“Lấy ra đi.” Chỉ là Dương Tầm Chiêu cũng không cho cô quá nhiều thời gian để suy nghĩ.
Hàn Nhã Thanh đành phải cầm cuốn số nhỏ rồi lấy nó ra.
Sau đó cô thấy được màu sắc của cuốn sổ nhỏ, là màu đỏ.
Quyển sổ màu đỏ cũng không nhiều, với lại với kích thước này.
Hàn Nhã Thanh không ngu ngốc, ngược lại còn cực kỳ thông minh. Mặc dù đây là mặt trái nên không nhìn thấy năm chữ đó, nhưng mà cô vẫn biết rõ ràng lúc này mình đã lấy ra cái gì.
Trong một cái nháy mắt, cô rất muốn trực tiếp nhét nó trở về. Không, trực tiếp xé nát nó luôn.
Đương nhiên là lúc này dưới cái nhìn chăm chú của Dương Tầm Chiêu, cô không dám xé, mà lúc này thư ký Lý cũng nhìn thấy được đô vật ở trong tay của cô, bây giờ có nhét vào cũng vô ích thôi.
Dương Tầm Chiêu là một tên biếи ŧɦái, anh đi công tác mà lại mang theo cái thứ này để làm gì?
Hơn nữa anh còn đang đi công tác ở nước ngoài, ở đây giấy đăng ký kết hôn của bọn họ cũng không có tác dụng.
Rốt cuộc là anh suy nghĩ cái gì vậy?
“Cái này, cái này là giấy đăng ký kết hôn hả? Là của ai vậy?” Thư ký Lý không nhạy bén nhưng mà cũng không ngu ngốc, liếc mắt lên nhìn thấy đó là giấy đăng ký kết hôn, hơn nữa anh ta cảm thấy giờ phút này sở dĩ tổng giám đốc của mình kêu trợ lý Hàn lấy ra là vì để cho anh ta nhìn.
Cho nên thư ký Lý đưa tay qua lấy giấy đăng ký kết hôn trong tay của Hàn Nhã Thanh, sau đó mở ra, lúc nhìn thấy hai cái tên trên giấy đăng ký kết hôn thì...
Chỉ trong một giây, giống như như bị sét đánh vào đầu, thư ký Lý đứng đó không thể cử động được, chỉ có đôi mắt càng mở to hơn, càng mở càng to.
Tuy là tận mắt nhìn thấy nhưng mà anh ta lại không thể tin được, đây là giấy đăng ký kết hôn của tổng giám đốc nhà anh ta, mà một cái tên khác được vinh danh lại là Hàn Nhã Thanh.
Là tên của trợ lý Hàn.
Lúc nãy anh ta vừa mới nói chồng của trợ lý Hàn là người như thế nào?
Anh ta nói với tổng giám đốc nhà mình chông của trợ lý Hàn hẹp hòi, tàn nhẫn, có khuynh hướng bạo lực.
Nhưng mà giờ phút này quyển số nhỏ này tàn nhẫn nói cho anh ta biết, chông của trợ lý Hàn chính là tống giám đốc nhà mình, cho nên lúc nãy anh ta đã mắng tổng giám đốc ở trước mặt của tổng giám đốc.
Anh ta nói rồi mà, tại sao tổng giám đốc nhà mình lại cứ nằng nặc đi vào phòng của trợ lý Hàn, hóa ra bọn họ vốn chính là vợ chồng. Nhưng mà sao trợ lý Hàn lại có thể như vậy được chứ, sao có thể lừa gạt anh ta như vậy được?
Trời ơi, sao có thể chơi như vậy được?
Lúc thư ký Lý nhìn về phía Hàn Nhã Thanh lần nữa, ánh mắt cực kỳ ai oán, giống như là đang dùng thiên ngôn vạn ngữ để lên án. Hàn Nhã Thanh âm thâm hít một hơi, nhìn thấy bộ dạng của thư ký Lý, cô chột dạ muốn chết đi được.
Sao cô lại không suy nghĩ đến chuyện sẽ phát triển thành tình trạng này, sao cô lại không nghĩ đến cái tên biếи ŧɦái Dương Tâm Chiêu này ra nước ngoài công tác mà còn mang theo giấy đăng ký kết hôn.
Thư ký Lý cũng không nói gì, chỉ là đưa giấy đăng ký kết hôn lại cho Hàn Nhã Thanh, sau đó nhanh chóng rời khỏi. Lúc đi ra khỏi phòng còn không quên đóng cửa lại, Hàn Nhã Thanh cảm thấy thư ký Lý chắc chắn cố ý.
Sau đó trong căn phòng cũng chỉ lại cậu ba Dương và Hàn Nhã Thanh đối mặt với nhau.
“Chồng à, sao anh đi công tác mà còn mang theo giấy đăng ký kết hôn vậy?” Hàn Nhã Thanh không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra được, Dương Tầm Chiêu ra nước ngoài công tác tại sao lại mang theo giấy đăng ký kết hôn trên người.
