Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 127: Hiện trường bị bắt (1)

Lúc đầu anh ta cũng đang định báo cáo chuyện này với tổng giám đốc: "Liên quan đến chuyện này thì tôi đã điều tra rõ ràng rồi."

Biểu cảm của Dương Tầm Chiêu có vẻ vẫn chưa thay đổi, nhưng trong đôi mắt lại có nhiều thêm mấy phần ánh sáng không

hiểu rõ.

"Chữ Thanh trong tập đoàn Thanh Duy cùng với chữ Thanh trong tên của bà chủ mặc dù là cùng một chữ, nhưng mà giữa hai bên lại không có bất kỳ quan hệ gì, chỉ là trùng hợp mà thôi."

"Cậu chắc chắn?” Đôi mắt của Dương Tâm Chiêu hơi híp lại, không có bất kỳ quan hệ gì ư?

"Chắc chắn." thư ký Lưu trả lời chắc nịch, bởi vì trong thông tin mà anh ta đã tra được thì Bùi Dật Duy với bà chủ cũng không có bất kỳ quan hệ gì.

Khóe miệng của Dương Tầm Chiêu nhẹ nhàng mấp máy rồi cũng không nói gì nữa, nếu như không có quan hệ thì đó chính là chuyện tốt nhất, tiếp theo đây anh sẽ đợi động tĩnh của Hàn thị, chờ động tĩnh của cô.

Vào lúc xế chiều ngày hôm đó, Hàn thị đã truyền ra tin tức nói là đã tuyển dụng được nhà thiết kế, nghe nói là học sinh giỏi của học viện R.

Chiều ngày hôm sau, trước một giây mà hoạt động của Dương thị sắp kết thúc thì Hàn thị đã đăng ký.

"Tổng giám đốc, Hàn thị đã đăng ký tham gia hoạt động lần này." Ở bên phía Hàn thị vừa có động tĩnh thì thư ký Lưu đã nhanh chóng đến báo cáo cho tổng giám đốc nhà mình.

"Ừm." Khóe môi của Dương Tầm Chiêu hơi câu lên, rất tốt, con cá đã cắn câu rồi.

"Tổng giám đốc, ngày mai không phải là trực tiếp tuyển Hàn thị chứ?" Trên mặt của thư ký Lưu mang theo nụ cười có chút thâm sâu, sao anh ta không hiểu tâm tư của tổng giám đốc được chứ.

"Cứ nhìn tác phẩm." Dương Tầm Chiêu ngẩng đầu lên nhìn anh ta một chút, trả lời thẳng thắn lại nghiêm túc.

Khóe môi của thư ký Lưu hung hăng kéo ra, nhìn tác phẩm à? Có quỷ mới tin.

Anh ta dám lấy đầu của anh ra làm bảo đảm, cho dù tác phẩm Hàn thị đưa ra là tác phẩm kém cỏi nhất, cho dù gần như không thể lọt vào bắt được thì lần này người thắng tuyệt đối là Hàn thị.

Ai bảo tổng giám đốc của Hàn thị là bà chủ nhà anh ta chứ!

Có điêu anh ta cũng rất muốn biết dưới tình huống mà Hàn thị miễn cưỡng lắm mới có thể mời được một nhà thiết kế thì có thể đưa ra tác phẩm như thế nào.

Hay là bà chủ cũng muốn lợi dụng mối quan hệ này với tổng giám đốc? Nhưng mà hình như tổng giám đốc còn có dự định khác nữa.

Thư ký Lưu cảm thấy nói không chừng ngày mai sẽ có trò hay để xem.

Thư ký Lưu đang suy nghĩ đột nhiên lại nghe được một âm thanh tin nhắn vang lên, thư ký Lưu vô thức lấy điện thoại di động của mình ra, lại phát hiện không phải là của anh ta mà là của tổng giám đốc.

Thư ký Lưu ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy tổng giám đốc nhà mạng đang mở tin nhắn ra xem: "Tối hôm nay tăng ca, có lẽ là khuya lắm mới có thể về nhà."

Cái tin nhắn này, không cần đoán cũng biết là bà chủ gửi tới.

Nhìn tin nhắn này của bà chủ, anh ta cảm giác buổi tối ngày hôm nay tổng giám đốc có lẽ phải phòng không gối chiếc rồi.

Sau khi cậu ba Dương đọc xong tin nhắn, trong nháy mắt gương mặt của anh âm trầm, tối ngày hôm qua mười hai giờ đêm cô mới về nhà, tối hôm nay vậy mà còn muốn về muộn nữa, hơn nữa cô chỉ gửi một cái tin nhắn ngắn như vậy cho anh?

Một giây sau, cậu ba Dương trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.

Con ngươi của thư ký Lưu chợt lóe lên, tổng giám đốc gấp gáp như vậy là muốn đi làm gì đây, bây giờ vẫn còn chưa tan làm đâu mà.

Bộ dạng của tổng giám đốc nhìn như có cảm giác muốn đi "bắt gian", ừm, chắc chắn là đi bắt gian rồi.

Bốn mươi phút sau, xe của cậu ba Dương đã dừng ở cửa chính của tập đoàn Hàn thị.

"Tôi cho em năm phút, xuống đây nhanh." Sau khi cậu ba Dương gọi điện thoại cho Hàn Nhã Thanh, trong giọng nói lạnh lùng không hê mang theo chỗ trống để thương lượng.

Hàn Nhã Thanh ngẩn người: "Anh, anh đang ở đâu vậy?"

Giống như là cô đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cô nhanh chóng đi tới cửa sổ, tuy là lúc này đang ở lầu hai mươi hai, nhưng mà

Hàn Nhã Thanh vẫn có thể nhìn ra được xe đang dừng ở cổng.

