Editor/Dịch: Vivi
Thu Đồng Tâm đem hành động săn thú lần này gọi là hồi quang phản chiếu, thật đúng là một chút cũng không khoa trương.
Rất nhanh là đến kỳ nghỉ quốc khánh rồi, anh hai Thu Dật Mặc cũng trở về tổng bộ tập đoàn, cô đã chính thức tiếp nhận giải trí Tinh Tinh.
Nhưng Thu Dật Mặc hạ tử lệnh, trong lúc quốc khánh, nhân viên có thể nghỉ, cô là tổng giám đốc thì không được.
Tuy rằng điều này làm cho cô ai thán không thôi, cảm giác trong sinh hoạt là cả một bầu trời u ám, nhưng làm gì còn biện pháp nào nữa đâu?
Nói trắng ra tổng giám đốc cô là nhảy dù từ vị trí liên quan, cho dù là ở công ty nhà mình cũng không thể tuỳ hứng nếu không cô cũng không dám ngồi lên vị trí này. Cho nên cô vô cùng nỗ lực học, liều mạng học học học.
Qua đêm nay, cũng không biết đến khi nào mới có thể thả lỏng một chút, cho nên lần này, cô đến tìm một người đàn ông thuận mắt để chiêu đãi bản thân thật sảng khoái.
Nói thật ra cô vẫn là có chút nhớ tên trai bao soái khí lúc trước, cho nên mới lựa chọn đến quán bar Thợ Săn. Đáng tiếc dạo qua một vòng, không những không thấy chàng trai bao cực phẩm kia, ngay cả một người đàn ông coi được một chút cũng không có.
"Cậu đó, hạ ánh mắt xuống chút đi." Tô Việt ngồi đối diện cô buồn chán muốn chết chơi ly rượu trong tay, "Dù sao cũng chỉ là ngủ một giấc, hàng to xài tốt là được, muốn soái như vậy làm gì?"
"Đúng vậy." Hàn Thắng Nam vừa tự uống rượu, ánh mắt vẫn luôn liếc chung quanh, "Chọn bạn tình mà thôi, cũng không phải chọn chồng."
Tô Việt là bạn cùng phòng đại học của Thu Đồng Tâm, Hàn Thắng Nam là bạn thân nhất của cô khi học cấp 3. Bởi vì ba người đều có tiếng mê chơi, cho nên thường xuyên tụ tập một chỗ cùng nhau hành động.
"Xấu trai, các cậu có ăn được vào miệng không hả?" Đang uống rượu, Thu Đồng Tâm đột nhiên ngồi thẳng thân mình, hai mắt toả sáng, "Má ơi, thời tới đỡ không nổi, con mồi con mồi, con mồi của ta! Các cậu chơi đi, đêm nay đừng phiền mình."
Không đợi hai người phản ứng lại, cô đã dẫm lên giày cao gót bước nhanh vọt tới toilet bên kia, khí phách mà vung tay đuổi hết oanh oanh yến yến xung quanh "con mồi", người đàn ông một thân mùi rượu.
"Kinh Luân, anh còn ổn chứ?"
Trong miệng là thăm hỏi ôn nhu, nhưng ánh mắt kia sớm đã trần trụi, tín hiệu chuẩn bị đem người đàn ông này nuốt vào bụng.
Băng sơn mỹ nam này lúc trước đã khiến cho cô như đâm phải vách tường vài lần. Cô vốn dĩ đã quyết định từ bỏ, sau lại có chút không cam lòng lại muốn đi quyến rũ một lần nữa. Bất đắc dĩ mỗi ngày đều quá bận không có thời gian. Lần này tốt rồi, uống say trực tiếp dâng lên trước miệng cô, không đem anh ta ăn sạch thì không phải là cô rồi!
Phương Kinh Luân hẳn là uống không ít, bước chân có chút xiêu vẹo, ánh mắt mê ly mà nhìn Thu Đồng Tâm: "Cô... chúng ta quen nhau sao?"
Mẹ nó, lại không nhớ rõ cô!
Thu Đồng Tâm thật muốn đá anh ta một cước, nhưng mặt mày vẫn đầy tươi cười đỡ anh ta đi qua một bên vắng vẻ ngồi xuống: "Anh uống quá nhiều nên không nhớ rõ đấy, chúng ta đương nhiên là quen biết rồi, hai ta là bạn bè mà."
