Tác giả: Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
Convert: Reine Dunkeln
Editor/Dịch: Vivi
"Ưʍ... Chậm một chút..."
Trên sôpha kiểu dáng đơn giản màu lam, Thu Đồng Tâm đang nằm hai chân mở lớn ra, rêи ɾỉ nỉ non thừa nhận những cú thúc mãnh liệt của người đàn ông.
Áo hoa không tay với nịt ngực trắng bên trong đều bị đẩy lên đến chỗ xương quai xanh. Bầu vυ' tròn trịa no đủ bị ngón tay thon dài của người đàn ông xoa đến thay đổi hình dạng. Đầṳ ѵú hồng nhạt càng thêm đứng thẳng xinh đẹp, thỉnh thoảng thoát ra từ kẽ ngón tay người đàn ông.
Bên dưới, cái quần đùi và qυầи ɭóŧ ren trắng đều bị ném trên sàn nhà cách đó một mét. Hai chân thon dài thẳng tắp đặt trên vai người đàn ông, nước tràn lan khắp miệng huyệt trơn ướt non mềm. Mỗi một lần người đàn ông đưa đẩy đều có thể phát ra âm thanh "phụt phụt" sắc tình, mật dịch cuồn cuộn không ngừng bị cắm đến nỗi vẩy ra khắp nơi.
Gối ôm dưới cái mông vểnh đã ướt hơn phân nửa, từ góc độ người đàn ông quỳ gối trên sôpha nhìn lại, có thể thấy rõ ràng hai mảnh môi âʍ ɦộ đã sung huyết theo tần suất thọc vào rút ra của côn ŧᏂịŧ, dưới sự va chạm mãnh liệt không ngừng run rẩy. Trên mu thịt lông tóc vừa mềm mại dán chặt vào, cuốn khúc thành các loại hình dạng mê người, treo từng vòng bọt nước trong suốt.
"Ưʍ... a..." Cả người Thu Đồng Tâm tê dại, bụng dưới co rút, eo và nhũ thịt lắc lư liên tục, trong miệng thở dốc phì phò, rêи ɾỉ không ngừng.
Ôm mục đích thông đồng với băng sơn mỹ nam Phương Kinh Luân kia mà ra cửa, căn bản không nghĩ tới hôm nay lại có thể ở dưới thân một người đàn ông cực phẩm kỹ xảo thành thạo hưởng thụ từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ như này.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang thẳng lưng rong ruổi, cô vẫn cảm thấy có chút buồn cười.
Lúc trước sau khi gặp ở quán bar rồi ngủ với nhau, ngẫu nhiên cô cũng sẽ có chút nhớ đến anh chàng vịt này. Cuối cùng vậy mà lại là Tổng giám đốc của Châu Nhĩ.
Mà giờ phút này nơi bọn họ tận tình hoan ái lại chính là văn phòng xa hoa của vị Tổng giám đốc này.
Chỉ là ngược lại với thân sĩ và ôn nhu ở khách sạn đêm đó, hôm nay động tác người đàn ông vừa nhanh vừa mạnh, thể lực càng kinh người. Dường như anh hoàn toàn không biết mệt mỏi, lúc nãy vừa mới dùng tư thế vào từ phía sau bắn trong cơ thể cô một lần, bay giờ lại đâm thọc đến nỗi cô ra liên tục.
Cô cảm giác được sự tức giận của người đàn ông này.
(Bản edit này được đăng duy nhất tại s1apihd.com Vivi_V1989 và wordpress vivisac. Những trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ công sức của editor nhé.)
Nghĩ lại cũng rất dễ lý giải, với thân phận và ngoại hình của anh, phụ nữ cho không đếm không hết. Kết quả sau khi 419 với người ta, còn bị người ta cho tiền, khẳng định anh cảm thấy đây là khuất nhục.
Nhưng thật sự cũng không thể trách cô mà. Tối hôm đó anh ăn mặc như vậy, quỷ mới dám tưởng tượng anh lại là Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn.
Nhưng mà người đàn ông này chưa cho cô cơ hội giải thích.
