Đồng Tâm

Chương 34: Double Kill

Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, cậu tính là cái thứ gì?

Cậu tính là cái thứ gì?

Những lời Nhϊếp Thành nói, mỗi từ đều giống như con dao đâm ở trong lòng Cổ Tinh Lan, làm đôi mắt vốn đã che kín hàn ý càng thêm lạnh như động băng.

Cán dao trong tay bị nắm chặt thêm vài phần, chọc vào lòng bàn tay anh phát đau.

Nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của Thu Đồng Tâm, lại nhìn Nhϊếp Thành kỳ thật cũng đang chật vật giống mình, anh đột nhiên nở nụ cười: "Đúng vậy, tôi tính là cái thứ gì? Còn không phải là cùng thao một người phụ nữ với anh sao? Nơi anh chạm qua, tôi cũng đã chạm, thậm chí khả năng nơi anh không chạm, tôi cũng đã động vào rồi."

Má trái của Nhϊếp Thành đã bắt đầu sưng đỏ lên, hàn quang trong đôi mắt so với Cổ Tinh Lan chỉ có hơn chứ không kém.

Nhìn dáng vẻ Nhϊếp Thành rõ ràng đã rất phẫn nộ lại giả vờ bình tĩnh, Cổ Tinh Lan tiếp tục khinh miệt mà cười cười: "Loại người tuổi tác đã cao giống anh, thể lực còn có thể thoả mãn cô ấy sao? Xem bộ dạng người sống chớ gần này của anh, đoán chừng cũng sẽ không chơi đa dạng đâu nhỉ, cô ấy không chê anh ở trên giường buồn tẻ giống cá chết sao?"

Nhϊếp Thành xác thật lớn hơn Cổ Tinh Lam năm tuổi, nhưng nếu nhìn bề ngoài, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn thấy Nhϊếp Thành thành thục hơn anh một chút. Nhưng anh vẫn giống như chỉ muốn chọc điên con sói hung ác, tìm đúng chỗ công kích rồi là liều mạng tấn công.

"Hơn nữa..." Nói đến đây, anh đột nhiên áp sát vào bên tai Nhϊếp Thành, từ từ kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Anh hẳn là chưa hưởng qua tư vị làm hậu huyệt của cô ấy đúng không? Để tôi nói cho anh biết, rất sướиɠ, đặc biệt sướиɠ. Phía sau của cô ấy có lẽ còn chặt hơn phía trước nhiều, cô ấy thích nhất là tôi chơi cô ấy như vậy. Anh không biết mỗi lần tôi thao lỗ nhỏ phía sau, cô ấy rêи ɾỉ không biết bao nhiêu là dâʍ đãиɠ đâu."

Tay nắm con dao của Nhϊếp Thành sớm đã siết đến khớp xương trắng bệch, nhưng vẫn không bị Cổ Tinh Lan chọc giận. Ngược lại anh xoay đầu hơi mỉm cười với Thu Đồng Tâm: "Còn muốn tiếp tục đúng không? Vừa rồi không phải em ngại chưa đủ sao?"

Thu Đồng Tâm dựa vào tường, nghiêng đầu đánh giá hai người đàn ông, khóe môi treo lên nụ cười mỉm cùng nghiền ngẫm: "Hai người các anh, thật sự không đánh một trận sao? Tôi còn chưa xem đủ đâu."

Ý cười trên mặt Cổ Tinh Lam mất hết, lạnh lùng mà nhìn cô: "Em mẹ nó không có tim sao?"

"Không có nha." Thu Đồng Tâm nhún nhún vai, "Chẳng lẽ anh có? Anh với tôi không phải một loại người sao?"

