“Đường Lăng, chúng ta đã là anh em 29 năm rồi.” Dương Tâm Chiêu liếc nhanh mắt, lạnh lùng nhìn anh ta, câu nói có vẻ thờ ơ nhưng lại tràn đầy uy hϊếp.
Anh và Đường Lăng lớn lên trong cùng một viện, hai người có mối quan hệ rất tốt, khi sinh ra đã là anh em, thực ra Đường Lăng chỉ lớn hơn anh vài tháng.
“Ừm, đủ lâu rồi” Đường Lăng phớt lờ những lời đe dọa của Dương Tâm Chiêu, cố tình hiểu sai ý của Dương Tâm Chiêu, khoé mày anh ta hơi nhướng lên, vẻ mặt có vẻ đã khó chịu hơn một chút, anh ta chậm rãi nói thêm: “Ai cũng mệt mỏi rồi phải không?”
Dương Tâm Chiêu: “...”
“Đường Lăng, mục đích của anh là gì?” Dương Tâm Chiêu biết Đường Lăng không phải loại người như vậy, cho nên Đường Lăng làm việc này hẳn là có mục đích khác.
“Có thể là mục đích gì chứ? Tôi không giống cậu, tôi chỉ thích cô bé Thanh, khi cô bé Thanh ấy quay về, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Đường Lăng cười như gió xuân.
Lời này là một câu hai nghĩa...
Dương Tâm Chiêu nghiêm khắc trừng mắt nhìn anh ta, sau đó đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Nói chuyện? Nghĩ cũng hay thật. Thực sự coi anh như đã chết rồi sao?
Thấy Dương Tâm Chiêu tức tối rồi đi, Đường Lăng nhíu mày vui vẻ.
Có vẻ như chỉ cần liên quan đến Hàn Nhã Thanh, Dương Tầm Chiêu sẽ mất bình tĩnh.
Xin hỏi, sự bình tĩnh đa mưu của Dương Tâm Chiêu vừa nãy biến đi đâu mất rồi?
Anh ta đã quen biết với Dương Tâm Chiêu từ khi còn nhỏ, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Dương Tầm Chiêu tức giận như vậy.
Hoặc là, Hàn Nhã Thanh được thượng đế phái đến khắc chế Dương Tâm Chiêu, thật là thú vị!
Nếu đúng như vậy, anh ta chắc chắn sẽ xem thật kỹ vở kịch này, có khi vào những thời điểm quan trọng anh ta có thể giúp tiếp thêm lửa.
Sau khi ra khỏi cửa phòng, Dương Tâm Chiêu kéo mạnh cà vạt, càng lúc lại càng cảm thấy bực bội hơn.
Chết tiệt, hôm nay anh không nên đưa cô đến gặp Đường Lăng.
Nhưng, Đường Lăng có ý gì?
Không cần biết Đường Lăng có ý gì, sau này cô cũng phải tránh xa Đường Lăng ra.
Hàn Nhã Thanh vẫn chưa trở ra, lúc này Dương Tâm Chiêu không có kiên nhẫn, đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Hàn Nhã Thanh vừa định đi ra ngoài, đã thấy anh đi thẳng về phía trước, kéo cô bước ra ngoài: “Đi về nhà”
“Anh không nói một tiếng với anh cả à? Anh cả đã đi rồi sao?” Hàn Nhã Thanh hơi khó hiểu, đi lúc này luôn? Cứ vậy mà đi?
“Không cần, sau này tránh xa Đường Lăng ra, anh ta là một con sói đội lốt người, đừng để bị vẻ ngoài của anh ta đánh lừa.” Lúc này tâm trạng của Dương Tâm Chiêu không tốt nên giọng điệu cũng đặc biệt hung hăng.
Lúc này Hàn Nhã Thanh lại gọi một tiếng anh cả thân thương như vậy, anh càng thêm phiền muộn.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, có chút kinh ngạc, đương nhiên cô biết Đường Lăng là ai.
Chỉ là tại sao đột nhiên anh lại phát hỏa lớn như vậy, mà kiểu nhắm vào đối phương của anh cũng quá rõ rệt, Đường Lăng đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ gì anh à?
Chẳng lẽ sau khi cô rồi khỏi phòng thì giữa họ đã đàm phán không thành sao?
Mà dù có đàm phán không thành đi nữa, anh cũng sẽ không tức giận đến mức như vậy chứ? Anh không phải là kiểu người không giữ được bình tĩnh.
Nhìn thấy bộ dạng của anh, Hàn Nhã Thanh cũng không hỏi nữa, cô không thể can dự vào chuyện giữa anh em bọn họ.
Tuy nhiên, cô nghĩ đến những món ăn Đường Lăng sắp xếp trên bàn, hầu như món nào cô cũng thích ăn.
Làm thế nào Đường Lăng biết được điều này? Rõ ràng, Đường Lăng đã điều tra cô!
Nhưng tại sao Đường Lăng lại điều tra cô?
Trên đường về, Dương Tâm Chiêu lái xe rất chậm, anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Từ Danh Tước đến biệt thự, anh thực sự đã lái xe mất một tiếng rưỡi.
