Ta không phải!
Mới không có!
Đừng nói mò!
Tô Hồng chưa kịp giải thích, liền bị một lực mạnh mẽ lôi đi qua.
Vừa giương mắt nhìn, đã bị Hạ Tinh Hoàng chặt chẽ ôm vào trong lòng, cả người Hạ Tinh Hoàng chỉ che một lớp lụa mỏng nhàn nhạt….
Máu mũi của Tô Hồng…không hăng hái chảy xuống rồi.
Mắt Hạ Tinh Hoàng lấp lánh sáng choang, cười tựa như không sử dụng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết máu tươi của hắn, nói giọng khàn khàn:
"Kích động như thế sao?"
Mặt Tô Hồng đầy máu me đỏ ửng…Làm sao bây giờ, chuyện mình thực ra là tên biếи ŧɦái bị phát hiện rồi sao? Nhìn kỹ dáng vẻ Hạ Tinh Hoàng giả gái, thật đẹp, có chút không nhịn được….
Báo cáo- tiểu đệ đệ muốn cúi chào rồi.
Một giây sau sắc mặt Hạ Tinh Hoàng liền không ngờ chìm xuống, một tay bóp lấy cổ Tô Hồng:
"Dạo chơi thanh lâu còn chưa nói, nhìn thấy ta mặc quần áo nữ nhân cũng hưng phấn như vậy…trong lòng ngươi còn muốn nữ nhân khác sao?"
Tô Hồng: "…"
Đại ca ngươi có bị bệnh không!?
Hắn liều mạng đẩy tay Hạ Tinh Hoàng ra, không ngớt xấu hổ mà quát: "Ta tới là để truy ra tăm tích của ác nhân! Ta còn chưa hỏi ngươi tại sao lại phải đến nơi này giả dạng nữ nhân đấy! Ngươi có phải chó nhỏ theo sau ta không!?"
Hắn vừa nói xong, cặp mắt Hạ Tinh Hoàng liền nheo lại.
"Chó?"
Tóc gáy cả người Tô Hồng dựng đứng lên.
Bình thường Hạ Tinh Hoàng sử dụng loại ảnh mắt này nhìn hắn, sử dụng loại khẩu khí này nói chuyện, ngay lập tức đại biểu…Hạ Tinh Hoàng muốn làm hắn
"Ta đối với ngươi chỉ bằng một con chó"!
Giọng nói trầm thấp khàn khàn lại tà mị vang lên bên tai, Tô Hồng theo bản năng liền muốn trốn ra bên ngoài, như vậy lại vừa ý Hạ Tinh Hoàng, vô cùng thuận lợi cho hắn lột ra quần áo Tô Hồng
Tô Hồng: "…"
Khung cảnh này quá ma mị huyễn hoặc, Tô Hồng thống khổ nhắm mắt lại, hiện tại hắn chỉ cầu khẩn không có người nào đột nhiên xông đến vào đến đây, nếu không bọn họ sẽ thấy một người phụ nữ đang làm với nam khách làng chơi".
Mà Hạ Tinh Hoàng lại không chút lo lắng nào về vấn đề này, bởi vì cả tòa Túy Tiên Lâu này đều đã bị hắn tàn sát qua, hiện tại tất cả người qua lại trong lâu, đều là người của hắn….
Vốn là hắn chỉ muốn nhìn xem Tiếu Thanh có thể hay không vỗ cánh ngang đây, lại không nghĩ tới, có một con Tiểu Lang cậu đáng yêu như vậy ghé vào.
Có đạo lý nào, đưa đến cửa mà không ăn?
Sau một trận điên loan đảo phương, Hạ Tinh Hoàng gọi người mang đến một thùng nước nóng, Tô Hồng nghe được âm thanh mở cửa, gập người lại hơi co vào trong chăn.
Hắn là người có máu mặt trên giang hồ, sao có thể để người khác thấy được mình bị một người phụ nữ làm!
Hạ Tinh Hoàng quay đầu lại thấy hắn như một con chim cút nhỏ, lòng không kìm được lộ ra ý cười nhàn nhạt, đưa tay ôm người đi ra.
"Làm gì đó! Ta không chơi được nữa đâu!"
Tô Hồng đỏ hết cả mặt kháng nghị.
Đã thấy Hạ Tinh Hoàng ôm hắn cùng ngâm mình vào thùng nước, cảm giác ấm áp nhất thời bao lấy toàn thân.
Trong lòng Tô Hoàng khẽ nhúc nhích, liếc mắt nghiên nhìn, phát hiện vẻ mặt Hạ Tinh Hoàng giờ khắc này cuối cùng cũng có chút bình tĩnh ôn hòa.
"Ngươi…Vì sao lại ở đây?"
Hắn ôm chút lòng chờ mong vào vận may, hi vọng có thể nhận được lời đáp trực tiếp – tốt nhất là có thể tiết lộ được tăm tích của Tiếu Thanh, tranh thủ trước khi Hạ Tinh Hoàng tự mình động thủ đem bắt được người!
Tranh công gì gì đó, thì dễ gây hảo cảm hơn không phải sao!
Hạ Tinh Hoàng cười tựa như không nhìn hắn, dường như biết hắn đang suy nghĩ gì?
"Bởi vì ta đang đợi một người."
Trong nháy mắt lỗ tai Tô Hồng vểnh lên, cặp mắt lấp lánh có hồn nhìn Hạ Tinh Hoàng: "Người kia là ai?"
Ánh mắt Hạ Tinh Hoàng lưu chuyển, khuôn hàm dưới khôi ngô kéo chặt lên, hơi nước chảy dọc uốn lượn theo phần gáy thon dài rơi xuống…
Giữa lúc Tô Hồng tràn ngập chờ mong đợi hắn tiết lộ cho mình, thì Hạ Tinh Hoàng đột nhiên bay người lên từ thùng nước nóng, tựa như một đóa hoa sen tỏa ra trước mắt Tô Hồng.
Tô Hồng:???
Một lời không nói hết phải biểu diễn vũ đạo sao???
Đã thấy Hạ Tinh Hoàng từ trên giá gỗ rút ra một dải lụa mỏng, trong nháy mắt phủ lên, phất tay áo, mấy viên không rõ là vật gì đồng loạt bay về phía cửa sổ.