Hàn Nhã Thanh âm thầm hít vào một hơi, có làm như thế nào cô cũng không ngờ được anh sẽ đến đón cô

Xe của anh lại dừng ở dưới cổng chính của Hàn thị như vậy, kêu cô làm sao đi xuống dưới đây?

Bây giờ cách thời gian tan làm không bao lâu, đây là thời gian cao nhất mà nhân viên rời khỏi công ty.

"Năm phút sau tôi mà còn chưa thấy được em, hậu quả em tự gánh vác." Giọng nói của Dương Tầm Chiêu lại truyền đến một lần nữa, ý tứ uy hϊếp kia lại rõ ràng hơn.

"Anh dừng xe ở cửa chính quá rêu rao, nếu không thì anh chuyển xe đến nơi khác đi, đổi thành gara dưới tầng hầm có được

không?” Hàn Nhã Thanh thử thương lượng với anh, ở cổng chính của công ty thì thật sự quá huênh hoang rồi.

"Em vẫn còn bốn phút." Nhưng mà thái độ của cậu ba Dương rất rõ ràng, không thể thương lượng được.

Mẹ kiếp!

Giờ phút này Hàn Nhã Thanh cảm thấy phát điên, hôm nay người này nổi điên làm gì vậy chứ?

Nhưng mà cô biết là anh nói được thì làm được, nếu như cô không xuống dưới trong thời gian đã hẹn thì thật sự không biết anh sẽ làm ra chuyện gì.

Một giây sau, Hàn Nhã Thanh dọn đồ đơn giản một chút rồi sau đó nhanh chóng xông ra khỏi phòng làm việc, may mắn là có thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc nên cô không cần phải chờ thang máy.

Thang máy dừng ở lầu một, cô ra khỏi thang máy với tốc độ như vọt đi 100 mét, không, so với 100 m thì tốc độ bắn ra ngoài còn nhanh hơn nữa, xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, tốc độ không hề giảm chút nào. Cô vọt thẳng đến trước xe của Dương Tầm Chiêu, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà mở cửa xe ra rồi leo lên.

Từ thang máy đến lên xe thì Hàn Nhã Thanh chỉ cân có hai mươi giây.

Cậu ba Dương hết hồn, hơi sửng sốt nhìn về phía cô, tốc độ này của cô bình thường à?

"Lái xe nhanh lên đi." Hàn Nhã Thanh vừa mới bước lên xe liên liên tục lên tiếng thúc giục, xe của anh dừng ở chỗ này thật sự quá nguy hiểm, cô cũng không muốn phải lên đâu đề trang báo.

Nếu như lúc đó bị ông nội thấy được thì chắc chắn cô gánh vác không nổi mất.

Cậu ba Dương hiểu rất rõ ràng, cô cũng không phải là đang vội, bởi vì cách thời gian của anh quy định của còn gần hai phút, lúc nãy cô nhanh như vậy hiển nhiên là vì không muốn để cho người ta nhận ra cô.

Không muốn để cho người ta nhận ra cô bước lên xe của anh.

Cô mang kính râm, còn có quân áo đang che trên đầu của cô đã đủ chứng minh điểm này.

Sao vậy? Anh không đáng để gặp người ta hay sao?

Cậu ba Dương híp mắt lại nhìn cô, cũng không lái xe đi.

"Lúc nãy có phải là có người đã chạy lên phía trước chiếc xe kia hay không?” Mấy nhân viên đang ở cửa đều dừng lại.

"Đúng rồi đó, tôi cũng nhìn thấy nữa. Tốc độ đó quá trời nhanh, tôi còn tưởng rằng là mình hoa mắt đó."

"Chiếc xe kia là xe Rolls-royce phiên bản số lượng giới hạn, trên toàn thế giới này chỉ có hai mươi lăm chiếc, ở thành phố A có duy nhất một chiếc thuộc vê cậu ba Dương." Có người đã nhận ra xe của cậu ba Dương.

"Ý của cô chiếc xe này là của cậu ba Dương? Tại sao xe của cậu ba Dương lại dừng ở đây chứ?"

"Tôi cảm thấy cái này còn chưa phải là chỗ quan trọng, chỗ quan trọng nhất là lúc nãy ai đã bước lên chiếc xe kia."

"Đúng đó, người lúc nãy là ai vậy nhỉ?"

"Tốc độ quá nhanh, mà trên đầu còn có đồ che lại, cũng không nhìn thấy rõ ràng, nhưng mà nhìn thấy bóng dáng thì hẳn là một người phụ nữ.”

"Sao tôi nhìn thấy có chút giống với tổng giám đốc vừa mới nhậm chức của chúng ta vậy."

Đám người kia im lặng một lúc, sau đó gần như là đồng thời cười to lên.

"Vị tổng giám đốc tân nhiệm của chúng ta có thể lên được xe của cậu ba Dương? Cô nghĩ cái gì vậy chứ?”

"Nghĩ như thế nào thì chuyện này cũng tuyệt đối không xảy ra được, vị tổng giám đốc kia của chúng ta nếu như có thể leo lên được xe của cậu ba Dương, đoán chừng trời cũng có thể trút cơn Hồng Vũ."

Đám người lại không hẹn mà cùng nhau bật cười một lần nữa.

"Có thể là tôi nhìn lầm rồi." Nghe thấy đám người không hẹn mà cùng nhau cười to một tiếng, trên mặt của người vừa mới nói chuyện lại nhiêu thêm mấy phân xấu hổ.

"Cái người lúc nãy là ai vậy chứ?”

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng ở chiếc xe Rolls Royce phiên bản số lượng có hạn không hề nhúc nhích y như cũ.