Lúc nãy sau khi nổi giận đùng đùng lôi cô từ nhà hàng ra, anh còn chưa nói gì, Thu Đồng Tâm đã cười ra nước mắt nhịn không được lại xác nhận một lần nữa: "Anh thật sự là Tổng giám đốc của tập đoàn Châu Nhĩ sao? Không phải Tả Ninh đùa tôi chứ? Này cũng quá ảo lòi rồi."
Cơn giận của người đàn ông dường như càng nhiều hơn, anh trực tiếp nắm lấy cổ tay cô cường thế kéo cô đến toà nhà công ty cách nhà hàng rất gần.
Cái này thì Thu Đồng Tâm tin thật.
Nhưng người đàn ông cũng bốc hỏa, trực tiếp đè cô trên sôpha, một lần lại một lần chà đạp thân thể cô.
"Suy nghĩ cái gì?" Phát hiện Thu Đồng Tâm dường như đang thất thần, Dương Cảnh Diệu dùng sức nhéo đầṳ ѵú giữa các ngón tay, đồng thời thay đổi góc độ dùng dươиɠ ѵậŧ thô to hung hăng cọ xát khối thịt mềm mẫn cảm nhất bên trong huyệt, lập tức chọc cho cô gái dưới thân kêu to ra tiếng.
Huyệt nhỏ chịu đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, liều mạng co chặt lại, dùng sức liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ lửa nóng. Từng đợt kɧoáı ©ảʍ làm hô hấp người đàn ông càng thêm dồn dập, vật to lớn giữa háng cũng thẳng tiến càng nhanh chóng.
"Ha a... sướиɠ quá...ưʍ... muốn tới... a a a..."
Hai tay Thu Đồng Tâm nắm chặt áo sơmi người đàn ông. Thân thể mềm mại gần như trần trụi đong đưa trước sau, không chút nào để ý đến tiếng rêи ɾỉ và những lời dâʍ đãиɠ của mình có bị người bên ngoài nghe được hay không.
Một lượng lớn da^ʍ thuỷ từ trong huyệt phun trào mà ra, Dương Cảnh Diệu tuy chỉ mở có dây kéo quần, nhưng quần tây vốn nên thẳng tắp sạch sẽ đã nhiễm rất nhiều chất lỏng. Thậm chí bởi vì thân thể va chạm mà sinh ra không ít nếp nhăn, nhìn qua da^ʍ mĩ chịu không nổi.
Cao trào tới mãnh liệt, Thu Đồng Tâm nói không thành tiếng, chỉ há to miệng thở dốc, mặc kệ người đàn ông tiếp tục thọc vào rút ra. Cuối cùng anh gầm nhẹ một tiếng phóng thích tất cả trong áo mưa hơi mỏng. Cảm xúc nóng bỏng kí©ɧ ŧɧí©ɧ chỗ sâu trong huyệt nhỏ, lại dẫn tới cho cô từng trận rùng mình.
Người đàn ông nghỉ ngơi trong chốc lát, rút dươиɠ ѵậŧ từ trong cơ thể cô ra, ném áo mưa đang phồng phồng, hạ thể to lớn cứ để như vậy ngồi ở một chỗ khác trên sôpha nhìn cô: "Đại tiểu thư Thu gia, Tổng giám đốc đương nhiệm của giải trí Tinh Tinh."
Những điều này là vừa rồi trên đường tới văn phòng anh hỏi được từ miệng cô.
Thu Đồng Tâm còn chưa có hồi phục lại, cứ tuỳ tiện mà mở chân ra như vậy, mặc cho nơi giữa hai chân lầy lội chịu không nổi lộ ra trước mắt anh.
"3.000?" Biểu tình trên mặt người đàn ông cười như không cười, tức giận trong mắt vẫn còn rõ ràng, "Em cảm thấy gương mặt này của tôi chỉ trị giá 3.000, hay là kỹ thuật của tôi chỉ đáng giá 3.000? Đối với Thu đại tiểu thư mà nói, 3.000 còn không bằng ba sợi lông trong mắt người khác. Tôi ở trong mắt em chỉ có giá trị bấy nhiêu thôi sao?"
"A?"
