Bên Anh Trọn Đời

Chương 24: Sự chán ghét không có nguyên do

Người cố vấn luật lại không hề do dự mà lắc đầu: “Ông Bùi ư... không thể nào, chú và cả bố của cháu, chúng ta đều đã quen ông Bùi rất nhiều năm rồi, chúng ta rất tin tưởng con người ông Bùi...”

Nói đến đây, người cố vấn luật đột nhiên nghiêm mặt: “Hạo Vũ à, chú đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, cháu đi làm việc trước đi nhé.”

Lưu Hạo Vũ không hỏi nhiều. Anh ta rời khỏi công ti của bố nhưng lại không về nhà. Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta vẫn quyết định đi tìm Hàn Thần Dương.

Trong biệt thự nhà họ Bùi, đèn bật sáng trưng.

Lưu Hạo Vũ xuống xe, nhìn xuyên qua ô cửa sổ trông thấy cảnh tượng ấm áp bên trong.

Tôn Tiểu Uyển bận rộn trong bếp, hình như vừa nấu xong một món ăn, cô xoay người gọi Hàn Thần Dương đang ngồi trong phòng khách, đợi Hàn Thần Dương đi qua rồi, cô dùng đũa gắp món ăn đã nấu xong đưa lên môi Hàn Thần Dương, Hàn Thần Dương nếm thử, sau đó dịu dàng xoa đầu cô.

Tôn Tiểu Uyển như đứa trẻ nhận được sự cổ vũ và khen ngợi, cười vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc.

Lưu Hạo Vũ đứng bên ngoài, yên lặng nhìn tất cả mọi việc đang xảy ra bên trong biệt thự. Anh ta đột nhiên nhận ra rằng, những thứ này đáng ra đều thuộc về Bùi Thiên Ngân mới đúng.

Nhưng bây giờ không thấy Bùi Thiên Ngân đâu, kẻ chiếm lấy tất cả những thứ này là Tôn Tiểu Uyển.

Nhớ đến những lời người cố vấn luật nói ban chiều, Lưu Hạo Vũ hoàn hồn, ấn chuông cửa. Cửa nhanh chóng được Lâm Thục Trân mở ra.

“Hạo Vũ à, cậu đến đúng lúc lắm, sắp đến giờ ăn rồi.”

Lưu Hạo Vũ ban đầu vẫn chưa chú ý lắm, nhưng sau khi bước vào cửa rồi, dưới ánh đèn thủy tinh sáng rỡ, anh ta mới nhìn rõ chiếc váy liền mà Lâm Thục Trân đang mặc. Hình như anh ta đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó rồi.

Là...

Của Bùi Thiên Ngân ư?

Không biết vì sao, nhìn thấy quần áo của Bùi Thiên Ngân lại bị Lâm Thục Trân ăn diện diêm dúa trên người, lòng anh ta đột nhiên cảm thấy chán ghét không rõ nguyên do.

Tuy nhiên, anh ta sẽ không ngốc đến mức nói ra mà chỉ giả vờ như không có chuyện gì, đi đến bên cạnh Hàn Thần Dương.

Hàn Thần Dương đang ngồi trên sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi lấy sức. Anh ta mở mắt, thấy Lưu Hạo Vũ đến thì hơi kinh ngạc: “Sao cậu lại đến đây?”

Lưu Hạo Vũ ho khan một tiếng: “Ăn chực.”

Trước đây Lưu Hạo Vũ cũng thích đến nhà mình ăn chực, vì vậy nên Hàn Thần Dương không nghĩ nhiều. không lâu sau, Tôn Tiểu Uyển mỉm cười đi ra, gọi mọi người vào ăn cơm.

Nhưng khi ngồi vào bàn ăn rồi, Lưu Hạo Vũ cầm chén cơm trong tay nhưng chẳng có chút khẩu vị nào.

“Anh Thần Dương, anh nếm thử món này đi, hôm nay em mới học được đấy...”

“Thần Dương à, ăn nhiều thịt sườn một chút, Tôn Tiểu Uyển phải ninh cả một buổi chiều mới được đấy.”

“Anh Thần Dương, ngon không?”

Trong bữa ăn, Tôn Tiểu Uyển và Lâm Thục Trân đều không ngừng gắp thức ăn cho Hàn Thần Dương, bát của Hàn Thần Dương nhanh chóng chất đầy các loại món ăn, khiến Hàn Thần Dương cầm đũa cũng chẳng biết nên bắt đầu ăn từ đâu.

Cảnh tượng thế này hơi buồn cười, nhưng Lưu Hạo Vũ còn chưa bật cười thì lòng đột nhiên cảm thấy nặng trĩu.

Anh ta còn nhớ, trước đây mỗi lần ăn cơm, người bận rộn gắp thức ăn bên cạnh Hàn Thần Dương hình như là Bùi Thiên Ngân, bởi vì sau khi Hàn Thần Dương kết hôn, số lần anh ta về nhà ăn cơm rất ít, vì vậy mỗi lần Hàn Thần Dương về nhà ăn cơm là Bùi Thiên Ngân đều nghĩ cách để khiến Hàn Thần Dương vui vẻ.

Từ một đại tiểu thư nhà họ Bùi không cần đυ.ng tay đυ.ng chân làm việc, Bùi Thiên Ngân đã tôi luyện trở thành một người vợ đảm đang có thể nấu ăn ngon, chắc hẳn quá trình đó rất khó khăn.