Lời nói của cậu ba Dương khiến người ta mơ hồ.
Nếu đã là bữa cơm gia đình, tại sao Dương Tầm Chiêu lại xuất hiện?
Dương Tầm Chiêu trở thành người của nhà họ Hàn từ khi nào?
Đương nhiên, những người ngồi ở đây đều là những người thông minh, ngay lập tức liền hiểu được ý tứ của Dương Tầm Chiêu, nếu Dương Tầm Chiêu đã nói đây là bữa cơm gia đình, vậy thì những người khác không nên tồn tại.
“Chúc mừng tổng giám đốc đã bình phục. Vì là bữa cơm gia đình nên chúng tôi sẽ không làm phiên nữa, hôm khác sẽ cùng
tổng giám đốc ăn mừng.” Giám đốc Lý hiểu ý, vội vàng đứng lên chào tạm biệt.
Mấy người khác cũng đứng dậy chào đi.
Vốn dĩ mọi người nhìn thấy ông cụ Hàn thì đều có chút không thoải mái, giờ Dương Tầm Chiêu lại xuất hiện nói như vậy, bọn họ tự nhiên không dám ở lâu hơn.
Màn kịch bức cung còn chưa chính thức bắt đầu thì đã kết thúc vì sự xuất hiện của Dương Tầm Chiêu.
Sự xuất hiện của Dương Tầm Chiêu lập tức đảo ngược tình thế.
Hàn Trung Dung có chút sững sờ, nhất thời không phục, không hiểu vì sao Dương Tầm Chiêu lại xuất hiện trong biệt thự nhà họ Hàn, cũng không hiểu rốt cuộc Dương Tầm Chiêu có ý gì.
Tuy nhiên, đối với ông ta, Dương Tầm Chiêu tồn tại như một vị thần vậy. Vào thời điểm này, mặc dù Dương Tầm Chiêu đã phá hỏng kế hoạch của ông ta, thế nhưng một câu ông ta cũng không dám nói lại.
Từ lúc Dương Tầm Chiêu xuất hiện, ánh mắt Hàn Nghiên Nghiên hoàn toàn dán vào trên người anh, một giây cũng không rời đi, trong mắt rõ ràng có thêm vài phần hưng phấn và kích động.
Vừa nãy nghe Dương Tầm Chiêu nói đến bữa cơm gia đình cho nên cô ta nghĩ Dương Tầm Chiêu đến đây vào lúc này là vì
mình.
“Nghiên Nghiên, con quen Dương Tầm Chiêu à?” Lưu Vũ nhìn thấy biểu cảm của Hàn Nghiên Nghiên, trên mặt có chút chờ
mong, suy nghĩ của bà ta lúc này cũng giống như Hàn Nghiên Nghiên vậy, cho rằng Dương Tầm Chiêu đến nhà họ Hàn lúc này là vì Hàn Nghiên Nghiên.
Họ đều cho rằng cậu ba Dương có cảm tình với Hàn Nghiên Nghiên.
Dù sao thì ngoài Hàn Nghiên Nghiên ra, bọn họ thật sự không nghĩ ra được trong nhà họ Hàn còn ai có thể khiến cậu ba Dương yêu thích được nữa.
“Dạ, có biết.” Hàn Nghiên Nghiên lúc này hoàn toàn ngẩn ra nhìn anh rồi, nghe được lời của Lưu Vũ, tùy tiện đáp lại một câu, lần trước trong bữa tiệc, cô đã nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, thế cũng coi như có quen biết rồi.
Nhưng rõ ràng là Hàn Nghiên Nghiên đã quá tự đa tình rồi, Dương Tầm Chiêu lúc đó còn không thèm nhìn cô lấy một cái.
“Vậy cậu ba Dương lân này tới là để gặp con à?” Lưu Vũ nghe Hàn Nghiên Nghiên nói vậy, còn tưởng rằng Hàn Nghiên Nghiên và Dương Tầm Chiêu có quan hệ không bình thường, lúc này vẻ mặt Lưu Vũ càng thêm hưng phấn.
Nếu cậu ba Dương yêu Nghiên Nghiên nhà bà, cưới Nghiên Nghiên nhà bà, vậy thì sau này họ sẽ...
Giờ phút này, Lưu Vũ càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng kích động.
“Dạ.” Hàn Nghiên Nghiên vốn tưởng rằng Dương Tầm Chiêu tới đây tìm mình, cho nên lúc nghe Lưu Vũ hỏi thế, rất tự nhiên đáp lại một câu, trong lòng cô ta quả thật nghĩ như vậy.
“Chị, chị nói thật à, chị theo được cậu ba Dương từ lúc nào vậy hả?” Hàn Chí Long nghe Hàn Nghiên Nghiên trả lời mẹ vậy, ánh mắt cũng lập tức sáng rỡ.
"Nói vậy thì Dương Tầm Chiêu đến đây giúp chúng ta ư? Đã như vậy, chúng ta sẽ không phải lo lắng Hàn Thị bị rơi vào tay của con nhỏ đáng chết Hàn Nhã Thanh kia nữa." Hàn Trung Dung cũng bắt đầu mơ mộng hão huyền.
“Xí, nếu cậu ba Dương kết hôn với Nghiên Nghiên nhà mình thì cái Hàn Thị rách nát này có đáng là gì?” Lưu Vũ trừng mắt nhìn
Hàn Trung Dung.
