[Chậm một chút... a a a... anh lợi hại nhất... anh thao em sướиɠ nhất... ưʍ... a... căng quá... muốn tới...]
Bất ngờ không kịp đề phòng tiếng phụ nữ rêи ɾỉ phóng đãng vang vọng khắp phòng họp. Mọi người đều thống nhất động tác mà dời ánh mắt về phía người người đàn ông đang cầm điện thoại.
Tạp chí đang mở họp tăng ca, Tổng biên cùng tất cả người phụ trách của các phòng ban đều ở đây. Mà tổng biên của bọn họ lại làm trò trước mặt mọi người mở một cái tin nhắn giọng nói sắc tình.
Kỳ thật Bạch Tấn cũng đang ngu người luôn rồi.
Nhận được tin nhắn của Thu Đồng Tâm, anh tất nhiên sẽ ưu tiên mở ra xem trước. Nhưng bởi vì điện thoại lấy đến cách tai không đủ gần, không có tự động cắt chuyển thành hình thức loa trong*. Cho nên tiếng da^ʍ thanh lãng ngữ của phụ nữ, toàn bộ lấy hình thức loa ngoài phát ra vào tai mỗi đồng nghiệp của anh.
(*Không biết 2 anh chị dùng phần mềm chat gì, nhưng ở đây hiểu là, trong phần mềm này, khi tin nhắn giọng nói gửi đến, nếu người nhận đưa lên sát lỗ tai thì nó sẽ phát giống như mình nghe điện thoại, còn nếu để bình thường hay ko đủ gần lỗ tai thì nó phát ra loa ngoài như phát nhạc vậy á.)
Nhưng mà bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy cũng không phải là trọng điểm.
Tuy rằng anh và Thu Đồng Tâm cũng thường xuyên gửi các loại tin nhắn giọng nói dâʍ đãиɠ để trêu chọc nhau, nhưng lần này rõ ràng không giống.
Anh nghe được tiếng rung của dươиɠ ѵậŧ giả, tiếng nước thọc vào rút ra, tiếng cô gái thở dốc rêи ɾỉ yêu kiều, còn có... tiếng thân thể va chạm, cùng với tiếng thở hổn hển trầm thấp của đàn ông.
Những âm thanh trước còn có thể lý giải là cô tự an ủi để cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, duy hai cái cuối cùng này làm anh khẳng định, bên cạnh cô có người.
Cô đang làʍ t̠ìиɦ với người đàn ông khác.
Đã vậy còn gửi tin nhắn cho anh.
Cô gái kia... Giỏi, rất giỏi.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Tấn giống như một vương giả bá đạo đến thẳng giải trí Tinh Tinh. Công ty này anh tới không biết bao nhiêu lần, thời điểm còn Thu Dật Mặc anh đã có thể tuỳ ý ra vào văn phòng tổng giám đốc rồi, hiện giờ tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhưng anh ở bên trong đợi suốt một buổi sáng, Thu Đồng Tâm mới xuất hiện.
"Rốt cuộc cũng bỏ được tới đi làm rồi sao? Ngày hôm qua hẳn là chơi đến rất khuya đúng không? Làm bao nhiêu lần? Sướиɠ sao?"
Nhìn người đàn ông trên sôpha ngoài mặt thì đang cười, trong ánh mắt lại ẩn chứa không biết bao nhiêu là tức giận kia, Thu Đồng Tâm theo bản năng mà co rúm bả vai lại.
Vào ngày thường cô mới không sợ anh đâu, nhưng hiện tại thật sự là không còn sức lực để ứng phó nữa.
Buổi tối hôm trước bị Bạch Tấn lăn lộn đến quá sức, giữa sáng hôm qua lại bị anh thao một đống, còn cọ xát với Nhϊếp Thành một buổi chiều, buổi tối càng bị Cổ Tinh Lan chà đạp không chút khách khí. Hôm nay còn thể sống sót tới công ty đã tính là cô mạng lớn rồi, nếu bây giờ Bạch Tấn lại phát tiết vài lần, đoán chừng cô sẽ chết chắc.
"Em nói rõ trước, không được dùng bạo lực, không được chạm vào em, chúng ta có chuyện gì từ từ nói." Hai tay Thu Đồng Tâm che ngực lại, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn người đàn ông, "Tin nhắn kia không phải em gửi."
"Ai gửi cũng đều giống nhau." Bạch Tấn đứng lên thong thả ung dung mà cởi cúc áo sơ mi ra, từng bước một đi tới gần Thu Đồng Tâm, "đều chứng tỏ em làm với người đàn ông khác."