Rốt cuộc là anh suy nghĩ như thế nào vậy?
“Em nói thử xem.” Anh nhìn cô, môi mỏng chậm rãi cong lên, đẹp trai đến choáng váng, quyến rũ đến tận xương, cực kỳ gợi cảm. Nhưng mà trong mắt của Hàn Nhã Thanh thì lại vô cùng đáng sợ.
Dương Tầm Chiêu thấy cô không nói lời nào, môi mỏng gợi cảm cử động, âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi vang lên trong căn phòng yên tĩnh, rất rung động.
Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ, anh đột nhiên lại lên tiếng kêu cô đi qua, dọa cô giật nãy cả mình, nhưng mà cũng làm cho cô nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Chồng à, để em đi treo quần áo lên nha.” Hàn Nhã Thanh lại không ngốc, lúc này sao cô có thể tự đưa mình đến trước mặt của anh, mặc anh xâm lược.
Hàn Nhã Thanh kéo lấy vali muốn đi treo quần áo, đây là lần đầu tiên Hàn Nhã Thanh chịu khó như thế, thời gian kết hôn dài như vậy, hình như là cô vẫn còn chưa từng sắp xếp quần áo giúp cho anh.
Chuyện sắp xếp quần áo mà nói, thời gian tuy ngắn nhưng cũng có thể dài.
Dù sao bây giờ cô chính là muốn kéo dài thời gian.
Trước tiên kéo dài thời gian, sau đó lại nghĩ cách ứng phó, cô thông minh như vậy, luôn có thể nghĩ ra cách.
“Đừng để tôi nói lại lần thứ hai.” Sao cậu ba Dương có thể không nhìn ra tâm tư của cô được, mắt nhìn vê phía cô, chậm rãi bổ sung thêm một câu.
Lấy tính tình này của cô, lần này nếu như không dạy dỗ cô, lần tiếp theo còn không biết cô sẽ làm ra chuyện gì.
Cho nên lần này cậu ba Dương không có ý định bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.
Thân thể của Hàn Nhã Thanh cứng đờ đối diện với đôi mắt đang nheo lại của anh, sau đó yếu ớt thốt ra một câu: “Chồng, để em đi tắm, tắm thật sạch sẽ ”
Dương Tầm Chiêu sửng sờ, hai mắt nhanh chóng chớp chớp, vẻ mặt nghiêm túc ban đầu liền trở nên hòa hoãn trong nháy mắt, sụp đổ như vậy, biểu cảm cũng sụp đổ, hơi thở nguy hiểm kia cũng tản đi trong chớp mắt.
Sức quan sát của Hàn Nhã Thanh mạnh đến cỡ nào, lập tức biết được ngọn gió nguy hiểm nhất đã qua rồi.
Tim của Hàn Nhã Thanh đã được đặt xuống, chuẩn bị đi tắm rửa, cô dự định tắm hơn mấy tiếng đồng hồ, tốt nhất là lúc đi ra anh đã ngủ rồi.
“Cho em nửa tiếng đồng hồ, nếu như nửa tiếng em còn không ra thì anh sẽ vào tắm cho em.” Dương Tầm Chiêu vừa nhìn liền nhìn thấu được suy nghĩ của cô, cho nên trực tiếp bác bỏ suy nghĩ của cô.
Bước chân của Hàn Nhã Thanh dừng lại một chút, âm thầm cắn răng, sao anh có thể như vậy được? Chẳng lẽ tự do tắm rửa mà cô cũng không có hay sao?
Hàn Nhã Thanh kháng nghị, cô nhất định phải kháng nghị.
Chỉ là một câu nói tiếp theo của Dương Tâm Chiêu làm cho cô hoàn toàn kinh sợ, trong lúc nhất thời cô liên cố gắng nén phản ứng trở lại.
“Trong vali có áo ngủ, em tắm xong thì mặc nó vào.” Lúc Dương Tầm Chiêu nói câu này, con ngươi nhẹ nhàng chớp nháy.
Với vóc dáng của cô, mặc bộ đồ ngủ đó chắc chăn sẽ cực kỳ “đẹp mắt”.
Lúc trước có làm như thế nào cô cũng không chịu mặc bộ đồ ngủ đó, sáng hôm nay anh muốn mặc vào cho cô, nhưng mà cô lại vọt vào trong phòng tắm, anh cũng không được nhìn thấy rõ ràng.
Khó có được cơ hội như hiện tại.
Tay của Hàn Nhã Thanh không kiềm được mà run lên, lúc nãy cô đã nhìn thấy đồ ngủ trong vali, cái áo ngủ kia mặc vào còn không bằng không mặc.
Hàn Nhã Thanh thật sự, thật sự không muốn mặc, đánh chết cũng không muốn mặc!
- ----
Chưa mùa đông mà đã lười làm rùi. Hụ hụ. Làm truyện thì cũng thích đấy, nhưng nằm trong chăn còn thích hơn. T^T