Thật ra có rất nhiều người nhìn thấy dáng vẻ ông cụ Cố nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh, nhưng không dám nói, ai cũng không ngờ Hàn Nhã Thanh sẽ nói như vậy, cả đám lập tức hoảng sợ.
Bởi vì cô bé này không biết gì nên mới to gan như vậy? Hay là cố ý?
Mặc kệ nguyên nhân nào thì trong lúc này cô có thể nói như vậy cũng đủ làm cho người khác kinh ngạc.
"Cố Xuyên Tử, ông không đúng rồi, ông muốn trừng thì trừng cháu trai ông ấy, ông là lão già khô khan như thế, lỡ dọa sợ cô gái nhỏ nhà người ta thì phải làm sao?" Ông cụ Đường gãi đúng chỗ ngứa nói, ông cụ Đường nói vô cùng thẳng thắn.
Mọi người đều là cáo già, sao có thể không hiểu chứ?
Ông cụ Đường cố ý gọi tên trước kia của ông cụ Cố - Cố Xuyên Tử.
Thật ra nhiều năm trước ông cụ Cố đã đổi tên, nhưng vẫn có không ít người biết cái tên này.
Ông cụ Cố nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói vậy thì trong lòng vốn tức giận, lại nghe ông cụ Đường nói thì suýt nữa tức nổ phổi.
Nhưng Hàn Nhã Thanh và ông cụ Đường nói rất hay, làm cho người ta không tìm được chỗ sai, cho nên ông cụ Cố tức giận trong lòng cũng không thể nói gì.
Hàn Nhã Thanh nghe ông cụ Đường nói chuyện giúp mình thì trong lòng khẽ động, không nhịn được nhìn qua, sau đó cô thấy nụ cười của ông cụ Đường mang theo sự tranh công và bà cụ Đường đang mong chờ.
Hàn Nhã Thanh ngẩn người, đột nhiên bật cười, ông cụ Đường và bà cụ Đường thật là đáng yêu, không biết vì sao cô nhìn ông cụ Đường và bà cụ Đường thì cảm giác thân thiết.
"Ông thấy không? Cô bé cười với tôi đấy." Bà cụ Đường vui sướиɠ muốn nhảy lên, có một số việc rất kỳ diệu, rõ ràng là lần đầu tiên gặp nhau, lại không có nói một câu nào, nhưng trong lòng lại có cảm giác thân thiết và lo lắng.
"Ừ." Ông cụ Đường gật đầu, từ trước đến nay ông đều đồng ý với lời bà cụ nói.
"Cô bé cười lên thật là đẹp." Bà cụ Đường đột nhiên nói một câu, không biết vì sao vừa rồi bà nhìn thấy cô bé cười thì cô đáy lòng đột nhiên xúc động, cảm giác rất đặc biệt.
"Là rất đẹp, nhưng không đẹp bằng bà." Ông cụ Đường nhìn bà cụ Đường, ông nói lời yêu thương này làm cho người khác cảm thấy ấm lòng.
Chuyện này không làm cho Hàn Nhã Thanh phân tâm, nhưng Cố Chính Tân lại mất tập trung, Hàn Nhã Thanh cười cười, liên tục đi mấy bước, sau đó Cố Chính Tân lại thua rồi.
Cố Chính Tân ngây người, ông cụ Cố ngây người, mọi người cũng ngây người, nhưng ông cụ Đường lại cười, cười giống như con hồ ly trộm thịt.
Quả nhiên cô bé này không đơn giản. Không nghĩ tới nhà họ Hàn lại có phúc như vậy, nuôi dưỡng một đứa cháu xuất sắc như thế!
Đúng là làm cho người ta hâm mộ.
Mọi người lấy lại tinh thân thì ánh mắt nhìn vê phía Hàn Nhã Thanh không còn giống như trước, nếu Hàn Nhã Thanh thắng ván đầu tiên thì còn có thể nói là may mắn, vậy Hàn Nhã Thanh thắng cả ván thứ hai thì không phải do Cố Chính Tân xui xẻo.
Dù sao Cố Chính Tân là quán quân thế giới.
Cố Chính Tân là con trai của trời chưa bao giờ trải qua mưa gió, chưa bao giờ gặp vật cản, cũng chưa bao giờ nếm mùi thất bại, bình thường cậu ta đã quen kiêu ngạo.
Người như vậy sẽ không chịu nổi bất cứ đả kích nào, một đả kích nhỏ cũng có thể khiến cậu ta sụp đổ, mà lúc này
cậu ta ở trong tình trạng đó, liên tục thua bởi kẻ ngốc Hàn Nhã Thanh nên chắc chắn là một đả kích không nhỏ với cậu ta.
