Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 104: Ba ruột của đứa bé (2)

Chỉ có điều đến cuối cùng, anh ta cũng không có hành động khác, anh ta muốn biết, nếu giám định cha con là một kết quả khác, cô sẽ làm thế nào

Vấn đề này, lúc trước Mộ Dung Tri đã từng hỏi cô, nhưng lúc đó cô không trả lời. Hàn Nhã Thanh dừng bước, con ngươi nhanh chóng lóe lên.

“Nếu thật là như vậy, em sẽ lập tức mang hai bé con rời đi.” Lúc Hàn Nhã Thanh nói lời này, sắc mặt có hơi cứng lại, giọng nói rõ ràng cũng hơi trầm xuống.

Trước đó trở về nhà họ Dương, lòng cô vẫn mang theo chút may mắn, nhưng ngày hôm qua trở về nhà họ Dương, cô biết rõ người nhà họ Dương đều là dạng người gì.

Dương Tâm Trung vừa sinh ra đã được đón về nhà họ Dương, nhưng mẹ của Dương Tâm Trung, đến bây giờ cũng chưa từng bước một bước vào nhà họ Dương.

Mẹ của Dương Tâm Trung, chẳng những không thể tiến vào nhà họ Dương, hơn nữa còn không thể gặp mặt Dương Tâm Trung, từ khi Dương Tâm Trung ra đời, mẹ con bọn họ đã bị chia cắt.

Đây chính là sự tàn nhẫn của nhà họ Dương!!

Hai bé con là mạng của cô, cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai cướp hai bé con từ chỗ cô, cho nên, nếu kết quả giám định hôm nay, Dương Tâm Chiêu thật sự là ba của hai đứa bé, cô sẽ mang hai đứa bé rời đi.

Mộ Dung Tri hơi ngẩn ra, sau đó âm thầm hít thở một hơi, anh ta vốn nghĩ, nếu Thanh Thanh đã kết hôn với Dương Tâm Chiêu, vậy thì nếu có thể cả đời ở bên nhau, có lẽ cũng không tệ.

Cho nên, trong khoảnh khắc đó, anh ta từng nghĩ sẽ thay đổi kết quả giám định.

Cũng may, cũng may anh ta không làm như vậy.

Mặc kệ Dương Tâm Chiêu vì cái gì mà cưới cô, nếu bây giờ cô trốn chạy, với tác phong đó của Dương Tâm Chiêu đoán chừng có thể lật cả trời lên.

Với năng lực của Dương Tâm Chiêu, cho dù Thanh Thanh nhà anh ta có lợi hại hơn nữa, cũng không trốn thoát được, đến lúc đó Thanh Thanh nhà anh ta nếu bị Dương Tâm Chiêu bắt được, hậu quả kia anh ta cũng không dám nghĩ.

“Anh sao vậy? Trên trán còn ra cả mồ hôi?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta, chân mày hơi nhíu lại, bộ dạng anh ta sợ hãi như thấy quỷ, đã xảy ra chuyện gì?

“Không sao, không sao.” Mộ Dung Tri lắc đầu liên tục, anh ta đương nhiên không thể nào nói suy nghĩ trong lòng cho cô biết. Hàn Nhã Thanh cũng không hỏi nhiều, giám định cha con chứng minh Dương Tầm Chiêu và hai bé con không có bất kỳ quan hệ gì, vậy thì Dương Tâm Chiêu không phải là người đàn ông năm năm trước, hoài nghi trước kia của cô đã không còn.

Lo lắng trước kia của cô cũng không tồn tại nữa.

Giờ phút này, tâm trạng Hàn Nhã Thanh hoàn toàn buông lỏng.

Chỉ cần Dương Tâm Chiêu không phải người đàn ông năm năm trước, tất cả đều không thành vấn đề.

Trên đường trở về, Hàn Nhã Thanh nhận được điện thoại của Dương Tâm Chiêu, nghe thấy Dương Tâm Chiêu đi công tác, tâm trạng Hàn Nhã Thanh càng tốt hơn.

Chỉ là, đầu điện thoại bên kia sắc mặt của Dương Tâm Chiêu lại hơi trầm mặc, cô nghe anh đi công tác, hình như rất vui vẻ?

Biết Dương Tâm Chiêu đi công tác rồi, Hàn Nhã Thanh không về biệt thự nữa, mà tới nhà Hứa Dinh Dinh.

“Ai ya, người đàn ông nhà cậu lại chịu thả cậu ra, tớ cho là phải mấy ngày mấy đêm cậu không xuống giường được chứ”

Hứa Dinh Dinh thấy cô nhướn lông mày lên, không nhịn được trêu ghẹo cô.

Hàn Nhã Thanh chỉ là nhìn cô một cái, không để ý đến cô.

“Ồ, hôm nay nhìn cậu có hơi khác, khí sắc này nhìn rất tốt, tâm tình nhìn cũng rất tốt, chẳng lẽ là do cậu ba Dương làm cậu thoải mái?” Hứa Dinh Dinh nhìn cô, ánh mắt đột nhiên sáng lên, Hàn Nhã Thanh ở trước mặt cô chưa bao giờ che giấu quá

nhiêu, mà bọn cô là bạn tốt nhất của nhau, cho nên, Hứa Dinh Dinh liếc mắt là nhìn ra tâm trạng Hàn Nhã Thanh không tệ.

