Chạng vạng về đến nhà, ngoài ý muốn Thu Đồng Tâm phát hiện anh hai cuồng công việc kia của cô vậy mà lại làm một bàn đồ ăn thật ngon.
Khó lường khó lường, đúng là chuyện lạ ngàn năm có một.
"Sớm biết anh tự mình xuống bếp em đã trở về ăn rồi."
Thu Dật Mặc nhìn cũng không nhìn cô một cái, chỉ nhàn nhạt nói: "Anh cũng không phải làm cho em."
Thu Đồng Tâm: "..."
Chỉ bằng gương mặt như khối băng này của anh cùng với chỉ cần tuỳ ý mở miệng ra cũng có thể làm cho người nghe muốn sặc kia, cũng khó trách đã nhiều năm như vậy một người bạn gái danh chính ngôn thuận cũng không có. Rõ ràng anh ế là bằng thực lực.
Chỉ sợ những người phụ nữ vội vàng muốn bò lên giường anh cũng là nhìn trúng tiền và nhan sắc, căn bản coi thường cái tính tình thối này của anh.
Khinh thường mà làm mặt quỷ với Thu Dật Mặc, Thu Đồng Tâm vui vẻ thoải mái lên lầu. Ai ngờ tới lầu hai nhìn xuống, vừa vặn thấy anh đem những món thức ăn mỹ vị đó bỏ vào hộp cơm giữ nhiệt, còn có dáng vẻ như muốn ra cửa.
"OMG! Thu lão đại, anh đây là muốn đưa cơm cho ai sao? Đây đâu chỉ là chuyện lạ hiếm có đâu, đến cả trái đất cũng phải ngừng chuyển động đấy."
Nhưng mà Thu Dật Mặc căn bản không phản ứng lại với cô, anh xách theo hộp giữ nhiệt ra khỏi cửa.
Loại chuyện này làm sao thoát khỏi được thần thám Thu Đồng Tâm. Cô chỉ gọi điện hỏi tài xế của Thu Dật Mặc, lập tức biết được Tả Ninh trật chân nằm viện.
"Chậc chậc, như một vở kịch! Anh hai quan tâm bạn gái cũ của anh ba như thế, cho nên đến tột cùng mình nên gọi Tả Ninh là chị hai hay là chị ba đây? Vấn đề này thật là hại não mà!"
Thu Đồng Tâm đối với vở kịch cẩu huyết này ôm hứng thú vô cùng lớn. Chung quy vẫn là cô đứng giữa chiếm được không ít tiện nghi: mỗi ngày đều có thể ăn được thức ăn do chính tay Thu Dật Mặc làm, đó quả thật đúng là mỹ vị.
Cô đi bệnh viện thăm Tả Ninh, mắt cá chân cô ấy có chút giống Cổ Tinh Lan, đều là vết thương cũ lại mắc thêm thương mới. Hơn nữa hai người đều ở tại bệnh viện Phương thị, chẳng qua là không ở cùng tầng.
Nghĩ đến bộ dạng đáng thương của Cổ Tinh Lan gạt người nhà nằm viện, cô cuối cùng vẫn là đại phát từ bi, để Thu Dật Mặc làm thêm vài món ăn, rồi bớt chút thời gian đưa cơm đến cho Cổ Tinh Lan.
"Khó ăn muốn chết."
"Đúng vậy, khó có thể nuốt xuống đến mức độ người nào đó ăn đến một hạt gạo cũng không còn."
Cổ Tinh Lan hừ lạnh một tiếng: "Khó có được lúc em nhớ tới việc đưa cơm cho tôi, đương nhiên phải cho em chút mặt mũi."
Thu Đồng Tâm lười phải tranh luận vấn đề nhàm chán này với anh. Cô giương mắt liếc đùi phải anh: "Tôi nói vết thương này của anh hẳn là cũng phải mau khỏi rồi chứ? Thấy anh mỗi ngày đều tung tăng nhảy nhót."
"Bác sĩ nói gãy xương bó bột ít nhất một tháng mới có thể tháo ra."