"Vậy... vậy thì như thế nào? Em với anh không ai cần phải có trách nhiệm gì với nhau hết, em có quyền tìm bạn giường khác."
"Đêm qua em mới thua anh." Bàn tay to của Bạch Tấn kéo một cái liền đem cô gái muốn chạy trốn giam cầm trong ngực, "Một tháng này, chỉ có anh mới có thể chạm vào em."
"Ưʍ..." Đôi môi bị anh bạo lực cướp lấy, Thu Đồng Tâm chỉ có thể phát ra tiếng ngâm nga như có như không trong cổ trọng, nhận mệnh mà há miệng ra tuỳ ý anh gần như điên cuồng bạo ngược mà liếʍ mυ'ŧ nước bọt trong miệng cô.
Hơn nữa...
Cô giống như lại không biết cố gắng mà ướt.
Có đôi khi cô cũng sẽ hoài nghi, bản thân cô có phải nghiện sẽ lắm rồi hay không? Làm sao mà tính dục có thể mạnh như vậy, thân thể sao có thể mẫn cảm như vậy?
Bàn tay Bạch Tấn chuyển vài cái lột quần áo cô ra, dùng lực thật mạnh lôi qυầи ɭóŧ hơi mỏng xuống. Chờ đến khi cô trần như nhộng anh mới khom lưng bế cô lên ném lên trên bàn làm việc to rộng.
Rõ ràng cách sôpha càng gần hơn mà, làm gì lại ném lên đây?
Cái bàn cứng quá, cô vừa ngồi xuống là cảm thấy cái mông còn đau. Đều tại Cổ Tinh Lan tối hôm qua không hề biết tiết chế đâm thọc hậu huyệt sâu như vậy, rồi lại đè cô trên sàn nhà làm một lần.
"Ngày đó nhìn thấy em chọn cái bàn này, anh liền muốn hung hăng thao em ở trên đây." Đồng tử thâm trầm của Bạch Tấn dần dần trở nên nóng bỏng, cả người giống như con sư tử độc chiếm một phương, dường như là một giây sau phải đem cô ăn đến xương cốt cũng không chừa.
Nhanh chóng phóng xuất dươиɠ ѵậŧ giữa háng ra, Bạch Tấn để cơ thể trần trụi của Thu Đồng Tâm nằm ngửa trên bàn, tách hai chân cô ra để trên vai mình. Anh đỡ căn dươиɠ ѵậŧ còn chưa hoàn toàn cương cứng cọ xát giữa hai chân cô, khi thì nghiền nát âm hạch, khi thì va chạm với cánh hoa non mịn, ngẫu nhiên còn căng miệng huyệt ra rồi nhợt nhạt chuyển động thọc vào rút ra, dùng sức cọ xoa vách thịt.
"Ưʍ..." Chất lỏng trong suốt không ngừng chảy ra từ giữa đường đi, dính ướt dươиɠ ѵậŧ càng ngày càng lớn. Thu Đồng Tâm chỉ cảm thấy giữa hai chân là một mảnh khô nóng, huyệt nhỏ càng thêm ngứa, "Tiến vào~..."
Bạch Tấn như là không nghe thấy, vật to lớn giữa háng chỉ tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ trên miệng huyệt với âm đế. Một tay còn lại nắm lấy nơi tròn trịa đẫy đà trước ngực cô, vuốt ve nụ hoa quen thuộc trên đỉnh kia.
"A..." Thu Đồng Tâm lắc mông rồi hẩy mông lên, ý muốn dùng huyệt nhỏ của mình nuốt vật nóng bỏng của anh vào. Nhưng mỗi lần bao bọc được đỉnh qυყ đầυ, khi cô đang muốn đẩy mạnh vào trong, anh lại đột nhiên rút ra, cố ý không cho cô được như ý muốn.
"Họ Bạch kia!" Thu Đồng Tâm giận dữ, "Anh mẹ nó bây giờ không đi vào thì sau này cũng đừng mong lại vào nữa!"
Bạch Tấn vẫn không để ý tới, chỉ dùng một cái qυყ đầυ thô to cọ xát hoa hạch với hai mép thịt, dùng sức lôi kéo chà đạp đầṳ ѵú đã sớm sưng to, cho đến khi cô rên hừ hừ toàn thân run rẩy, cứ như vậy mà tiết ra.
