Dương Tầm Chiêu hơi nhíu mày lại, anh vốn dĩ còn muốn đến nhà họ Hàn, tìm ông cụ Hàn để nói chuyện đàng hoàng, nếu khoảng thời gian này ông cụ Hàn không ở thành phố A, vậy thì có chút phiền phức rồi.
“Đưa điện thoại đây, để anh nói chuyện với ông...” Ánh mắt Dương Tầm Chiêu hơi sáng lên, rồi đột nhiên mở miệng, lúc anh nói chuyện, thật ra cũng đang cách chiếc điện thoại của Hàn Nhã Thanh rất gần, hơn nữa giọng của anh cũng không nhỏ, đương nhiên, là anh cố ý.
Hàn Nhã Thanh sợ hãi, thật ra cô vẫn luôn phòng bị Dương Tầm Chiêu, nhưng không ngờ là lại không thể phòng được anh, Hàn Nhã Thanh nhanh chóng che miệng anh lại, bởi vì Dương Tầm Chiêu ở trên, cô ở dưới, tư thể này của bọn họ khiến cô không thể nào có thể che được miệng anh lại.
Ngay sau đó, Hàn Nhã Thanh đột nhiên lật người, ép anh xuống dưới, sau đó dùng một tay ra sức che miệng anh lại.
Dương Tầm Chiêu cũng không giãy ra, phải nói cô chủ động như này đúng là khiến anh cảm thấy bất ngờ, nhưng chỉ cần nghĩ đến mục đích của cô...
Đôi mắt anh hiện lên vẻ nguy hiểm, cô sợ ông cụ Hàn biết chuyện của hai người họ đến vậy ư.
Cô định giấu ông cụ cả đời sao?
Dương Tầm Chiêu đột nhiên nhớ đến lời cô nói ở Danh Tước hôm qua, cô nói một năm sau cô sẽ rời đi, đôi mắt cậu ba Dương híp lại.
“Thanh, cháu đang ở cạnh ai vậy, bên cạnh cháu có đàn ông à?” Giọng nói của ông cụ Hàn lộ rõ sự hoang mang.
“Ông nội, ông nghe nhầm rồi.” Hàn Nhã Thanh dùng một tay bịt chặt miệng Dương Tầm Chiêu lại, chỉ sợ anh sẽ nói linh tinh gì đó nữa.
Dương Tầm Chiêu khẽ nhếch miệng lên, nghe nhầm à, cô nói dối mà mặt vẫn không đỏ, tim không loạn.
“Con bé này, ức hϊếp ông điếc hả?” Hiển nhiên là ông cụ Hàn không dễ lừa như vậy.
Hàn Nhã Thanh mím môi, đang định mở miệng.
“Có phải Liên Cung không? Cháu ở cùng Liên Cung hả?” Giọng nói của ông cụ Hàn lại truyền đến.
Hôm qua Liên Cung đến nhà họ Hàn cầu hôn, tuy mọi chuyện vẫn chưa ấn định, nhưng nói không chừng Liên Cung lại hẹn
Thanh rồi thì sao?
Lúc này, Hàn Nhã Thanh đang bịt chặt miệng Dương Tầm Chiêu lại, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, cô để điện thoại bên tai, cũng rất gần với Dương Tầm Chiêu.
Vậy nên, lời nói của ông cụ Hàn Dương Tầm Chiêu có thể nghe thấy rõ từng chữ một.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, đôi mắt hơi híp lại, anh muốn xem xem, cô sẽ trả lời như thế nào!
Hàn Nhã Thanh đương nhiên cảm nhận được cảm xúc lúc này của anh đã thay đổi, cũng hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm được tỏa ra từ anh.
Cô biết, anh lại tức giận rồi, haizzz, người đàn ông nhỏ mọn này!
Ông nội nhắc đến ai không nhắc, cứ phải nhắc Liên Cung, tối qua không dễ gì mới bỏ qua được chuyện của Liên Cung
Ông nội lại tưởng giọng của tên
“Thanh, sao vậy?” Ông cụ Hàn hơi ngập ngừng, một lúc sau mới truyền đến giọng nói có vài phần nghi hoặc.