"Anh lại không gãy xương, không phải vết thương cũ tái phát sao? Chỗ gãy cũng chưa lệch vị trí, bó bột cố định tĩnh dưỡng là được rồi, cần gì phải đến một tháng?"
"Vết thương cũng không phải trên đùi em, đứng nói chuyện không đau eo mà." Cổ Tinh Lan khó khăn dịch đùi phải từ trên giường xuống dưới, duỗi tay về phía Thu Đồng Tâm: "Đau muốn chết, bó bột không động đậy được, đỡ tôi vào wc."
Thu Đồng Tâm không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn anh: "Tôi có người bạn, tuy rằng trật chân không nghiêm trọng như anh gãy xương lúc trước. Nhưng hiện giờ khớp mắt cá chân xảy ra vấn đề, bác sĩ nói có thể cần giải phẫu, toàn bộ chân cô ấy phù như cái móng heo cũng không thấy người ta rên một tiếng. Anh đây, rõ ràng khôi phục rất khá, hiện giờ cũng chỉ yêu cầu tĩnh dưỡng. Vậy mà còn có bộ dáng muốn sống muốn chết, thật là ngay cả một cô gái nhỏ cũng không bằng."
Cổ Tinh Lan trắng mắt liếc cô một cái, cầm lấy cây gậy tự mình đi toilet.
Chờ khi anh ra, lại là một bộ dáng nắm không được: "Hộ lý đều là nữ, tôi không quen, em giúp tôi tắm rửa."
"Hửm? Ra lệnh cho tôi tới sao?" Thu Đồng Tâm móc điện thoại ra giơ về phía anh, "Có nghe qua trang XX trên mạng chưa? Chỉ cần một giây để anh gọi hộ lý nam tới thôi. Dù sao Cổ đại thiếu gia có nhiều tiền như vậy, cũng không ngại đắt một chút chứ ha?"
Cổ Tinh Lan oán hận mà trừng mắt nhìn Thu Đồng Tâm liếc một cái, dứt khoát khập khiễng mà đi ra phía trước, thẳng tắp đứng ở trước mặt cô.
"Anh làm gì?"
"Làm em."
Thân hình cao lớn đè xuống, Thu Đồng Tâm trực tiếp bị anh áp đảo trên sôpha.
Cô không tức giận cũng không phản kháng, đành phải cười mà nhìn anh: "Không phải chân đau sao? Không phải ngay cả đi WC cũng không có sức lực sao?"
"Làm em là dùng chân khác."
Nói rồi một tay Cổ Tinh Lan giữ chặt đầu cô lại, anh cúi đầu hôn lên cánh môi hồng nhuận, càng hôn càng dùng sức, dần dần trở nên nhiệt tình mà kịch liệt. Tay kia của anh dao động trên người Thu Đồng Tâm, vội vàng lôi kéo quần áo cô.
Hôm nay Thu Đồng Tâm mặc một bộ jumsuit chiffon màu đen, người đàn ông hiển nhiên không biết ở giữa có khoá kéo, cho nên sau khi anh kéo áo trên cô xuống bên eo, không tìm được chỗ cởi liền bắt đầu bực bội lên. Thậm chí anh còn quay đầu nhìn con dao gọt hoa quả trên bàn, tư thế kia dường như là phải dùng con dao ấy trực tiếp cắt bỏ quần áo của cô.
Thu Đồng Tâm không kiêng nể gì mà cười nhạo anh, vừa đem khoá kéo ẩn bên hông kéo xuống, cởi đồ mình ra: "Cổ đại thiếu không phải đã duyệt qua vô số phụ nữ sao? Làm sao mà ngay cả cái này cũng không biết?"
Bên trong cô mặc nội y ren cũng màu đen, làm cho da thịt vốn trắng nõn nà càng thêm trắng mịn. Hai luồng nhũ thịt no đủ trước ngực đứng thẳng, eo thon một tay có thể ôm hết, chân dài đầy đặn thẳng tắp. Tất cả đều làm Cổ Tinh Lan nhìn đến miệng khô lưỡi khô, du͙© vọиɠ dâng lên.