Thấy Cổ Tinh Lan trầm mặc, cô tiếp tục cười nói: "Đừng quên chúng ta từ lúc gặp mặt cho đến lần đầu làʍ t̠ìиɦ, chỉ tốn có vài phút. Chẳng lẽ anh muốn nói với tôi, anh lúc ấy làm với tôi, không phải vì tìиɧ ɖu͙©, mà là vì tình yêu sao? Cái mà anh gọi là vừa thấy ảnh của tôi trên diễn đàn liền muốn thao tôi, cũng không phải vì tìиɧ ɖu͙©, mà là vì tình yêu?"

Cổ Tinh Lan vẫn không nói một lời.

Thu Đồng Tâm nói không sai, hết thảy những phát sinh trong mối quan hệ của anh với cô, nguyên nhân vốn chỉ là thân thể hấp dẫn lẫn nhau.

Nhưng anh lại cảm thấy dường như có chỗ nào đó sai rồi, nếu không, giờ phút này anh cũng sẽ không phẫn nộ và chật vật như thế.

"Cổ Tinh Lan, hai ta trước nay đều là cùng một loại người, anh có không ít phụ nữ, tôi cũng không thể chỉ có một người đàn ông là anh. Anh cũng có thể lên giường với cô gái khác, chúng ta không có tư cách can thiệp đối phương, không phải sao? Nhưng anh hiện tại lại hùng hổ mà tới chất vấn tôi như vậy, chẳng lẽ, anh cũng yêu tôi?"

Một câu cuối cùng làm cả người Cổ Tinh Lan đều run lên.

Đón nhận ánh mắt hài hước của Thu Đồng Tâm, anh đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Đừng nằm mơ."

"Vậy không phải được rồi sao?" Thu Đồng Tâm vẻ mặt vô tội buông tay: "Tôi hiện tại, chẳng qua là giao lưu thân thể với một bạn tình khác mà thôi. Nếu anh nhìn không được, cũng có thể đi tìm bạn tình mà, tôi không cản anh."

Cổ Tinh Lan cắn chặt răng, nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt của cô, sau một lúc lâu mới câu môi cười cười: "Em tiếp tục."

Đi ra cửa hai bước anh mới quay đầu lại liếc mắt Nhϊếp Thành một cái, khinh thường mà cười: "Nếu em thiếu bạn giường, tôi giới thiệu cho em mấy người tuổi trẻ sung sức, loại ông chú không thú vị này, lâu lâu đổi khẩu vị một chút thì được."

Cửa chung cư lại mở ra lần nữa, nhìn Cổ Tinh Lan kiêu căng ngạo mạn đi ra, Nhϊếp Thành chậm rãi buông tay, ném con dao gọt hoa quả trong tay, lẳng lặng nhìn Thu Đồng Tâm, tự giễu lẩm bẩm nói: "Em quả thật, là không có tim."

"Thầy Nhϊếp không phải đã sớm biết rồi sao?" Thu Đồng Tâm hơi mỉm cười với anh, chỉ vào hạ thể anh vẫn còn lộ ra bên ngoài: "Thầy Nhϊếp, đây đại khái là ngày đen tối nhất trong lịch sử của cuộc đời anh đi, đánh nhau với bộ dáng này, kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?"

Nhϊếp Thành túm cô kéo qua, một lần nữa đè cô trên tường. Hai tay dùng sức tách cánh mông cô ra, đem dươиɠ ѵậŧ trần trụi giữa háng nhắm ngay hậu huyệt của cô, hung hăng đâm vào.

"Em chơi với hắn như vậy đúng không? Như vậy rất sướиɠ đúng không? Em thích hắn thao em như vậy đúng không?"

Giữa đùi cô vốn khô khốc, lại không có bất cứ màn dạo đầu hay bôi trơn gì, qυყ đầυ thô to mới vừa chen vào đã khiến cho cô cảm nhận được một trận căng đau. Theo đà anh lại đâm vào một ít, cô thậm chí cảm thấy đau đớn như bị xé rách.

"Shhh..." Thu Đồng Tâm ra sức giãy giụa, "Nhϊếp Thành anh con mẹ nó có bệnh phải không? Muốn hậu huyệt tôi nứt ra anh mới vui vẻ sao?"