Trong nháy mắt, tất cả tò mò của Hứa Dinh Dinh đều nổi lên.

“Tớ lấy tóc của Dương Tâm Chiêu và hai bé con làm giám định cha con.” Đối với Hứa Dinh Dinh, Hàn Nhã Thanh từ trước đến giờ không giấu diếm điều gì, bao gồm chuyện của hai bảo bối.

“Kết quả thế nào?” Hứa Dinh Dinh ngây ra, trong nháy mắt trở nên cực kỳ nghiêm túc, cũng không quan tâm chuyện của cô và Dương Tâm Chiêu nữa.

“Kết quả giám định chứng minh không có quan hệ máu mủ." Lúc Hàn Nhã Thanh nói ra kết quả này, khóe môi hơi nhếch lên, ngữ khí rõ ràng cũng trở nên thoải mái.

“Cậu chắc chắn? Cậu làm giám định ở đâu, có khả năng làm sai rồi hay không?” Nghe thấy kết quả thế này, chân mày Hứa Dinh Dinh nhíu chặt: “Mấy ngày nay tớ luôn quan sát bé Hạo, tớ phát hiện bé Hạo và Dương Tâm Chiêu khá giống nhau.”

Thật ra thì Hứa Dinh Dinh vẫn luôn hy vọng Hàn Nhã Thanh có thể tìm được hạnh phúc của mình, vẫn luôn cầu mong hạnh phúc cho hai bé con, bây giờ Hàn Nhã Thanh và Dương Tâm Chiêu kết hôn rồi, trái lại cô hy vọng hai bé con là con của Dương Tâm Chiêu.

Cho nên, nghe thấy kết quả này, phản ứng đầu tiên của Hứa Dinh Dinh chính là nổi lên nghi ngờ.

“Tớ để Mộ Dung Tri tự mình làm giám định.” Hàn Nhã Thanh nhìn cô ấy, từ từ bồi thêm một câu.

Hứa Dinh Dinh nhất thời trầm mặc, nếu giám định là Mộ Dung Tri tự mình làm, vậy khẳng định sẽ không sai.

Dương Tâm Chiêu đi công tác ba ngày, thời gian ba ngày này, Hàn Nhã Thanh chưa trở về biệt thự, vẫn luôn ở bên hai bé con.

Ngày thứ tư, Hàn Nhã Thanh biết Dương Tâm Chiêu sắp trở về, nên muốn về trước, chỉ là lúc sắp đến gần tối, Hàn Nhã Thanh nhận được một tin nhắn... “Tài xế năm đó của Dương Bạc Vệ - Lý Nguyên tối nay sẽ bao phòng 505 ở Danh Tước. Lý Nguyên chính là tài xế năm đó cùng xuất hiện với Dương Bạc Vệ ở thôn trang nhỏ.

Có một số việc từ trong miệng Dương Bạc Vệ chưa chắc có thể hỏi ra chuyện gì, hơn nữa, cô cũng không biết lúc nào mới có thể gặp Dương Bạc Vệ, lần trước cô tới nhà họ Dương cũng không thấy Dương Bạc Vệ.

Cho nên, cô muốn điều tra từ trên người tài xế trước, nói không chừng sẽ có kết quả bất ngờ.

Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một chút, sau đó quyết định tới Danh Tước, chuyện liên quan đến chân tướng cái chết năm đó của mẹ, cô nhất định phải tra rõ.

Hàn Nhã Thanh muốn gọi điện thoại trước cho Dương Tầm Chiêu, cô muốn xác định Dương Tâm Chiêu lúc nào trở vê.

“A lô” Sau khi vang lên ba tiếng, điện thoại được nhận, trong giọng nói của Dương Tâm Chiêu dường như có cảm xúc khác thường."

“Ông xã, lúc nào anh về?” Có điều, giờ phút này Hàn Nhã Thanh có tâm sự, cho nên không để ý.

“Sẽ khá trễ, mười một giờ.” Quan niệm thời gian từ trước đến giờ của Dương Tâm Chiêu rất mạnh, cho nên cho cô một thời gian rất chính xác.

“Được.” Sau khi có được câu trả lời, Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại.

Dương Tâm Chiêu nhìn điện thoại bị cúp, có hơi sững sờ, người phụ nữ kia cứ như vậy cúp điện thoại của anh? Vậy cô gọi

điện thoại hỏi anh lúc nào trở về rốt cuộc là có ý gì?

Cho dù cô sẽ không làm nũng giống những người phụ nữ khác, ít nhất cũng nên nói một câu quan tâm chứ, ví dụ như khuyên anh đừng quá mệt mỏi đại loại vậy?

Dù sao anh đi công tác ba ngày, ba ngày không gặp mặt, nếu không phải anh còn có một số chuyện vô cùng quan trọng phải xử lý, anh nhất định sẽ về sớm một chút.

Cô ngược lại thì hay rồi, cứ như vậy cúp điện thoại.

Anh rốt cuộc cưới một người phụ nữ kiểu gì vậy?

Không tim không phổi!!

Hàn Nhã Thanh không muốn gây ra phiền phức không đáng có, cho nên sau khi cô ra ngoài, ở trên xe hóa trang.

Mà Hàn Nhã Thanh không biết, giờ phút này Dương Tâm Chiêu cũng tiến vào Danh Tước.