“Không phải là cô ta không hiểu tiếng người đó chứ?”
Mấy đứa nhóc choai choai cậu một câu tôi một câu, càng nói càng quá đáng.
Giờ phút này, sắc mặt của ông cụ Dương càng trở nên khó coi hơn, sớm biết như vậy thì đã không dẫn theo người phụ nữ ngày tới rồi.
Sắc mặt của bà cụ Dương cũng không dễ nhìn tí nào, quả nhiên người phụ nữ này đi đến chỗ nào thì đều là một sự sỉ nhục, bà ta quyết định cho dù Hàn Nhã Thanh có một chút quan hệ với Ngụy Khang, bà ta cũng nhất định phải làm cho Hàn Nhã Thanh với Tầm Chiêu ly hôn với nhau.
Lúc này Trương Nguyệt Bình đang đứng ở đây, Trương Nguyệt Bình nghe rõ ràng lời nói của mấy đứa bé đó, nhưng mà căn bản không có ý ngăn cản.
Vẻ mặt của Hàn Nhã Thanh thì vẫn bình thản như cũ, không nhìn ra được chút cảm xúc nào, cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
“Xem đi xem đi, cô ta thật sự không nghe hiểu lời của chúng ta, cái tên ngốc này cũng quá ngốc rồi, thậm chí ngay cả lời nói của chúng ta mà cũng nghe không hiểu nữa chứ.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Cô ta quả thật không nghe hiểu lời của chúng ta, haha, thật sự buồn cười quá đi thôi.”
“Chúng ta đi thôi.” Bà cụ Dương thật sự không muốn đứng đây để mất mặt xấu hổ với Hàn Nhã Thanh nữa.
Mặc dù là lúc nãy ông cụ Dương không nói rõ thân phận thật sự của Hàn Nhã Thanh, chỉ nói là người chăm sóc được mời tới, nhưng mà cho dù như vậy thì bà ta cũng cảm thấy bị Hàn Nhã Thanh làm mất hết mặt mũi.
“Dì Vân, mấy lời nói đùa của con nít ấy mà, dì đừng so đo cùng với bọn nó, đều là mấy đứa nhỏ, chẳng lẽ cô gái chăm sóc này tức giận..."
Trương Nguyệt Bình nhìn thấy bà cụ Dương muốn đi, sắc mặt có chút thay đổi, bà ta cũng biết lúc nãy mấy đứa nhỏ đó cũng đã quá đáng rồi.#M639659ScriptRootC1019586 {min-height: 300px;} Có điều là bà ta nhìn thấy bộ dạng của Hàn Nhã Thanh, nét trào phúng ở trên mặt có làm như thế nào cũng không che giấu được.
Bữa tiệc ở nhà Cố của bọn họ cũng không phải là người nào muốn đến thì được đến.
Giờ phút này, bà ta không thể nói gì bà cụ Dương, cho nên muốn nhằm vào Hàn Nhã Thanh.
“Tức giận à?” Đầu lông mày của Hàn Nhã Thanh hơi nhíu lại, giữa hàng lông mày giống như là có mấy phân thắc mắc và không hiểu.#M639659ScriptRootC1019586 {min-height: 300px;} Tức giận? Giờ phút này chỉ cân là người có mắt, không bị mù thì đều có thể nhìn thấy được Hàn Nhã Thanh không tức giận, không hề có một tí tức giận nào.
Trương Nguyệt Bình nhìn vê phía Hàn Nhã Thanh, ánh mắt chợt lóe lên, bị người ta mắng thành như thế này mà lại không tức giận tí nào, chẳng lẽ là ngốc thật?
Chỉ là vào lúc này, Hàn Nhã Thanh hơi di chuyển tâm mắt nhìn về phía Trương Nguyệt Bình, đột nhiên hỏi: “Bà Cố có nghe hiểu bọn họ đang nói gì không?”