Nhìn thân thể trắng tinh mềm mại của cô nhiễm một lớp hồng hào, bộ ngực đầy đặn phập phồng, eo thon nhẹ lắc, huyệt nhỏ khép mở, mật dịch giàn giụa, Bạch Tấn chỉ cảm thấy vật giữa háng kia cũng muốn bị du͙© vọиɠ căng nổ.
Nhưng tưởng tượng đến tối hôm qua cô ở dưới thân người khác cũng là tư thái mê người như vậy, lửa giận của anh lại phát ra bốn phương tám hướng, bức cho anh khống chế được xúc động muốn cắm vào, tiếp tục dùng phương thức vừa rồi lại tiến hành một vòng tra tấn cô.
"A... Lão Bạch..." Thu Đồng Tâm rêи ɾỉ đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Lúc này anh thậm chí cũng không muốn cho cô cơ hội cao trào. Mỗi lần cô sắp lêи đỉиɦ anh lập tức dừng lại, mặc kệ cô dục cầu bất mãn mà vặn vẹo thân thể mềm mại, thậm chí còn khống chế hai tay cô không cho cô tự an ủi.
Chờ đến khi cô thật vất vả hoà hoãn lại một ít, anh lại dùng côn ŧᏂịŧ đang cương cứng kia kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, làm huyệt nhỏ càng ngày càng ngứa, toàn thân trên dưới đều vô cùng hư không.
"Lão Bạch... a... thao em... cắm vào thao em đi..."
Uy hϊếp các kiểu đều không được, cuối cùng Thu Đồng Tâm chịu thua mềm xuống, mở to đôi mắt tìиɧ ɖu͙© mênh mông kia, vô cùng đáng thương mà nhìn anh: "Cầu anh... anh mà không tiến vào là em muốn chết... a... rất ngứa..."
"Lần sau còn dám nói cái giọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ đó với anh nữa hay không?"
"Không dám..."
"Một tháng này, còn dám để cho đàn ông khác thao không?"
"Không dám... ưʍ... a... người ta chỉ cho anh thao..."
"Nói hai câu dễ nghe cầu xin anh xem."
"Cầu xin anh... cắm vào đi... nhanh lên... thao chết em đi... a... ông xã yêu dấu... a... ba ba..."
Chỉ nghe "Phụt" một tiếng, dươиɠ ѵậŧ thật lớn hung hăng cắm đi vào, Bạch Tấn thở hổn hển dồn dập, ngực liều mạng phập phồng.
Yêu tinh này, làm sao mà cái gì cũng dám kêu như vậy?
Không thể không nói, hai xưng hô cuối cùng kia thật sự quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trực tiếp làm anh nháy mắt phá mở tấn công vào, rốt cuộc khống chế không được du͙© vọиɠ của thân thể.
Bị trêu chọc lâu như vậy, hiện giờ rốt cuộc cũng được thỏa mãn, Thu Đồng Tâm còn chưa kịp phát ra tiếng than thở, người đàn ông đã lập tức thẳng lưng hung hăng va chạm vào u huyệt chặt chẽ kia.
"A... Nhẹ chút..." Tuy rằng tìиɧ ɖu͙© tới thật nhanh thật mãnh liệt, nhưng cơ thể cô chung quy lúc trước đã bị lăn lộn tàn nhẫn rồi, chỉ cần anh hơi nhanh một chút hay mạnh một chút thì cô liền chịu không nổi.
Trán Bạch Tấn mồ hôi ra dày đặc, giọng nói sớm đã khàn khàn đến mức tận cùng: "Mới vừa rồi còn chưa nói hết, anh không chỉ muốn thao chết em ở trên cái bàn này, mà ngay cả sôpha, sàn nhà, cửa sổ, phòng tắm, mỗi một góc trong văn phòng em, hôm nay anh đều phải thử một lần, chờ xem."
Vậy cô hẳn là chết chắc rồi?
Khi bị kɧoáı ©ảʍ xâm nhập đến mơ mơ hồ hồ, rốt cuộc Thu Đồng Tâm lén ra quyết định ở trong lòng. Sau này ra ngoài săn mồi không bao giờ chia sẻ lên vòng bạn bè nữa, lúc làʍ t̠ìиɦ điện thoại có thể ném xa đến đâu thì ném đến đó.
Nếu không đưa tới ba con sói hung ác như vầy, con mẹ nó ai mà chịu cho nỗi.
—————————————————
Vivi: Lão Bạch à, lời nói lúc trên giường mà anh cũng tin được nữa hả, sao anh ngây thơ quá dọoo 😂
Nhớ nhấn ⭐️ cho ta nhaaaaa