánh tràn ra khỏi khóe môi.
"Hương vị của cô ấy thế nào?" Phó Duyên hỏi.
"Rất ngọt, thân thể còn vô cùng mẫn cảm, vào cửa xong cọ quần tây của tôi, tự mình an ủi, chưa tới ba phút đã cao trào, tưới ướt cả cái quần tôi đang mặc luôn." Lục Tri Hành dùng tay lau lau vết nước ở môi cô, từng cử chỉ đều toát lên vẻ khoe khoang.
Lôi Thành bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thiếu chút nữa tự rút gậy ra thủ da^ʍ, chịu đựng nắm chặt lấy tay lái, "Fuck, thật mẹ nó là yêu tinh hút dương khí đàn ông."
Ánh mắt của Phó Duyên sâu kín nhìn chằm chằm màn hình, "Cô ấy tới tìm cậu hay là cậu tự đi tìm?"
"Cô ấy tới chỗ tôi."
Phó Duyên nhếch môi cười, "Cậu ở A thành chứ gì, tôi nhớ rõ lần trước có gửi vào group một tấm ảnh cảnh đêm, có lọt một kiến trúc đặc trưng của thành phố A."
Khoé mắt Lục Tri Hành nhảy nhảy.
Phó Duyên đứng dậy, "Tôi cũng ở A thành. Địa chỉ của khách sạn ở đâu? Tôi tới liếʍ huyệt cho bé cưng. Lần trước bé cưng thèm được liếʍ thật lắm đây này."
Đang ra sức liếʍ gậy thịt, thân mình Hứa Lạc chợt run rẩy.
Phó Duyên thấy được, "Bé yêu thật kích động nha, xem ra bé rất hoan nghênh anh phải không."
Lục Tri Hành còn chưa được ăn vào miệng, sao mà chịu phân một ngụm canh cho tên đàn ông khác được, cười lạnh, "Có bản lĩnh tìm được rồi nói sau."
Lôi Thành cũng cười lạnh, đã quên nghề nghiệp của ông đây rồi chăng?
Hắn rồ ga phóng qua một đoạn đường chen chúc, điên cuồng lao về đến nhà, lung tung nhét vài món quần áo vào vali hành lý, cầm theo một cái máy tính xách tay liền ra cửa.
Trên đường, mua vé đi thành phố A.
Lúc này, từ tai nghe hắn nghe được tiếng thở dốc của Lục Tri Hành ngày càng thô nặng. Lấy di động ra khỏi túi, nhìn thoáng qua màn hình.
Tên đàn ông bị miệng nhỏ trúc trắc liếʍ đến muốn bắn thẳng, nhẫn nại đem gậy thịt lui ra. Nhưng cô gái nhăn mặt làm nũng, năn nỉ: "Em muốn ăn cơ." Lại mυ'ŧ trở về.
Chừng hai phút sau, tên đàn ông ở miệng của Hứa Lạc bắn tinh, quá nhiều, một miệng không thể nào chứa hết, một ít dịch trắng từ khóe miệng chảy xuống dưới.
Tên đàn ông lo lắng cô bị sặc, nhanh chóng rút ra, vô tình kéo theo một ít phun lên trên khuôn mặt thuần khiết.
Đối lập với khuôn mặt ngây thơ đó, thâm tâm m của Hứa Lạc lại thật thoả mãn, tâm nguyện đã được hoàn thành ——【Muốn bị bắn tinh lên mặt】
Cô thèm thuồng nuốt xuống rồi nói một câu: "Cuối cùng cũng được ăn gậy thịt và tϊиɧ ɖϊ©h͙."
Ba người đàn ông đều biết cô rất muốn nếm thử, nhưng khi cô nói ra trần trụi như vậy, đem đến cảm giác huênh hoang rất có thành tựu, Lôi Thành xem đến gậy thịt trướng phát đau, rất muốn xoa xoa giải toả, nhưng còn tài xế lái xe đang ở phía trước.
Mà ở A thành, Phó Duyên cũng gấp đến độ xoay quanh.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Editor: truyện này hay phun tục hơi nhiều, tui không rõ độc giả muốn nghe phun thẳng ra hay nói giảm nói tránh như tui edit nữa. Tui cũng kiểu ịch ịch phê cũng khá thích nghe tục tĩu hahaha. Nhưng bình thường mấy đứa trẻ trâu cứ treo cửa miệng mấy câu đó, nghe phát nhàm, phát phiền, nên lúc mình nói thì ko đạt hiệu quả phê cho lắm. Mấy thím có thể chia sẻ thêm vài câu nói tục mà get high được không ( ͡° ͜ʖ ͡°)