Trương Nguyệt Bình ngớ người, miệng hơi hé ra, trong lúc nhất thời cũng không biết phải mở miệng như thế nào. Lúc nãy mấy đứa nhỏ đó nói rõ ràng như vậy, nói lớn như vậy, bà ta lại không ngốc, sao có thể không nghe hiểu được. Nếu như nói thẳng là mình nghe hiểu, vậy thì rõ ràng mấy đứa nhỏ đó đang mắng chửi người khác, nhưng mà bà ta đã không ngăn cản, đương nhiên cũng không thích hợp.
Trương Nguyệt Bình chọn một cách mà tự cho là mình thông minh, quyết định im lặng không đáp lời.
Hàn Nhã Thanh nhìn qua Trương Nguyệt Bình, đột nhiên bật cười. Giờ phút này, nụ cười ở trên mặt của Hàn Nhã Thanh rất nhạt, rất nhẹ, nhưng mà có một loại sắc bén đâm thẳng vào lòng người, làm cho phần hiểm ác sâu trong lòng người không có chỗ nào ẩn nấp được.
Đáy lòng của Trương Nguyệt Bình run lên, đột nhiên có một loại sợ hãi không nói được thành lời, dường như tất cả những thứ ở trong lòng đều bị móc ra, bày ra ở trước mặt của cô, mặc cho cô soi mói.
“Cô đừng giận nha, đều là con nít nói lung tung thôi..." Giây tiếp theo, Trương Nguyệt Bình không có cách nào tiếp tục giữ im lặng được nữa, nhưng mà bà ta vẫn muốn nói mập mờ để bỏ qua.
“Hóa ra là bà Cố nghe hiểu à, nhưng mà xin lỗi nha, tôi chỉ nghe hiểu tiếng người thôi.”
Hàn Nhã Thanh lạnh nhạt nhìn Trương Nguyệt Bình một chút, đột nhiên mở miệng nói, trực tiếp đánh gãy lời của Trương Nguyệt Bình, hàm ý trong lời nói này của Hàn Nhã Thanh đó chính là... những lời nói lúc nãy đều không phải là tiếng người, cũng trực tiếp mắng những người vừa mới nói chuyện không phải là người.
Giờ phút này, Hàn Nhã Thanh đang nhìn Trương Nguyệt Bình, nói với Trương Nguyệt Bình, lại tiếp lời nói của Trương Nguyệt Bình, liên kết trước sau, đương nhiên cũng đang mắng Trương Nguyệt Bình.
Hơn nữa Trương Nguyệt Bình lại là người bị chửi vô cùng tàn nhẫn nhất.
Từ trước đến nay, Hàn Nhã Thanh chửi người khác đều không cần phải thô tục, cho nên giờ phút này cho dù là ai cũng không tìm ra được nửa lỗi của cô.
Lúc Hàn Nhã Thanh nói xong lời này thì trên mặt có một nụ cười nhẹ, một nụ cười ngây thơ mà vô tội, càng làm cho người khác không có cách nào nói ra nửa chữ.
Từ đầu đến cuối Hàn Nhã Thanh đều không nhìn vào đám con nít không lớn không nhỏ đó, cũng chỉ nhìn qua Trương Nguyệt Bình, con nít không hiểu chuyện, nhưng mà tuổi của Trương Nguyệt Bình không còn nhỏ nữa, cũng nên hiểu chuyện rồi.
Nhưng mà cách làm lúc nãy của Trương Nguyệt Bình quả thật không được tính là "hiểu chuyện".
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Trương Nguyệt Bình nhanh chóng thay đổi mấy lần, lúc trắng lúc xanh, có hơi khó coi. Bà ta đã nhìn quen những cảnh tượng hoành tráng, nhưng mà ngày hôm nay quả thật đã bị Hàn Nhã Thanh nói đến nỗi nghẹn lời.
Rõ ràng là Hàn Nhã Thanh đang máng bà ta, nhưng mà bà ta lại không có cách nào phản bác.
