Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 118: Anh muốn cô phô bày tài năng của mình ra

Ông cụ Hàn ngừng nói, đè nén cảm xúc của mình lại: “Ông nội biết cháu không thích quản chuyện của công ty, nói thật việc quản lý công ty rất mệt, ông nội cũng không muốn nhìn thấy cháu chịu khổ, nên ông nội quyết định bán công ty đi, số tiền bán được đến lúc đó ông nội sẽ chuyển tiếp cho cháu...”

“Ông nội muốn bán công ty?” Hàn Nhã Thanh chợt ngẩng đầu, nhìn về phía ông cụ Hàn, bởi vì quá kinh ngạc nên giọng nói của cô cao lên vài phần.

Cô biết tình hình hiện tại của Hàn thị rất không ổn, nhưng cô lại không ngờ ông nội muốn bán công ty đi. Hàn Nhã Thanh nghĩ đến lời của Mộ Dung Tri, cũng hiểu rõ cách nghĩ của ông nội.

Hiện giờ ông nội có bệnh tim, hiển nhiên đã không còn sức lực để quản lý công ty, nếu cứ theo đà này thì Hàn thị sớm muộn cũng phá sản.

Ông nội chắc chắn nghĩ đến việc công ty chưa bị phá sản thì nhanh chóng bán công ty đi, như vậy thì cũng có thể bán được nhiều tiền, để lại cho cô cũng nhiều tiền hơn.

Cô biết Hàn thị là tâm huyết cả đời của ông nội, ông nội đưa ra quyết định như vậy, trong lòng hắn rất khó chịu.

“Đúng vậy, ông nội cũng lớn tuổi rồi, việc công ty, ông nội cũng không quản được bao lâu nữa, ông nội muốn nghỉ ngơi thật tốt, ông nội cũng không muốn để cháu chịu khổ, cho nên bán đi cũng tốt.” Lúc ông cụ Hàn nói câu này, trên mặt mang theo nụ cười từ ái, ông cụ Hàn che giấu cảm xúc rất tốt, nhìn không ra có gì khác thường, cũng nhìn không ra được có chỗ nào là không nỡ.

Nhưng Hàn Nhã Thanh là chuyên gia tâm lí học, làm sao có thể không nhìn ra được suy nghĩ của ông nội, cô biết lúc ông nội nói những lời này, chắc chắn trái tim đau như cắt.

Hàn Nhã Thanh biết, tất cả quyết định mà ông nội đưa ra đều vì cô, không muốn để cô lo lắng, còn muốn để lại cho cô thật nhiều tiền.

Trước đây, cô chưa từng hỏi thăm chuyện của công ty, nhưng hiện giờ cô ngược lại không thể không quan tâm.

“Ông nội, ông đã nói sẽ đưa công ty giao cho cháu, sao lại nói bán là bán như vậy được?” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía ông cụ Hàn, trên gương mặt cố ý mang theo vài phần bất mãn.

“Thanh Thanh? Cháu có ý gì?” Ông cụ Hàn sửng sốt, hơi nghi ngờ nhìn về phía cô, trước kia ông đã từng nhắc đến chuyện công ty với Hàn Nhã Thanh, nhưng cô đều cự tuyệt, cho nên ông cụ cảm thấy việc ông đem công ty bán đi thì cô sẽ không phản đối.

“Ông nội hãy nghỉ ngơi thật tốt, chuyện công ty tạm thời cứ giao cho cháu.” Hàn Nhã Thanh tuy không có hứng thú với chuyện ở công ty, nhưng với tình hình hiện giờ, cô thật sự không thể buông tay ngồi không được.

“Thanh Thanh, quản lý công ty rất cực khổ.” Ông cụ Hàn hiển nhiên không ngờ Hàn Nhã Thanh đột nhiên sẽ đưa ra quyết định như vậy, trong lòng của ông nhất thời trở nên phức tạp.

Vốn dĩ ông không có ý định đem tình hình của công ty nói cho Thanh Thanh.

“Ông nội yên tâm, cháu sẽ quản lý tốt công ty.” Hàn Nhã Thanh đã quyết định rồi, chắc chắn sẽ không thay đổi.

“Thanh Thanh, thật ra tình hình hiện tại của công ty chúng ta không tốt, cho nên...” Ông cụ Hàn thấy thái độ của Hàn Nhã Thanh như vậy, biết cũng không thể tiếp tục lừa gạt được nữa.

“Cháu biết.” Hàn Nhã Thanh khẽ ngắt lời của ông nội.

“Cháu biết?” Ông cụ Hàn ngạc nhiên, khuôn mặt sững sờ nhìn về phía Hàn Nhã Thanh.

“Cháu biết nhà thiết kế của Hàn thị chúng ta bị Thanh Duy trả giá cao mà đoạt đi rồi, cháu cũng biết nhiều đối tác của chúng ta cũng đều bị Thanh Duy trả giá cao mà ngăn chặn không cho hợp tác, Cháu rất rõ tình hình hiện giờ của công ty.” Hàn Nhã Thanh đã quyết định chuyện quản lý công ty thì đương nhiên ở trước mặt ông nội không thể che giấu gì nữa.