"Bạn bè..." Phương Kinh Luân cười khẽ dựa vào trên sôpha, "Không nhớ rõ, tôi cái gì cũng không nhớ rõ, đã quên rồi... đã quên càng tốt..."
Nhìn bộ dáng u buồn khổ sở của Phương Kinh Luân, Thu Đồng Tâm lại lén xê dịch thân mình, trực tiếp dựa vào trên người anh ta: "Kinh Luân, anh có tâm sự gì phải không? Anh có thể nói với tôi mà, chúng ta là bạn bè, tôi có thể giúp anh."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng đôi mắt cô vẫn luôn quan sát người đàn ông trước mặt, trong đầu nghĩ chính là: Đã say đến như vậy rồi, có cứng lên được hay không đây?
Nhưng cô không muốn lãng phí một cơ hội bạch bạch tốt như vậy.
Càng nghĩ càng cảm thấy bàn tính này rất khả thi, Thu Đồng Tâm đơn giản lấy điện thoại người đàn ông đang nắm trong tay qua, dùng vân tay anh mở khoá, mở WeChat ra chủ động tự thêm mình vào bạn tốt.
Cho dù đêm nay ngủ không thành, cũng phải làm chuẩn bị vì sau này.
Phương Kinh Luân tiếp tục cười khổ, một lúc lâu sau mới đột nhiên ngồi dậy nhìn chằm chằm Thu Đồng Tâm: "Cô nói, một cô gái, bên người vì sao phải có nhiều đàn ông như vậy? Bốn người... năm người... Cô ấy và bọn họ dường như trong một thời gian ngắn đều đã phát sinh quan hệ. Cô ấy đến tột cùng là muốn như thế nào? Cô ấy rốt cuộc là muốn cái gì? Tôi không rõ, tôi thật sự không rõ..."
Đón nhận ánh mắt nhìn chằm chằm của anh ta, Thu Đồng Tâm đột nhiên chột dạ mà rụt thân mình về phía sau.
Anh ta nói còn không phải là cô sao?
Chẳng lẽ là gia hỏa này đã sớm coi trọng cô? Chỉ là lúc trước vẫn luôn làm ra vẻ lạnh như băng, lạt mềm buộc chặt?
Hấp dẫn hấp dẫn!
Thu Đồng Tâm cảm giác màu toàn thân đều đang sôi trào, nhìn môi mỏng gợi cảm của người đàn ông kia, không cần nghĩ ngợi liền hôn lên.
Chỉ là...
Cô hôn lên không phải cánh môi mềm mại như trong tưởng tượng, mà là một bàn tay dày rộng cực nóng.
Không đúng rồi, hai tay Phương Kinh Luân đều bị cô bắt được, làm sao còn có một bàn tay chống đỡ cô?
Cô vừa nhấc mắt, liền đυ.ng phải một đôi con ngươi sâu thẳm lạnh băng.
Mu bàn tay Nhϊếp Thành cơ hồ đã dán trên mặt mơ mơ màng màng của Phương Kinh Luân, trên lòng bàn tay là dấu môi đỏ rực của Thu Đồng Tâm.
"Thu đại tiểu thư thật là lợi hại, loại chuyện nhân lúc người ta say rượu mạnh mẽ phi lễ đàn ông mà cũng làm ra được."
Thấy mặt anh tràn đầy trào phúng, Thu Đồng Tâm ngược lại không mảy may tức giận vì chuyện nổi lên trong nháy mắt vừa rồi kia, chỉ ngọt ngào cười với anh: "Này thì tính là gì? Thầy Nhϊếp lúc trước không uống say, cũng không phải vẫn bị tôi mạnh mẽ phi lễ sao? Hơn nữa còn là lần đầu tiên đấy!"
Ánh mắt Nhϊếp Thành tối sầm lại, giật giật môi cuối cùng cũng không nói được gì.
Thấy Thu Đồng Tâm đã cách người trên sôpha ra một chút, anh mới thu tay lại, đồng thời dùng dư quang khoé mắt trộm liếc con ma men trên sôpha đã đi vào giấc ngủ.
Giá trị nhan sắc không bằng anh, dáng người cũng không bằng anh, còn không phải là nhìn có vẻ trẻ tuổi hơn anh chút thôi sao, có cái gì tốt?