“Ông nội, cháu không sao.” Hàn Nhã Thanh trừng mắt nhìn Dương Tầm Chiêu, người này điên rồi à, cô đang gọi điện thoại với ông nội đấy, anh rõ ràng là cố ý mà.
Dương Tầm Chiêu híp mắt nhìn cô, hơi nhếch miệng, nụ cười vừa gian tà vừa mập mờ.
“Thanh, hai đứa đang ở đâu?” Ông cụ Hàn từng tuổi này rồi, là người đã trải qua mọi sóng gió, chắc chắn nghe ra được điều gì đó.
“Cháu đang ở ngoài, ăn cơm.” Hàn Nhã Thanh nghe ra được sự nghi ngờ trong lòng ông cụ, cô cảm thấy có chút sợ hãi, chỉ có thể bịa ra một lí do.
“Cháu và Liên Cung ở ngoài ăn cơm?” Ông cụ Hàn hơi ngơ ra, giọng nói vẫn có chút nghi ngờ như trước.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu trở nên lạnh lùng, anh hơi mở miệng ra, đột nhiên cắn một cái lên tay cô.
“Không phải, cháu không ở cùng Liên Cung, cháu còn có việc, cúp máy trước đây ạ.” Hàn Nhã Thanh hít sâu một hơi, vội vàng cúp máy của ông cụ.
Nếu mà còn không cúp máy, cô thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
May mà lúc này là buổi trưa, không phải là sáng hay tối, nếu không khó mà giải thích rõ ràng rồi.
Cúp máy của ông cụ xong, Hàn Nhã Thanh lập tức thả lỏng cánh tay đang bịt miệng Dương Tầm Chiêu, đồng thời cũng rời khỏi người anh.
Nhưng mà, ngay sau đó, Dương Tầm Chiêu đột nhiên đưa tay ra kéo cô lại, khiến cô không cách nào rời khỏi, thậm chí còn không thể cử động được.
“Ăn cơm ở bên ngoài cùng Liên Cung? Hửm”” Rất rõ ràng, người đàn ông nhỏ mọn nào đó không thể bỏ qua cho cô như vậy được.
Lúc này cô cảm giác như anh đang nghiến răng nghiến lợi mà nói, ánh mắt vô cùng tức giận.
Tuy ban nãy cô không thừa nhận, nhưng cô cũng không giải thích với ông cụ Hàn, điều này khiến anh cảm thấy rất không thoải mái.
Hàn Nhã Thanh biết anh lại tức giận, chuyện ngày hôm qua vẫn chưa xong, ban nãy lời của ông cụ lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh thêm lần nữa, vì vậy, cô biết lúc này tốt nhất là không nên chọc vào anh.
“Hay là, chúng ta đi ăn cơm đi.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, nở nụ cười nịnh bợ.
Cô là một người có thể tùy cơ ứng biến, cô cảm thấy như từ khi đi theo anh, khả năng thích ứng của cô ngày càng mạnh mẽ rồi.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, thấy nụ cười nịnh bợ trên gương mặt cô, ánh mắt hơi sáng lên, cô đúng là thông minh, những lúc như này biết cách nghe lời, cũng biết cách làm thế nào có thể dập tắt được cơn giận trong lòng anh.
Chỉ là, những chuyện mà cô làm ban nãy, cô tưởng rằng chỉ dựa vào một nụ cười đó là xong chuyện sao?
Đương nhiên, lần này, anh không muốn bỏ qua cho cô như vậy.
“Hôm qua em nói chuyện với Liên Cung rất vui vẻ?” Dương Tầm Chiêu nhớ lại lời ông cụ Hàn vừa nói, giọng nói lạnh đi: “Nói thử xem nào, hai người đã nói những gì thế?”
Hiển nhiên, lúc này Dương Tầm Chiêu muốn gom cả nợ cũ nợ mới tính một thể!