Động tác thuần thục cởi bỏ lớp chắn cuối cùng trên người Thu Đồng Tâm, Cổ Tinh Lan trực tiếp cúi đầu há miệng ngậm lấy một viên đậu đỏ mạnh mẽ liếʍ mυ'ŧ. Tay phải anh phủ lên bầu vυ' tròn trịa bên kia, ở trên nhũ thịt vô cùng co dãn xoa bóp đùa bỡn.
"Ưʍ..." Thu Đồng Tâm chủ động ưỡn ngực, nghênh đón sự an ủi nhiệt tình của anh.
Chờ đến khi một cái tay khác của anh đi đến giữa hai chân cô, anh mới phát hiện lông tóc mềm mại sớm đã ướt đẫm.
"Em dâʍ đãиɠ đến như vậy sao? Tuỳ tiện sờ hai cái đã ướt."
"Vậy anh không phải càng da^ʍ hơn sao? Tôi còn chưa sờ anh đã cứng."
Thu Đồng Tâm vặn eo cọ xát bàn tay anh xâm nhập vào giữa hai chân, tìm được giữa háng anh hai tay cô cởϊ qυầи anh ra.
Cổ Tinh Lan không có nhẫn nại gì, giống như một tên trẻ trâu bị nghẹn lâu ngày, du͙© vọиɠ lửa nóng vừa mới được cởi ra, anh đã điều chỉnh xong góc độ, tay đỡ dươиɠ ѵậŧ hung mãnh đâm vào.
"A... Thoải mái..." Thu Đồng Tâm thỏa mãn mà phát ra một tiếng than thở, kéo bàn tay to anh qua đặt trên ngực mình, "Ngứa... Xoa xoa..."
"Đồ phóng đãng." Cổ Tinh Lan nghe lời mà vỗ về chơi đùa vυ' cô, phần eo nhanh chóng luật động, cảm thụ huyệt nhỏ chật hẹp hoàn toàn bao vây lấy du͙© vọиɠ bừng bừng phấn chấn của mình.
"Ha a... nhanh lên chút... anh thật lớn... ưʍ... sướиɠ quá..."
Kɧoáı ©ảʍ truyền khắp toàn thân, hai chân Thu Đồng Tâm quấn lấy eo anh, cơ thể không ngừng đong đưa, miệng rêи ɾỉ thở dốc: "Phía dưới tôi chặt hay không? Kẹp anh sướиɠ hay không sướиɠ, hửm?"
Nhìn mái tóc cô bồng bềnh, ánh mắt vũ mị, vừa phong tình lại vẫn mang theo vài phần hồn nhiên đáng yêu. Cổ Tinh Lan càng thêm ra sức rong ruổi trong cơ thể cô, khuấy đảo ra một mảng lớn dâʍ ɖị©ɧ.
"Ngày hôm qua người kia là Bạch Tấn đúng không? Trừ hắn và Nhϊếp Thành, còn có bao nhiêu người đàn ông thao qua em? Có bao nhiêu người đàn ông thấy qua bộ dáng phóng đãng này của em?"
Thu Đồng Tâm cười duyên: "Cái này tôi đếm không hết... nhưng mà... ưʍ... a... đàn ông tôi đã ngủ chắc cũng nhiều giống như... a... nhiều cũng giống như phụ nữ của anh đi?"
"Ông đây mẹ nó sau khi ngủ với em rồi sau này cũng chưa từng chạm qua người phụ nữ khác!"
—————————————————
Vivi: mấy hôm nay nhà ta có việc nên không đăng truyện được. Đã để các sắc của ta đợi lâu rồi. Bản edit này ta hơi vội nên vẫn chưa beta và rà soát lỗi chính tả. Các nàng thấy sai hay lỗi chỗ nào cứ comment để ta sửa lại nha.
Vào đọc thì để lại ⭐️ cho ta với nhaaaaa 😉