Bà cụ Dương liền giật mình, nhanh chóng chuyển mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, trên mặt rõ ràng nhiêu hơn mấy phân kinh ngạc.
Đây là Hàn Nhã Thanh đã trực tiếp mắng chửi Trương Nguyệt Bình, nhưng mà lại khiến cho Trương Nguyệt Bình không thể nói ra nửa chữ.
Không phải là Hàn Nhã Thanh ngu ngốc hả? Sao lại có phản ứng như vậy?
Trong lòng của ông cụ Dương cũng có chút kinh ngạc, vậy mà Hàn Nhã Thanh còn biết phản kích, hơn nữa còn phản kích rất lợi hại.
Cái này là gặp phải vận may cức chó gì vậy, trùng hợp thôi à?
“Có ý gì vậy, cái con người ngu ngốc quái dị này có ý gì, cô ta đang măng chúng ta đó hả?” Hiển nhiên là Cố Nhược vẫn còn chưa hiểu hoàn toàn ý của Hàn Nhã Thanh, nhưng mà cảm giác không phải là chuyện tốt, cho nên kêu to lên lân nữa.
“Nhược Nhị, đừng có nói lung tung!” Lần này Trương Nguyệt Bình trực tiếp quát lớn Cố Nhược, trên mặt rõ ràng là có nhiều thêm mấy phần nghiêm túc.
Cố Nhược rụt cơ thể, không dám nói thêm nữa.
Hàn Nhã Thanh âm thâm cười lạnh ở trong lòng, Trương Nguyệt Bình này cũng "hiểu chuyện" rồi.
Xem ra là hiệu quả không tệ
“Chú Dương, dì Vân, mời hai người.” Lúc Trương Nguyệt Bình chuyển hướng về phía ông cụ Dương và bà cụ Dương lần nữa, vẻ mặt rõ ràng đã có nhiêu hơn mấy phân khách khi.
Giờ phút này bà ta lại có thêm mấy phân khách khí này đều là bởi vì Hàn Nhã Thanh, bởi vì dưới ánh mắt vân đạm phong khinh đó của Hàn Nhã Thanh, vậy mà bà ta không tự chủ liên có trở nên chút hèn mọn.
Có một loại người, chỉ là một ánh mắt cũng có thể khiến cho bạn không có chỗ để dung thân, mặc kệ là bạn có phục hay là phục thì cũng không dám phản kháng.
Hàn Nhã Thanh chính là kiểu người này.
Hàn Nhã Thanh được cung kính mời vào.
“Cô nhóc này thật thú vị.” Ở cách đó không xa, ông cụ Đường đã đến được một hồi, nhìn bóng lưng của Hàn Nhã Thanh, nhịn không được mà cười.
“Đúng vậy, quả thật thú vị, càng nhìn càng làm cho người ta thích.” Trên mặt của bà cụ Đường cũng hiện lên nụ cười.
Lúc nãy hai người bọn họ đã nhìn được một hồi, trên cơ bản bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng được cả quá trình. Nhà họ Cố ý thế kiếp người, đây là chuyện mà người nhà họ Cố am hiểu nhất trong cuộc sống bình thường.
Bình thường những người bị nhà họ Cô ức hϊếp cũng không ít.
Nhìn thấy nhà họ Cố ức hϊếp người, ông cụ Đường và bà cụ Đường thật lòng không thấy bất ngờ, chỉ là bọn họ không ngờ đến cô nhóc này lại phản kích đặc sắc như vậy.
“Đúng vậy chọc cho người ta yêu thích, cô nhóc này tuyệt đối có một trái tim nhạy bén” Ông cụ Đường hiếm khi đánh giá cao một người như vậy.
Ánh mắt của ông cụ Đường rất lợi hại, vừa nhìn một chút là có thể nhìn thấy được bản chất.
“Ừ, đáng tiếc là đứa nhỏ của nhà khác” Bà cụ Đường khẽ thở dài một hơi.