“Được, tôi biết rồi.” Hàn Nhã Thanh khẽ đáp lại, cũng không nói gì nhiều, cô không thể tranh cãi với bác sĩ, hơn nữa cô cảm thấy mình đâu cần phải giải thích với bác sĩ làm gì.
Mắt Bùi Dật Duy lóe lên, đáy mắt thoáng hiện lên ý cười.
Bác sĩ lại kiểm tra một lát, sau đó căn dặn mấy câu, rồi mới rời đi.
Chẳng mấy chốc, Bùi Dật Duy lại nhắm mắt lại lần nữa, có lẽ đã ngủ rồi.
Hàn Nhã Thanh không dám lơ là, vẫn ngồi canh chừng ở bên cạnh, đến nửa đêm, Bùi Dật Duy bắt đầu phát sốt.
Lúc bác sĩ rời đi đã nói, sợ nhất là bệnh nhân phát sốt, nên Hàn Nhã Thanh không dám chậm trễ, vội vàng đi gọi bác sĩ.
Cũng may bác sĩ nói tình huống không quá nghiêm trọng, cũng không chuyển biến xấu, nhưng vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch.
Hàn Nhã Thanh sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa cô rất hiểu tính cách Bùi Dật Duy, nếu anh tỉnh lại không nhìn thấy cô, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, nên cô không dám rời đi một bước, ngay cả cơm cũng gọi ở bên ngoài.
Trong khoảng thời gian đó, Bùi Dật Duy cũng có tỉnh lại, nhưng đầu óc mê man, mơ mơ hồ hồ, chẳng mấy chốc đã ngủ thϊếp đi.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng Bùi Dật Duy mới thật sự tỉnh lại, sau khi bác sĩ kiểm tra nói tình huống đã ổn định, đã qua khỏi cơn nguy kịch.
Hàn Nhã Thanh đã canh chừng trong phòng bệnh hai ngày hai đêm, chưa từng rời khỏi một bước.
Dương Thị, trong văn phòng Dương Tầm Chiêu.
“Tổng giám đốc, phu nhân vẫn không tới bệnh viện, cũng không trở về nhà họ Hàn. Chúng tôi cũng không biết cô ấy đã đi đâu?” Lúc nói câu này, hai chân thư ký Lưu run run mềm nhũn.
Anh thật sự rất sợ, hai ngày nay tổng giám đốc cực kỳ đáng sợ.
Thư ký Lưu biết, chắc chắn tổng giám đốc nghe thấy tin tức này sẽ càng đáng sợ hơn, nhưng anh không thể không báo cáo.
Thư ký Lưu thầm thở dài, rồi cắn răng nói tiếp: “Hai ngày nay Bùi Dật Duy cũng không đến công ty, ngay cả thư ký của anh ta cũng không biết anh ta đã đi đâu.”
Lúc nói câu này, thư ký Lưu cảm thấy hai chân mình đang run lên.
Nếu kết nối hàm ý trong hai câu nói của thư ký Lưu, thì hàm ý được thể hiện rất rõ, bất kỳ ai cũng có thể hiểu được.
Sao Dương Tầm Chiêu lại không hiểu chứ?
Thật ra, anh có thể sai người đi điều tra xem cô đang ở đâu, nhưng anh không làm vậy.
Dương Tầm Chiêu luôn nhìn chằm chằm tài liệu trên bàn, đây là tài liệu ghi chép lại tất cả mọi chuyện liên quan đến Hàn Nhã Thanh và Bùi Dật Duy mà anh đã sai người đi điều tra.
Bao gồm cả chuyện lúc nhỏ, tất nhiên trọng tâm vẫn là chuyện Hàn Nhã Thanh ở bên Bùi Dật Duy hồi học cấp ba.
Rất nhiều chuyện liên quan đến hai người.
Bao gồm việc Bùi Dật Duy dạy bù giúp cô, rồi tỏ tình với cô, kể cả những chuyện lãng mạn mà Bùi Dật Duy đã tạo ra cho cô nữa.
Tất nhiên, cô cũng làm rất nhiều cho Bùi Dật Duy.
Cô không cố tình rụt rè như mấy cô gái đang yêu khác, nên lúc đó cô cũng làm rất nhiều chuyện kinh thiên động địa cho Bùi Dật Duy.
Ví dụ như cô muốn tổ chức sinh nhật cho Bùi Dật Duy từng có quá khứ như vậy, cô từng nói sẽ gả anh ta, nhưng cuối cùng chẳng phải cô vẫn không gả đấy thôi?
Cô không gả cho Bùi Dật Duy, nhưng cô đã gả cho anh!
Hơn nữa năm năm trước, lần đầu tiên của cô đã trao cho anh, thì sau này cô cũng phải gả cho anh.
Nên dựa vào điều gì mà bảo anh tác thành cô cho người đàn ông khác.
Do đó dù phải cướp, anh cũng phải cướp cô vê.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không lấy ra được chứng cứ chuyện năm năm trước, nên giờ anh vẫn thiếu một lý do chính đáng.
“Cậu nói thử xem, nếu giờ tôi phá hủy công ty Bùi Dật Duy thì mọi chuyện sẽ thế nào?” Dương Tâm Chiêu bỗng ngẩng đầu nhìn thư ký Lưu.
“Nếu tổng giám đốc làm vậy, với tính cách của phu nhân, chắc chắn sẽ không tới cầu xin tổng giám đốc, mà cô ấy sẽ đồng cam cộng khổ cùng Bùi Dật Duy.” Thư ký Lưu ngẫm nghĩ một lát, rồi nghiêm túc đưa ra đáp án.
“Cậu có thể cút được rồi.” Dương Tầm Chiêu nhìn thư ký Lưu với ánh mắt sắc bén, những lời anh ta nói thật khó nghe, nhưng trong lòng anh cũng hiểu rõ, thư ký Lưu đang nói sự thật.
Với tính cách của cô, chắc chắn sẽ làm theo đáp án đó.