Anh không lên tiếng, Hàn Nhã Thanh cũng im lặng, không quấy rầy anh.
Khi đến biệt thự, điện thoại của Dương Tâm Chiêu vang lên ngay khi Hàn Nhã Thanh xuống xe.
Dương Tâm Chiêu liếc nhìn dãy số hiển thị, sau đó nhướng mắt nhìn bóng dáng Hàn Nhã Thanh, thấy cô đã đi xa thì mới trả lời điện thoại.
“Tôi điều tra được rồi, lúc đó anh ta đang ở trên tầng năm, đúng thật là có một cô gái nhỏ đã chụp được ảnh của anh ta, vì cô bé vẫn còn ở trung tâm thương mại nên chúng tôi đã nhanh chóng lấy được ảnh, sau đó tôi gửi ảnh cho người đang điều tra ở sân bay, tiếp viên xác nhận anh ta tên là Đường Bách Khiêm, ngồi trên chuyến bay từ Nước M đến Thành phố A, người đàn ông đó quá đẹp trai, quá phong độ và quá bắt mắt, vì vậy cô tiếp viên không thể nào quên được, chắc chắn sẽ không có nhầm lẫn.”
“Tất cả đặc điểm đều được chụp lại, cô gái chụp ảnh cho biết lúc đó anh ta đang nhìn xuống tầng 1, trông anh ta tức giận rất đáng sợ.”
Người ở đầu dây bên kia nói thêm một câu.
Nghe lời này, Dương Tâm Chiêu có thể chắc chắn 100% là không thể sai.
Quá đẹp trai? Quá phong độ? Quá bắt mắt?
Có thể đẹp trai? Có thể phong độ? Có thể bắt mắt sao?
Đối phương gửi tấm ảnh qua, Dương Tâm Chiêu mở ra xem, sau khi nhìn thoáng qua, ánh mắt anh hơi sâu xa, nhưng sau đó khóe môi hơi nhếch lên.
Người đã tìm được rồi, vả lại còn ở thành phố A, tiếp theo...
“Cho dù dùng phương pháp nào, phải tìm được anh ta cho tôi.” Dương Tâm Chiêu nhìn chằm chằm vào bức ảnh, đôi mắt lạnh lùng nheo lại từng chút một.
Dáng dấp đẹp thì cũng là hình người dáng người, có ích lợi gì đâu? Hàn Nhã Thanh đã là vợ anh và là người phụ nữ của anh.
Muốn giành với anh, mơ đi!
“Anh ta là cao thủ ngụy trang và ẩn nấp, anh có muốn tự mình đến xem không.” Người ở đầu bên kia điện thoại trong thời gian ngắn đã thăm dò ra được ngọn nguồn của đối phương, quả nhiên rất lợi hại.
Dương Tâm Chiêu xuống xe đưa Hàn Nhã Thanh vào phòng, nhưng anh không đi vào: “Anh đi ra ngoài một chút.”
“Được.” Hàn Nhã Thanh sững sờ, nhẹ nhàng đáp mà không nói nhiều lời.
Cô vừa nghe thấy điện thoại của anh đổ chuông, cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng cô đã nhận ra điều kỳ lạ từ hành vi vừa rồi của Dương Tâm Chiêu.
Dù anh có che giấu tốt nhưng vẫn bị cô phát hiện.
Cô cảm thấy vừa rồi cuộc điện thoại mà Dương Tâm Chiêu nhận được có liên hệ với cô, cho nên những chuyện anh vội đi giải quyết cũng có thể liên quan đến cô.
Không phải cô nghi ngờ, đây là chuyên môn, việc cô giỏi nhất là quan sát những điều này.
Dương Tâm Chiêu bảo người đến nước M điều tra, cho người theo dõi cô, thậm chí còn đưa cô đến gặp Đường Lăng để thăm dò cô, tất cả những điều này khiến Hàn Nhã Thanh ý thức được nguy hiểm.
Vả lại còn là một mối nguy hiểm rất nghiêm trọng.
Anh đang điều tra cô, anh nhất định phải tìm ra những người khác trong tổ chức của cô, mọi người trong tổ chức đều có bí mật, nếu bị lộ ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.
Hơn nữa, thân phận của Dương Tầm Chiêu không hề đơn giản.
Cô không được liên lụy đến người khác.
Còn cả hai đứa bé của cô, cô thậm chí không muốn thân phận của hai đứa bé bị lộ.
Vì vậy, cô phải tìm cách ngăn chặn mọi rắc rồi xảy ra.
Trên thực tế, Hàn Nhã Thanh biết rất rõ cách tốt nhất là cô nên cùng hai đứa bé trở về Nước M càng sớm càng tốt, cô không nên ở đây nữa, Dương Tầm Chiêu điều tra chắc chắn không đơn giản qua loa.
Nhưng bây giờ cô không thể rồi đi, cô phải tuân theo thỏa thuận do chính mình ký.
Họ đã kết hôn theo thỏa thuận, thỏa thuận viết rất rõ ràng, thời hạn tối đa của thỏa thuận là một năm, trong khoảng thời gian này, nếu Dương Tâm Chiêu nhận được cổ phần của Dương thị thì có thể kết thúc sớm, vì vậy…