"Tôi nói chứ thầy Nhϊếp..." Thu Đồng Tâm hài hước đánh giá Nhϊếp Thành một thân tây trang giày da, "Anh mặc như vậy tới đây quẫy hả?"
Nhϊếp Thành đương nhiên biết bản thân như vầy mà ở nơi như thế này có vẻ rất không hợp. Nhưng anh từ trụ sở làm việc chạy thẳng đến đây, làm sao có thời giờ thay quần áo?
"A, tôi hiểu rồi." Thu Đồng Tâm khoa trương há to miệng, một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, "Thầy Nhϊếp không phải là nhìn trên vòng bạn bè của tôi, ghen nên chạy đến đây chứ? Oaa, người ta thật cảm động, nước mắt cũng muốn rớt ra rồi."
Nhϊếp Thành trừng mắt liếc nhìn cô một cái, bắt lấy cổ tay của cô kéo đi ra ngoài.
"Con mồi của tôi..." Thu Đồng Tâm lưu luyến không rời quay đầu lại nhìn nhìn Phương Kinh Luân, lại phát hiện anh ta đã bị mấy người bạn đánh thức, bọn họ nâng anh ta dậy đi về hướng khác, "Nhϊếp Thành, anh trả con mồi cho tôi!"
Nhϊếp Thành không nói một lời, bước đi vững vàng, lực trong tay rất mạnh, thẳng cho đến khi kéo Thu Đồng Tâm ra khỏi quán bar mới đột nhiên dừng lại bước chân.
Theo đà quán tính, Thu Đồng Tâm vốn đã từ bỏ giãy dụa lập tức đυ.ng vào trong l*иg ngực anh. Hai tay anh duỗi ra, trực tiếp giữ chặt eo cô, môi cơ hồ như muốn dán lên cái trán của cô.
"Được, trả lại em."
Hơi thở nóng hổi mới vừa phun đến trên mặt, cô khẽ nhếch môi chuẩn bị nói chuyện thì môi đỏ đã bị anh dùng sức ngậm lấy.
Người đàn ông nhìn qua lạnh như băng, nhưng toàn thân đều mang theo hoả khí. Anh bá đạo thậm chí là thô lỗ dùng môi mình vuốt ve nghiền áp cánh môi cô. Đầu lưỡi đấu đá lung tung trong khoang miệng, mỗi lần liếʍ mυ'ŧ lưỡi cô đều giống như hận không thể đem đầu lưỡi cô nuốt vào.
Bên ngoài quán bar là bãi đỗ xe ngoài trời diện tích rộng rãi, có không ít xe đậu ở đây.
Thu Đồng Tâm bị anh hôn đến mơ mơ hồ hồ, dưới tác dụng cồn, cảm giác trong cơ thể như có ngọn lửa thiêu đốt, du͙© vọиɠ dâng lên cực kỳ nóng bỏng.
Nghĩ đến nơi này vốn chính là nơi người ta đến tìm hoan mua vui, cô dứt khoát cắn răng một cái, trực tiếp đẩy Nhϊếp Thành dựa vào chiếc xe bên cạnh, toàn bộ thân mình đè lên người anh, hai chân dài cọ xát nơi mẫn cảm giữa háng anh.
Chỉ là chiếc xe này nhìn thế nào cũng có chút quen mắt? Dường như đã thấy ở đâu đó?
Trong đầu mới vừa hiện lên ý nghĩ này, cửa xe liền bị mở ra. Hai tay Bạch Tấn cắm trong túi quần, tựa vào thành xe, nhìn đôi nam nữ trước mặt đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ hôn sâu, sâu kín nói: "Hai vị đây là chuẩn bị dã chiến trên xe tôi sao?"
Âm thanh quen thuộc làm Thu Đồng Tâm sửng sốt, cô còn chưa kịp quay đầu sang bên phải nhìn Bạch Tấn, ánh mắt đã ngừng ở phía trước.
Cổ Tinh Lan đùi phải bó thạch cao, chống gậy đứng trước một chiếc xe khác lạnh lùng mà nhìn cô.
—————————————————
Vivi: Chúc mừng chị Tâm, lật thuyền trong mương 😂 Hú hồn mém đủ bàn mạt chược 🤣
Nhớ nhấn ⭐️ cho ta nhoaaaa 😘