"Nghiên Nghiên, nếu cậu ba Dương đã tới gặp con, vậy con còn ngẩn người ở đây làm gì? Mau qua chào hỏi cậu ba Dương đi."
Lưu Vũ thấy Hàn Nghiên Nghiên vẫn còn sững sờ, khẽ đẩy cô ta một cái.
“Được.” Hàn Nghiên Nghiên vui sướиɠ đáp ứng nhanh chóng, đi thẳng về phía Dương Tầm Chiêu.
“Cậu ba Dương, không ngờ anh đến dự bữa cơm gia đình nhà em.” Hàn Nghiên Nghiên trực tiếp đi tới trước mặt Dương Tầm Chiêu, ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, giọng nói dịu dàng như nước rỉ rả.
Lời nói này của Hàn Nghiên Nghiên cũng khá là thông minh, cô ta cố ý dùng lời nói của Dương Tầm Chiêu để nhấn mạnh về bữa cơm gia đình, rõ ràng là có ý gì đó.
Dương Tầm Chiêu đúng là một người sắc sảo, làm sao có thể không hiểu Hàn Nghiên Nghiên đang nói gì, anh quả thật muốn đến dùng cơm với nhà họ Hàn.
Nhưng người có thể cho anh đến dự bữa cơm gia đình của nhà họ Hàn lúc này vẫn ngôi yên ở đó, lại còn không có ý đến chào hỏi, khiến anh đặc biệt phiền muộn.
Rõ ràng, Hàn Nhã Thanh đã hạ quyết tâm giả vờ như không quen biết anh, giả vờ không liên quan gì đến anh ta.
Cô thực sự được lắm.
Lúc này, Dương Tầm Chiêu thật sự muốn xông thẳng đến chỗ cô mà cắn cô một cái thật mạnh.
Thực ra ông cụ Hàn vẫn không hiểu hành động của Dương Tầm Chiêu, khi nhìn thấy Hàn Nghiên Nghiên đi tới trước mặt Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu cũng không phản bác lại lời của Hàn Nghiên Nghiên, nhưng sắc mặt của anh lại có hơi không ổn lắm.
Hơn nữa, ông phát hiện Dương Tầm Chiêu nhìn Thanh Thanh mấy lần, ánh mắt rõ ràng có chút tàn nhẫn, nhìn cũng đủ khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Ông cụ Hàn nghĩ không biết liệu có phải Thanh Thanh đã đắc tội gì với Dương Tầm Chiêu không?
“Tổng giám đốc Dương, mời cậu qua đây ngồi.” Thấy Dương Tâm Chiêu đứng đó, không hê đếm xỉa gì đến lời Hàn Nghiên Nghiên, ông cụ Hàn đứng dậy mời anh ngồi.
Dù gì thì Dương Tầm Chiêu cũng đã vào nhà rồi, không mời thì không được lịch sự cho lắm.
Hàn Nhã Thanh vẫn ngồi yên trước bàn, rũ mắt không nhìn, rặt một vẻ chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cô vậy.
Dương Tầm Chiêu có chút tức giận, trực tiếp đi tới ngồi bên cạnh Hàn Nhã Thanh.
Lưu Vũ và những người khác hơi sững sờ khi thấy hành động của Dương Tầm Chiêu, không hiểu ý của cậu ba Dương là gì.
Hàn Nghiên Nghiên cũng ngơ ngác, nhưng nghĩ đến việc Dương Tầm Chiêu không từ chối mình, cô ta không khỏi cảm thấy vui mừng, cũng theo sát anh đi qua, ngồi bên cạnh Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu khẽ cau mày, có điều anh cũng không nói gì.
Hàn Nghiên Nghiên trong lòng càng thêm vui.
Lưu Vũ không khỏi cười khổ khi thấy tình cảnh này, xem ra có nội tình gì rồi.
Những người khác cũng đã ngồi vào chỗ của mình.
"Cậu Dương đến nhà họ Hàn, thật sự là vinh hạnh của nhà họ Hàn chúng tôi. Bình thường có mời cũng không mời được, tối nay cậu ba Dương có thể tới..." Sau khi Lưu Vũ ngồi xuống, bà liền nói mấy câu xã giao lịch sự.
Đúng lúc này, chân của Dương Tầm Chiêu đột nhiên chạm vào chân của Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên, để che dấu sự thất thố của mình, Hàn Nhã Thanh liên tục nói: "Ăn đi, ăn đi, đói chết mất thôi."
Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh lên tiếng đã cắt ngang lời Lưu Vũ đang nói, Hàn Nhã Thanh không phải cố ý, mà rõ ràng là cậu ba Dương cố ÿ.
Dương Tầm Chiêu liếc Hàn Nhã Thanh một cái, khóe môi hơi câu lên, nhàn nhạt nở nụ cười.
Lưu Vũ nhìn Hàn Nhã Thanh một cái hung tợn, nghiến răng nghiến lợi, con nhỏ đáng chết, ngày thường thì ngu ngốc mà lúc này lại biết thu hút sự chú ý của Dương Tầm Chiêu.
“Dương Tâm Chiêu, anh thích ăn cái gì, em gắp cho.” Hàn Nghiên Nghiên nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thu hút sự chú ý của cậu ba Dương, hận đến nghiến răng, vì vậy cô ta cũng cố gắng thu hút sự chú ý của anh!