Hàn Nhã Thanh đảo mắt một cái, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe mô hình trên giá sách của anh, hai mắt cô sáng lên, cũng quên mất xấu hổ, cô buột miệng hỏi: "Chiếc xe mô hình trên giá sách của anh có thể tặng cho em được không?”
Trong giọng nói của Hàn Nhã Thanh mang theo kinh ngạc và mừng rỡ.
Con trai cô rất thích mẫu xe mô hình này, nhưng cô lại tìm không ra, vì nó là phiên bản giới hạn của thế giới, trên thế giới tổng cộng chỉ có hai chiếc thôi.
Có tiền cũng không mua được, lúc đó con trai đã nhờ học trưởng và Mộ Dung Tri tìm giúp nhưng đều không tìm được.
Chính vì chuyện này mà con trai cô đã buồn bã rất lâu, con trai cô thực sự rất thích mẫu xe mô hình này.
Tất nhiên, xe mô hình này cũng tuyệt đối không rẻ.
Hôm nay, cô lại nhìn thấy chiếc xe mô hình này ở chỗ Dương Tầm Chiêu, cô muốn thử một chút, nói không chừng Dương Tầm Chiêu sẽ hào phóng tặng nó cho cô.
“Hửm?” Dương Tầm Chiêu sửng sốt: “Em thích xe mô hình?
Từ khi còn nhỏ thì anh đã thích xe mô hình, nhưng mà, trong phòng làm việc của anh chỉ có một chiếc xe mô hình đó, đó là món quà mẹ tặng anh vào ngày sinh nhật.
Vì vậy, chiếc xe mô hình đó rất quan trọng với anh.
“Ừm.” Không phải cô thích, mà là con trai cô thích, nhưng Hàn Nhã Thanh không giải thích nhiều.
“Được.” Tuy rằng chiếc xe mô hình đó rất quan trọng với anh, nhưng nếu cô muốn, anh nhất định sẽ đưa cô.
Hơn nữa, cô và anh vốn dĩ là một gia đình, cô giữ hay anh giữ chẳng phải cũng giống nhau sao?
“Cảm ơn.” Hàn Nhã Thanh mỉm cười, cô cười rất vui vẻ, lân này, cô không cân lo lắng không có quà cho con trai rồi.
Con trai cô nằm viện, chắc chắn không thoải mái và không vui nữa, nếu cô đưa chiếc xe mô hình này cho con trai thì thằng bé chắc chăn sẽ rất vui, ở một mức độ nào đó chắc chăn sẽ quên đi nỗi đau thể xác.
Ừm, quá tốt.
Nghe thấy tiếng cười của cô, khóe môi Dương Tâm Chiêu khẽ nhếch lên, trong mắt cũng hiện lên một chút ý cười.
“Ông chủ.” Nhìn thấy ông chủ mình liếc mắt đưa tình với phụ nữ, giống như anh vốn không định cúp máy, anh ta thực sự không thể nhìn được nữa, nhịn không được gọi một tiếng.
Người của đối phương đã câm súng vây quanh bọn họ rồi, ông chủ thật được nha, lúc này mà còn có thể liếc mắt đưa tình với phụ nữ.
“Anh làm việc trước đi.” Hàn Nhã Thanh nghe thấy đầu dây bên kia có người gọi anh, Hàn Nhã Thanh nghe thấy người đó đang thúc giục anh, thậm chí còn mang theo chút phiên muộn.
“Ừm.” Dương Tầm Chiêu trầm giọng đáp lại, nhưng ý cười trong mắt có vẻ sâu hơn một chút.
Nhưng mà, lần này, anh không nói gì nữa mà nhanh chóng cúp máy.
Khoảnh khắc cúp máy, nụ cười trên mặt Dương Tầm Chiêu lập tức biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lùng, toàn thân tràn ngập lạnh lẽo và uy nghiêm.
Đối phương trong lúc nhất thời hai chân như nhữn ra, thân thể không khỏi phát run.
“Đồ đã giao cho các người rồi, tôi muốn thấy người của tôi bình an vô sự trở về.” Dương Tầm Chiêu nhìn tên cầm đầu, hơi thở lạnh lẽo dường như có thể làm đông cứng người ta.
Vốn dĩ cứu vài người cũng không khó, nhưng nước C nhiều núi, nhiều hầm mỏ, mỏ quá nhiều và đa dạng, muốn tìm được người thì quá khó, chủ yếu là quá lãng phí thời gian.
Hơn nữa, đối phương quá tàn nhẫn, nếu chậm trễ, đối phương rất có thể sẽ trực tiếp gϊếŧ người của bọn họ.
Nguyễn Chí là một ví dụ, đối thủ đã gϊếŧ Nguyễn Chí, sau đó mang xác anh ta đến để đe dọa họ.
“Vâng, vâng, anh yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức thả bọn họ ra.” Đối phương đã có được thứ họ muốn, tự nhiên không muốn có thêm rắc rối nữa, vì bọn họ sợ Dương Tâm Chiêu.