Thu Đồng Tâm có chút ngu người rồi. Không phải anh ta tức giận vì cô xem anh ta là vịt, mà là tức giận vì cô chỉ để lại 3.000?
"Vậy anh cảm thấy tôi nên đưa bao nhiêu tiền mới thích hợp? Ba vạn? Hay là anh nói cái giá đi, cộng với hôm nay nữa, tôi trả một lần hết cho anh luôn."
Sắc mặt người đàn ông lại khó coi hơn nữa, anh gằn từng chữ một nói: "Tôi không phải bán thân."
"Vậy anh so đo chuyện tiền với tôi làm gì?"
Nhìn đôi mắt lấp lánh xinh đẹp của cô, một bộ dáng đơn thuần vô tội, Dương Cảnh Diệu dừng một chút, cầm hộp khăn giấy đi đến ngồi xổm trước mặt giúp cô lau hạ thể.
Thu Đồng Tâm cũng không khách khí chút nào, càng không có nửa phần ngại ngùng, trực tiếp dạng chân càng rộng ra, nghiêm túc hưởng thụ phục vụ của anh.
Thấy tức giận của người đàn ông tựa hồ như đã mất không ít, cô cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng nói: "Đêm đó đến tột cùng anh đến quán bar là làm gì vậy?"
Rõ ràng Tổng giám đốc tập đoàn lại mặc một thân hàng vỉa hè, đạp xe đạp đi quẩy, cô nghĩ như thế nào cũng không ra gia hoả này chơi chỗ nào ra.
Chẳng lẽ là trò thiếu gia nhà giàu giả vờ làm kẻ nghèo đi tìm tình yêu đích thực?
Rũ mắt nhìn mắt động tác ôn nhu của người đàn ông, Thu Đồng Tâm nhịn không được nhíu mày, tên này sẽ không cho rằng cô là tình yêu đích thực của anh ta chứ?
"Cái này... tôi nói anh nghe. Thật ra 3.000 kia đã cho thấy rõ lập trường của tôi... Ngày đó tôi coi anh là vịt, nhiều nhất là coi trọng thân thể và gương mặt này, cũng không phải bởi vì thích anh, càng không phải làm vậy để hấp dẫn sự chú ý của anh. Anh ngàn vạn lần đừng suy nghĩ quá nhiều nha."
"A..." Khoé miệng người đàn ông cười mang theo ý vị không rõ, "Cô suy nghĩ nhiều quá rồi."
"Tôi đây là sợ anh hiểu lầm, rốt cuộc mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, chỉ là lên giường mà thôi, gặp mặt hay chia tay đều nên tiêu sái thoải mái ha."
"Xác thật là chia tay tiêu sái, chẳng qua gặp mặt không thoải mái lắm thôi." Dương Cảnh Diệu yên lặng nhìn cô chằm chằm, "Không phải để lại lời nhắn để tôi đi quán bar Thợ Săn tìm em sao? Vậy người em đâu?"
"Tôi..."
Cô có thể nói bởi vì bị bạn tình khác làm đến nỗi chân mềm nên đã quên việc này không?
"Mỗi ngày tôi đều đến quán bar chờ em." Ánh mắt người đàn ông lại nhiễm cái loại sắc thái sắc bén này, "Chơi tôi có vui không?"
"Tôi không phải cố... a..." Đầu ngón tay người đàn ông đột nhiên dùng sức nhéo hai mảnh cánh hoa còn đang sưng của cô hung hăng xoa nắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô lập tức hít hà một hơi, "Làm gì vậy?"
"Đòi nợ."
Huyệt nhỏ mới được lau sạch sẽ lại không ngừng tiết chất lỏng ra bên ngoài, cơ thể Thu Đồng Tâm run rẩy: "Sao... đòi như thế nào?"
"Đền thịt." Ngón tay người đàn ông trực tiếp thọc vào bên trong lỗ nhỏ, "Cho đến khi tôi thao chán mới thôi."
—————————————————
Vivi: chị Tâm không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người ta yêu mình 😂
Nhớ nhấn ⭐️ cho ta nha các mọi ngườiiiii