“Thanh Thanh, Cháu đã biết hết sao?” Trên gương mặt của ông cụ Hàn mang theo vài tia kinh ngạc: “Cháu đã biết tình hình của công ty như vậy mà vẫn muốn tiếp tục quản lý công ty sao?”

Đôi mắt của ông cụ Hàn lóe lên, gương mặt khẽ biến: “Thanh Thanh, Cháu định đi cầu xin Bùi Dật Duy phải không?”

“Ông nội biết Cháu và cậu ta đã từng...” Ông cụ Hàn khẽ thở dài một cái, vẻ mặt đột nhiên cương quyết hơn: “Nhưng ông nội không cho phép cháu vì Hàn thị mà đi cầu xin cậu ta”

Một câu không cho phép của ông cụ đủ để biểu thị thái độ của ông.

Hàn Nhã Thanh đương nhiên hiểu suy nghĩ của ông nội, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, ông nội thật sự quan tâm đến cô, thật sự thương yêu cô.

“Ông nội yên tâm, cháu sẽ không đi cầu xin anh ta.” Lúc Hàn Nhã Thanh nói câu này thì vẻ mặt rất cương quyết, cầu xin Bùi

Dật Duy? Cô chưa từng nghĩ đến cách này.

“Vậy cháu định làm thế nào?” Ông cụ Hàn nhìn thấy thái độ đó của cô, khẽ thở ra, nhưng vẻ mặt lại càng hoài nghi hơn.

“Ông nội biết chuyện công ty Dương thị muốn đầu tư châu báu không? Con cảm thấy Hàn thị chúng ta cũng có thể tham gia.” Trong lòng của Hàn Nhã Thanh đã có quyết định, chuyện này đương nhiên cũng không thể giấu diếm ông nội.

“Ông nội đương nhiên biết, nhưng hiện giờ Hàn thị căn bản không có nhà thiết kế nào tử tế cả, cũng không có tác phẩm nào, Dương Tâm Chiêu đó, ông nội cũng biết cậu ta, cậu ta không phải là người dễ lừa gạt.” Ông cụ Hàn nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, nhất thời lộ ra vẻ mặt phức tạp.

“Chúng ta không lừa đảo, chúng ta dựa vào thực lực.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy ông cụ như vậy, nhịn không được mà nở nụ cười, cô cảm thấy ông nội thỉnh thoảng cũng rất đáng yêu, cô đương nhiên biết Dương Tâm Chiêu cũng không phải là người dễ lừa gạt.

Vốn dĩ, Hàn Nhã Thanh không định tham gia chuyện này, bởi vì thời gian thỏa thuận kết hôn của cô và Dương Tâm Chiêu chỉ có một năm, cô sợ hiện giờ nếu hai công ty giao thiệp với nhau thì cô và Dương Tâm Chiêu sau khi ly hôn sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng, nếu như Hàn thị dựa vào sức lực để lấy được sự hợp tác lần này thì cho dù cô và Dương Tâm Chiêu sau khi ly hôn một năm rồi thì sự hợp tác giữa Hàn thị và Dương thị cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

Cùng lắm thì, sau này mỗi năm cung cấp một vài tác phẩm thiết kế, chuyện này đối với cô mà nói không có gì khó.

“Thực lực? Lần này, Dương thị đặc biệt tuyên bố rằng chỉ xem tác phẩm thiết kế, hơn nữa còn do Dương Tâm Chiêu định đoạt, Hàn thị chúng ta hiện giờ ngay cả một nhà thiết kế cũng không có, còn nói đến chuyện thực lực? Cho dù chúng ta ra giá cao, trong một thời gian ngắn cũng không tuyển được một nhà thiết kế giỏi.” Ông cụ Hàn lắc đầu, khẽ thở dài.

“Ông nội yên tâm, cháu đã có cách” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy bộ dạng thất vọng của ông nội, thì lỗ mũi có chút chua xót. Hàn thị là tâm huyết cả đời của ông nội, giờ đây lại trở thành như vậy, ông nội chắc chắn rất buồn.

“Cháu có thể tìm được cách gì, cháu đừng an ủi ông nội nữa.” Nhưng, ông cụ Hàn hiển nhiên không tin tưởng, chỉ có rằng cô đang an ủi mình: “Thanh Thanh, chuyện công ty không đơn giản như vậy."

“Ông nội, dù sao hiện giờ Hàn thị đã đi đến nước này rồi, thì ông buông tay để cho cháu thử xem sao, chỉ sợ ngựa chết thành ngựa sống.” Hàn Nhã Thanh biết ông nội rất lo lắng, cô cố ý thờ ơ nói.

“Được, cháu đã nói như vậy, thì ông nội đồng ý với con, ngày mai, ông nội đi cùng cháu đến công ty, mở hội nghị, tuyên bố chuyện này với mọi người” Ông cụ Hàn nghe thấy cô nói như vậy, lo lắng trong lòng vốn dĩ cũng vơi bớt.