Trong phòng làm việc của Dương Tâm Chiêu, Hàn Nhã Thanh lấy xe mô hình trên giá sách xuống, nghĩ đến con trai cô nhìn thấy sẽ rất vui vẻ, cô liên không nhịn được vui vẻ.
Đúng lúc này, điện thoại của Hàn Nhã Thanh lại reo lên.
Hàn Nhã Thanh ngẩn người một chút, cô vốn tưởng rằng lại là cuộc gọi của Dương Tâm Chiêu, nên không nghĩ nhiều, nhanh chóng câm điện thoại trên bàn lên.
Chỉ là, sau khi nhấc điện thoại lên mới phát hiện, không phải Dương Tầm Chiêu gọi đến, mà là của ông cụ Dương.
Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một chút, sau đó nhận điện thoại: "Alo."
Giọng điệu khách sao mang theo sự xa cách.
“Chuyện của người phụ nữ họ Mộng đó, cô biết là được rồi, tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai, bao gồm cả người nhà họ Hàn.” Ông cụ Dương nói một lèo như vậy làm Hàn Nhã Thanh ngây ra.
Hàn Nhã Thanh khẽ cau mày, >chuyện của người phụ nữ họ Mộng? Có chuyện gì vậy?
Người phụ nữ họ Mộng? Những gì Hàn Nhã Thanh có thể nghĩ đến lúc này là Mộng Nhược Đình có liên quan đến Dương Tâm Chiêu.
Nhưng chuyện ông cụ Dương nói là chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến ông cụ Dương đặc biệt gọi đến dặn dò cô?
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến chuyện mà ông cụ Dương đã nói lúc trước, mấy ngày trước, ông chuyển cổ phần của Dương thị ở trong tay ông cho người khác, lúc đó phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ đến Mộng Nhược Đình, sau đó, cô lại cảm thấy không phải là Mộng Nhược Đình.
Nhưng bây giờ, ông cụ Dương đặc biệt gọi điện thoại cho cô nói vê người phụ nữ họ Mộng đó? Vậy thì, có vẻ như chỉ có khả năng là Mộng Nhược Đình thôi.
“Vâng, con biết rồi.” Hàn Nhã Thanh thấp giọng đáp, đương nhiên cô không thể nói cho người khác biết chuyện của Mộng Nhược Đình, thật ra, những chuyện riêng tư của Dương Tầm Chiêu cô sẽ không đi nhiêu chuyện, huống hồ cô cũng không biết nhiều chuyện về Mộng Nhược Đình.
“Vậy được rồi.” Ông cụ Dương trả lời một tiếng rồi cúp điện thoại.
Hàn Nhã Thanh khẽ cau mày, ông cụ này thật có chút quái lạ.
Hàn Nhã Thanh cầm chiếc xe mô hình muốn rời đi, nhưng đúng lúc này, cửa phòng làm việc của Dương Tâm Chiêu bị đẩy ra.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt một chút, lúc mới vào cô đều tránh mặt mọi người, bây giờ bị người khác phát hiện không phải sẽ rất phiền phức sao?
Nhưng mà, lúc Hàn Nhã Thanh nhìn thấy người đi vào, liên thở phào nhẹ nhõm.
“Bà chủ, sao cô lại ở đây?” Thư ký Lưu bước vào phòng làm việc, thấy Hàn Nhã Thanh thì có chút ngẩn ra.
Nhưng mà, anh ta nghĩ đến tổng giám đốc gọi cho anh ta, bảo anh ta về gấp, nói rằng chuyện này có chút khẩn cấp.
Nhưng chuyến bay của anh ta bị trễ giờ, mà đúng lúc tổng giám đốc không có ở công ty, chuyện vào phòng làm việc tổng giám đốc và mở két sắt chắc chắn tổng giám đốc sẽ không để người khác đi làm đâu.
Cho nên, bà chủ đến công ty chắc là làm chuyện mà trước kia tổng giám đốc bảo anh ta mau trở về làm rồi.
Thư ký Lưu cẩn thận phát hiện máy tính của tổng giám đốc đã bị người ta động vào, cho nên càng chắc chắn hơn.
Xem ra, bà chủ đã làm chuyện đó rồi.
Chắc là do máy bay của anh ta đến muộn, không kịp nên tổng giám đốc mới nhờ bà chủ làm.
Hàn Nhã Thanh vốn dĩ muốn rời đi, nhưng sau khi nhìn thấy thư ký Lưu thì cô lại dừng lại, cô nghĩ đến hợp đồng chuyển nhượng cổ phần mà ông cụ Dương vừa giao cho cô.
Ông cụ Dương không tín nhiệm người khác lắm, đôi khi làm việc đều dựa theo sở thích của mình, cô thực sự hơi lo lắng, sau khi ông cụ Dương tỉnh táo lại sẽ hối hận.
Vì vậy, để an toàn, cách tốt nhất là nên hoàn thành mọi thủ tục càng sớm càng tốt.
Tất nhiên còn có...