"Ưʍ... a..."
Thu Đồng Tâm mở rộng hai chân nằm bên mép giường yêu kiều rêи ɾỉ. Còn Bạch Tấn cả người trần trụi quỳ trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú bị du͙© vọиɠ che kín để sát vào giữa hai chân cô, đầu lưỡi ở trên lông mao mềm mại ướt dầm dề vừa liếʍ vừa hôn, không nhịn được mυ'ŧ cắn.
Đau đớn xen lẫn kɧoáı ©ảʍ làm cả người Thu Đồng Tâm khô nóng, thân thể mềm mại run rẩy: "Ưʍ... lão Bạch... liếʍ liếʍ phía dưới đi... phía dưới rất ngứa..."
Đôi tay đang chống trên đùi cô dời qua, chậm rãi tách hai mảnh cánh hoa hồng hào non mịn ra, lộ ra cái lỗ nhỏ mê người bên trong.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú như lửa nóng của anh, trong lỗ nhỏ lại không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt, làm cho âm hạch nhỏ sưng đỏ kia càng thêm diễm lệ.
"Nhanh lên..." Thấy anh chỉ nhìn không chớp mắt, cũng không tiến hành động tác tiếp theo, Thu Đồng Tâm khó nhịn xoắn mông, đem chân tâm lầy lội chịu không nổi đưa đến bên môi anh, "Ngứa muốn chết..."
Bạch Tấn há miệng đem viên hạch nhỏ kia ngậm lấy, nghe thấy hô hấp của cô càng thêm dồn dập, anh mới cuốn đầu lưỡi thẳng tắp chen vào trong lỗ nhỏ, ở trong huyệt một sâu một cạn mà thọc vào rút ra, kɧıêυ ҡɧí©ɧ vách thịt chật hẹp.
Kɧoáı ©ảʍ càng ngày càng mãnh liệt làm Thu Đồng Tâm thiếu chút nữa không thở nổi, bộ ngực trần trụi phập phồng kịch liệt, hai luồng nhũ thịt trắng tinh không ngừng lắc lư, tiếng kêu phóng đãng càng ngày càng khoa trương.
Chất lỏng từ huyệt nhỏ mẫn cảm chảy ra cuồn cuộn không ngừng, nhiễm ướt đầy mặt Bạch Tấn. Nhưng anh vẫn luôn kiên nhẫn đem những mật dịch đó tất cả đều nuốt vào trong bụng, thậm chí mυ'ŧ miệng huyệt của cô "chậc... chậc... sụp...soạp" ra tiếng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn thân cô tê dại, mặt ửng hồng.
Cho đến khi cô thét chói tai phun lên mặt Bạch Tấn, anh mới từ giữa hai chân cô ngẩng đầu lên, ngửa gương mặt soái khí cũng đầy da^ʍ mĩ kia nhìn về phía cô: "Kêu lớn tiếng như vậy, thật không sợ ông nghe thấy à?"
Thu Đồng Tâm từ trong cao trào sau khi hoà hoãn một lúc lâu sau mới thở hồng hộc cười nói: "Lão đầu ấy không phải muốn kết quả này sao? Chẳng qua ông đánh sai bàn tính thôi, trông cậy vào em sinh từng chắt ngoại cho ông ấy, chi bằng đi thúc giục mấy cháu trai của ông ấy, xác suất cho ông ôm chắt nội không chừng còn lớn hơn chút."
Liếʍ mật dịch từ trên mặt chảy xuống khoé môi, Bạch Tấn nhìn huyệt nhỏ trước mắt ướt thành một mảnh, còn hơi hơi mấp mấy, đột nhiên nhướng mày: "Biết cái gì gọi là vào động phòng không?"
Dứt lời anh đột nhiên sải bước lên giường, hai chân dang rộng ra ngồi quỳ trước mặt cô, nâng hai cái đùi cô cao lên, dùng ngón tay nhẹ vỗ về miệng huyệt vẫn còn chảy nước ra ngoài, nghiêm trang tiến hành phổ cập khoa học: "Ở cổ đại, âʍ đa͙σ phụ nữ cũng có thể gọi là động phòng."