"Chơi tiếp, chơi tiếp, năm ván thẳng ba." Cố Chính Tân có chút điên cuồng, cậu ta sẽ không thua cũng tuyệt đối không thể thua.
Ông cụ Cố cũng biết Hàn Nhã Thanh có thể thắng không phải do may mắn, mà là thật sự có chút bản lĩnh.
Ông cụ Cố muốn ngăn cản, Cố Chính Tân cũng đã nhanh chóng đi lượt cờ đầu tiên.
Hàn Nhã Thanh nhìn Cố Chính Tân một cái, cô đột nhiên cảm thấy cậu ta có chút đáng thương, cô không muốn đánh bại cậu ta, cô hiểu một quán quân thế giới lại liên tục thua cô hai ván, đây là một đả kích lớn với cậu ta.
Dưới tình huống này, Cố Chính Tân càng không thể thắng được, cô không muốn đả kích Cố Chính Tân.
"Người ngoài vẫn luôn đồn cô cả nhà họ Hàn là đồ ngốc, nhưng hình như không giống lắm, không phải cô ta giả ngốc chứ?"
"Vừa rồi cô Hàn còn nói không biết chơi cờ, kết quả lại thắng liên tiếp hai ván, không lẽ cô ý gạt người sao?”
"Ừ, cô ta nói mình không biết chơi cờ, kết quả lại thắng Cố Chính Tân liên tiếp hai ván, cứ như vậy thì Cố Chính Tân càng lúng túng hơn." Có người còn sợ thiên hạ chưa loạn, cố ý đổ dầu vào lửa bên cạnh Trương Nguyệt Bình.
Trương Nguyệt Bình nhìn con trai mình thua hai ván thì trong lòng vốn tức giận, lại nghe những người đó bàn tán thì cơn giận càng bốc lên.
Bà ta thấy dáng vẻ Hàn Nhã Thanh hoàn toàn khinh thường con trai thì càng nghiến răng nghiến lợi.
Trương Nguyệt Bình nghĩ lúc trước Hàn Nhã Thanh nói bóng nói gió thì càng cảm thấy Hàn Nhã Thanh cố ý sỉ nhục con trai, bà ta không khống chế được lửa giận trong lòng nên tức giận nói với Hàn Nhã Thanh: "Hàn Nhã Thanh, cô đang giả ngu giả ngốc sỉ nhục người khác đúng không?"
Hàn Nhã Thanh nhíu mày, cô không nghĩ tới Trương Nguyệt Bình nói ra như vậy, cô sỉ nhục người khác? Rõ ràng nhà họ Cố bọn họ bắt nạt người khác, sỉ nhục người khác, sao Trương Nguyệt Bình lại trở mặt nói thế?
Hàn Nhã Thanh thay đổi sắc mặt nhìn Trương Nguyệt Bình, khóe môi hơi cong lên: "Không, bà sai rồi, tôi chưa bao giờ giả ngu giả ngốc sỉ nhục người khác."
Một câu nói nhẹ nhàng lại làm cho người ta cảm thấy có một khí phách không thể nào coi thường.
Mọi người nhất thời hoảng sợ, bất ngờ bởi sự bình tĩnh trong khí phách của cô.
Đương nhiên mọi người vẫn chưa thật sự cảm nhận được khí phách của Hàn Nhã Thanh, bởi vì sau đó mới quan trọng, đây chỉ là một khúc nhạc dạo!!
"Đừng nói nhảm nữa, chơi tiếp, hôm nay ông đây không thắng cô thì không phải họ Cố." Cố Chính Tân càng kiêu ngạo rống lên một câu.
Hàn Nhã Thanh híp mắt lại, trong lòng cười lạnh, người nhà họ Cố đã kiêu ngạo như vậy thì Hàn Nhã Thanh cảm thấy mình không cần nhẹ tay làm gì.
"Cố Chính Tân là quán quân thế giới, vừa rồi chỉ dùng tám lượt đi đã thắng ông cụ Dương, lần này nhất định sẽ không thua.” Một người phụ nữ cố ý khen ngợi trước mặt nhà họ Cố, nhưng có vẻ bà ta không quá thông minh, lúc này nói lời này thì không khí càng xấu hổ mà thôi.
Hàn Nhã Thanh nghe người nọ nói thì khóe môi cong lên, sau đó cũng dùng tám lượt đi để thắng Cố Chính Tân.
Cô vốn muốn chừa mặt mũi cho Cố Chính Tân, chừa lại thể diện cho nhà họ Cố, nhưng bọn họ lại xem thường.
Nếu nhà họ Cố đã khinh người quá đáng, vậy đừng trách cô!!
Trong nháy mắt dường như toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.