Nghe cô la đau, Nhϊếp Thành há miệng thở dốc vài cái, đột nhiên đem dươиɠ ѵậŧ chỉ mới cắm qυყ đầυ vào rút ra. Bàn tay buông eo nhỏ cô ra, anh không nói một lời sửa sang lại quần xong, cầm lấy áo khoác tây trang trên sôpha phất tay áo bỏ đi.

Thu Đồng Tâm dựa vào tường đã phát ngốc trong chốc lát, bỗng nhẹ giọng cười cười, đưa tay cởi cái váy đã sớm hỗn loạn chịu không nổi, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà vào phòng tắm.

[Nhϊếp Thành, nhìn vào việc anh đối với tôi không tồi, nhắc nhở anh một lần cuối cùng, về sau cách xa tôi ra một chút. Anh muốn đùa thành thật thì đừng tìm tôi, tôi không chịu trách nhiệm.]

Đây là tin nhắn sau khi Nhϊếp Thành về chung cư của mình, trắm rửa xong đi ra thì nhận được.

Anh không trả lời, cũng không gặp lại Thu Đồng Tâm.

Cũng giống vậy, từ thời gian đó cho tới gần tốt nghiệp, Cổ Tinh Lan cũng không đi tìm Thu Đồng Tâm.

Cho đến ngày nọ, Nhϊếp Thành nhìn thấy trên official website của trường công bố danh sách trao đổi sinh học kỳ sau, có tên Thu Đồng Tâm.

Là nơi giáo dục đứng đầu trong nước, Đại học A với mấy trường nổi tiếng ở nước ngoài đều luôn có hạng mục hợp tác trao đổi sinh viên. Chỉ là những trường học đó đối với thành tích về các phương diện của trao đổi sinh yêu cầu cũng rất cao.

Thu Đồng Tâm có thể được thông qua, tất cả cũng xác thật là bằng thực lực của cô.

Từ nhỏ đến lớn, vì không để cho ba mẹ với người lớn trong gia tộc, những người thích nhất là lải nha lải nhải kia xem thường, cô trước giờ mê chơi cũng không dám chậm trễ việc học.

Khi tốt nghiệp cao trung, đại đa số học sinh trong trường đều lựa chọn du học, cô lại bởi vì từ nhỏ đã yêu thích đại học A mà ở lại trong nước.

Chỉ là ở Đại học A hai năm, cô lại đột nhiên cảm thấy chán. Bất kể là trường học hay là bạn học, đều quá quen thuộc, không thể cho cô cảm giác và kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới mẻ. Cho nên khi nhìn thấy hạng mục trao đổi sinh với Anh quốc kia, cô đã nỗ lực để tranh thủ một phen.

Vốn dĩ lấy bối cảnh gia đình cô, xin tự trả tiền trao đổi sinh sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng cô xưa nay thích khiêu chiến, tự nhiên sẽ chọn cạnh tranh càng mạnh, yêu cầu chi phí chung của trao đổi sinh càng cao.

Danh sách mới vừa được công bố, ở diễn đàn trường liền nổi lên một đợt thảo luận nóng hổi. Thu Đồng Tâm là nhân vật phong vân của trường, đề tài xung quanh cô tự nhiên cũng rất nhiều.

Cổ Tinh Lan đã hoàn thành luận văn tốt nghiệp, chính là dưới tình huống như vậy thấy được tin tức Thu Đồng Tâm trước năm ba sẽ đi Anh quốc.

Anh vội vội vàng vàng chạy tới chung cư Thu Đồng Tâm, kết quả chưa thấy được người muốn gặp, ngược lại gặp Nhϊếp Thành.

Còn Thu Đồng Tâm, người ta sớm đã tiêu sái cùng với bạn bè bắt đầu hành trình xuất ngoại rồi.