Thu Đồng Tâm bị ngón tay anh sờ một cái, lập tức lại mẫn cảm mà rêи ɾỉ lên. Bạch Tấn chồm người về phía trước, một tay chống trên mặt giường, một tay đỡ cực đại giữa háng đã sớm ngẩng cao đầu, nhắm ngay cái cửa động nhỏ bé kia từng chút chen vào: "Cái này, được gọi là vào động phòng."
"A... ưʍ..." Tiểu huyệt ngứa ngáy chịu không nổi dần dần được lấp đầy, hư không biến thành thoả mãn, Thu Đồng Tâm thoải mái mà than thở một tiếng, ngoài miệng lại là khinh thường: "Đừng lấy mấy cái này lừa gạt em, anh cho rằng em chưa từng lên mạng sao?"
Tuy nói vào động phòng xác thật là muốn bạch bạch bạch, nhưng cô cũng đã từng xem qua về nơi phát ra cái cách nói về động phòng này, làm gì có sắc tình như vậy? Cái gì mà âʍ đa͙σ gọi là động phòng, càng là lời nói vô căn cứ.
"Không tin?" Hạ thể chặt chẽ dán sát với cô, xương sống Bạch Tấn thẳng tắp, không ngừng dùng sức thọc vào rút ra: "Có dám đánh cuộc hay không?"
"Sợ anh sao? Đánh cuộc cái gì?"
"Nếu anh không nói bừa, một tháng kế tiếp, em chỉ được phép cho mình anh thao, không được tìm đàn ông khác."
"Vậy nếu anh nói bừa thì sao?" Kỳ thật vừa nghe ngữ khí như đã định liệu trước này của anh, Thu Đồng Tâm đã không thắc mắc nữa rồi, nhưng trên khí thế vẫn không muốn thua.
"Anh đây một năm sẽ không chạm vào em."
Dám đặt tiền cược lớn như vậy, đã nói lên cô nhất định thua rồi.
Thu Đồng Tâm vẫn chưa từ bỏ ý định, một bên phối hợp thọc vào rút ra của anh, một bên gian nan mà lấy điện thoại qua, hai tay run rẩy click mở trang web ra search.
Âʍ đa͙σ thật con mẹ nó đúng là có cách nói động phòng kia, như vậy thuyết minh vào động phòng cũng xác thật không sai.
"Tin rồi?" Bạch Tấn đắc ý mà khuấy đảo vài cái thật mạnh ở chỗ sâu trong hoa huyệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô đến điện thoại cũng không cầm chắc, há to miệng thở hổn hển thét chói tai.
Mật dịch ào ạt mà ra, vách thịt trong đường đi không ngừng co chặt, gắt gao hút cắn vật thô dài của anh. Bạch Tấn mặt ngoài kiêu ngạo dũng mãnh, tựa hồ như chiếm hết thảy vị trí chủ đạo. Nhưng huyệt nhỏ vừa chặt vừa ấm kia đã sớm siết chặt anh đến da đầu tê dại, sảng khoái vui sướиɠ, đồng thời cũng có chút không khống chế được, hận không thể lập tức phun ra.
Âm thanh thân thể va chạm cùng với tiếng nước vang vọng khắp phòng, Thu Đồng Tâm chỉ cảm thấy bụng dưới từng đợt từng đợt run rẩy, huyệt vừa phê vừa căng lại có chút tê, theo ma sát của anh, một dòng chất lỏng ấm áp từ trong chỗ sâu phun trào mà ra, tưới trên du͙© vọиɠ cực đại của anh.
"A a a..." Thu Đồng Tâm vô lực mà rũ hai chân xuống, rồi lại bị đôi tay Bạch Tấn nâng dùng sức bẻ ra, tiếp tục thẳng lưng thúc vào trong đường đi chật hẹp.
Đêm nay hai người cũng không biết làm bao lâu, khi Bạch Tấn một lần lại một lần đem cái "đồ vật màu trắng" kia bắn vào chỗ sâu trong hoa huyệt, Thu Đồng Tâm không thể không cảm thán, cũng may cô có đặt tránh thai dài hạn. Nếu không dựa vào trình độ dũng mãnh này của bọn họ, chỉ sợ nguyện vọng được ôm chắt ngoại của lão gia tử rất nhanh là có thể thực hiện.
Chờ sáng hôm sau khi cô tỉnh lại, bên cạnh đã không còn thân ảnh của Bạch Tấn. Đoán chừng đã sớm rời giường làm bữa sáng để dành tình cảm của lão gia tử rồi.
Lấy điện thoại mở WeChat ra, vòng bạn bè vậy mà lại có mấy trăm thông báo.
Ngày thường cô không thích đăng trạng thái trong vòng bạn bè, tối hôm qua tuy rằng có trạng thái mới, nhưng người sẽ bình luận cơ bản đều bình luận cả rồi, lực lượng kế tiếp sẽ không nhiều vậy chứ?
Click mở, vừa nhìn cụ thể và tỉ mỉ tình hình, cô đột nhiên ngu người luôn rồi.
[Hình ảnh nam nữ quan hệ 100 tấm, nữ cơ khát đại chiến với 600 nam, âʍ đa͙σ run rẩy mãnh liệt.]
Đây là trạng thái mới nhất của cô trong vòng bạn bè.
Chính xác ra, là nửa đêm hôm qua, cô chia sẻ tin tức "gà rừng" này trong vòng bạn bè.
Nên trạng thái trong một đêm đã đạt hơn hai trăm bình luận, tất cả đều một kiểu là "666"*, chỉ có vài cái ít ỏi hỏi có phải cô bị trộm tài khoản không.
(*666: tiếng lóng trên mạng của TQ, nghĩa là giỏi, cừ.)
Hàn Thắng Nam: Đờ mờ, con mồi đêm nay có bao nhiêu mạnh mẽ, làm cậu phải đi search loại tin tức này?
Tô Việt: [Cho nên đại chiến với 600 nam mới là mục tiêu cuối cùng của cậu?]
Mộ Nghi Niên: [???]
Viên Tư Đồng: [Thu gia V587*, bái phục.]
(*V587: Từ dùng trên mạng của TQ, nghĩa là uy vũ khí phách bá đạo ấy.)
Điền Siêu: [Ai đăng tin tức này vậy? Còn có đạo đức nghề nghiệp không vậy? Làm gì lại đăng hình ảnh cưỡi ngựa?]
Tần Hiên: [Học muội... Cái gì tôi cũng không thấy...]
Cổ Tinh Lan: [Ha hả]
Nhϊếp Thành: [Khoản số 3 điều 64 luật Hình sự, truyền bá sách báo, phim ảnh, ghi âm ghi hình, hình ảnh và các vật phẩm đồi truỵ, tình tiết nghiêm trọng dưới hai năm tù, giam giữ ngắn hạn hoặc quản chế có thời hạn.]
Nhìn bình luận đang không ngừng tăng lên, Thu Đồng Tâm nỗ lực nhớ lại hơn nửa ngày, đột nhiên mở trình duyệt ra tìm cái từ ngữ mấu chốt "âʍ đa͙σ, động phòng" này một lần nữa.
Quả nhiên, cái tin tức bị cô chia sẻ trong vòng bạn bè kia lại nhảy ra.
Hoá ra là tối hôm qua lúc làm với Bạch Tấn, cô vừa vặn thông qua những từ mấu chốt ấy mà search ra tin tức này, sau đó điện thoại rớt xuống dưới thân cô rồi không cẩn thận bị chia sẻ sao?
Này mẹ nó cũng quá trùng hợp đi?
Chờ khi cô nhìn thấy lịch sử trò chuyện với Cổ Tinh Lan, cô càng muốn mắng to một câu. Đâu chỉ trùng hợp, quả thật phải nói là chuyện có tính thần bí kỳ quái!
Tối hôm qua Cổ Tinh Lan gửi tin nhắn WeChat cho cô, hỏi cô có nhà hay không. Cô trả lời lại bằng tin nhắn âm thanh, tiếng thân thể dập nhau, tiếng nước vang vọng, với tiếng rêи ɾỉ phóng đãng:
[Ha a... lại nhanh lên... a... thật lớn nha... thật thô... ưʍ... cắm em rất sướиɠ... thật thoải mái... a...]