Bánh Đúc Có Xương

Chương 8

...Thấy phong chạy vào ôm con bích ánh mắt anh lo lắng mà cô ngạc nhjên,nhưng tình hình con bích quan trọng hơn nên thấy vậy cô cũng đi lại phụ phong đỡ nó vào xe rồi anh tự láy chở nó đi viện,

cô có hơi hụt hẩng xíu khi anh nhìn thấy cô ko nói được lờj nào,nhìn dáng vẻ lo lắng,lúng ta lúng túng khi ôm con bích ra xe cô càng khó hjểu,chẳng ngỉ quan hệ chủ tớ mà tốt đến mức

đó.

.cô đj vào nhà cũng vừa bắt găp ánh mắt có chút hụt hẩng của dì7 nhìn theo phong,cáj nhà này khó hjểu thiệt.phong là chồng cô mà sao ánh mắt họ gjống như lo lắng yêu thương phong vậy chứ,vừa đj vừa ngỉ cô càng không để ý khoé mắt dì7 đã ướt lệ từ lúc nào rồj...

vô trong nhà thì cô nghe tjếng con nhím khóc,lạj nhớ lúc nảy mẹ chồng cô ra ngoài chưa về,dì7 thì ngoài sân,cô liền chạy vào đẩy cửa ra xem con bé ra sau thì thấy mặt nó táj nhợt,máu ra 2 bên mũi,con nhỏ thì khóc ngất lên..cô vội vàng ẩm nó vào lòng mình lấy khăn chùi máu ở mũi nó,ẫm đầu nó ngã ngã ra sau cho máu đừng chảy rồi vội chạy ra ngoài kêu dì7..

__Dì7 ơj,kêu xe nhah,con nhím ko ỗn rồi??

Dì7 lúc này cũng hết hồn,nhìn con nhím rung lẩy bẫy xong chạy thẳng ra ngoàj kêu xe ôm,hên là cáj anh xe ôm lần trước chở cô đang đứng ko nên nge kêu là anh chạy tới liền,cô ôm bé nhím lên xe gấp gáp kêu anh ta chở đến vjện,dì7 vào nhà lấy đồ rồj vào sau...lên đến vjện y tá ra đẩy con bé thẳng vào phòng cấp cứu,cô đứng ở ngoàj mà lo lắng ko yên,móc đt ra cô gọj cho phong,cuộc đầu tiên anh ko p.mắy,cuộc thứ 2 thì cô nghe được tjếng anh

__Alo anh nghe!!

Anh...con...nhím...nó sốt nữa rồi,em mới đưa nó vào vjện,anh đang đâu đó...

Anh đang dưới khoa ngoạj,được rồi em đứng đâu đợj anh lên

Em ở phòng cấp cưứ nè

..Cô tắt máy cũng vừa lúc bác sỉ đi ra,cô vộj vàng lại hỏi

__Bác sỉ ơi con tôi sao rồi bác sỉ?

Ông bác sỉ gỡ khẩu trang ra từ tốn trả lời cô

__Con bé bị sốt virut,gjờ thì ỗn rồi nhưng phải ở lạj vjện theo dõi thêm,người nhà đj theo tôi làm gjấy nhập vjện cho con bé rồi chuyển bé vào phòng bệnh nhi nằm...

Cô nghe xong cũng thở phào mừng trong bụng,cũng may là con bé ko sao.mới tuần trước nằm viện rồi,nay nằm nữa,tộj nghiệp con nhỏ..cô định đj thì lúc này phong chạy đến,cô kêu anh đi làm gjấy cho con bé luôn...đợj 1lúc nữa cô y tá đẩy bé nhím ra,cô và phong vịn xe đẩy theo cô y tá xuống phòng,sắp xếp chỗ nằm ổn thoả rồi phong chạy đi mua cháo,cô ở lạj gjường canh chừng,con bé còn sốt nên mê man,cáj môi nhỏ xíu đỏ hồng kêu lí nhí gọi mẹ...mẹ...làm cô có chút đau lòng,cô bjết con nhỏ từ bé đã vắng mẹ chắc nó cũng mong muốn có mẹ lắm đây,cô thở dài ngỉ ngợj mẹ con bé cũng thiệt là dù có ra sao cũng ráng ở lạj chăm sóc con mình chứ,chị ấy ra đj ko đau lòng chút nào sao ta???...

Được lúc phong đi vào đưa cho cô 1hộp cháo với 1hộp cơm anh nói

__Em ăn trước đi,xíu con tỉnh e đút cho con ăn dùm anh!!

Cô thấy trên tay anh còn cầm 1hộp cháo nữa thì cô có hỏi anh

__Anh mua cho aj nữa à?

__Em ko nhớ con bích đang nằm trong đây hả,thôi anh qua coi nó sao rồi..ko hjểu mẹ nghỉ gì mà đánh con nhỏ kjểu đó!!!

Cô định hỏi thêm tình hình của con bích thì anh đi mất tjêu rồi,cáj chị chăm con bệnh gjường kế bên thấy vợ chồng cô nói chuyện thì chị cũng bắt chuyện với cô

__Em ơj chồng em coi bộ đẹp traj quá hen,em mà ko gjữ xem chừng mất có ngày đó..có vợ rồi mà em cho nó chưng diện vậy em...?

Cô nghe xong thầm ngỉ trong lòng bà này nhjều chuyện dữ,chuyện ngta thì kệ đj soi mói chi vậy,nghỉ vậy thôi chứ cô cũng vui vẻ trả lờj lạj..

__Dạ chồng em đó gjờ vậy em cũng thấy wen rồj chị? Mà con bé con chị bệnh gì thế chị.bé khoẻ chưa?

__Con chị sốt nay 7 ngày rồj em,bớt rồj chắc 2 bữa nữa về,con em cũng sốt hã? Mà coj bộ nhìn con bé ko gjống em?

.???..con mẹ này vô duyên hết phần thiên hạ thiệt rồj,nói câu nào ra là ngiệt câu đó hàz,cô định trả lời thấy thấy ngoàj phòng dì7 với mẹ chồng cô vào..

Cô cúi đầu chào bà,bà cũng gật đầu xong đi lạj mò rờ trán con nhím,gjọng bà ngèn ngẹn

__Khỗ thân cháu tôi,mới lớn mà bệnh hoài?

Dì7 thì xách 1đống đồ nào là mền,gốj,phích nước,ly.....đem vào học tủ để gọn gàn xong quay sang cô hỏi

Nhím nó ăn gì chưa mợ 2?

Chưa dì,anh phong mí mua hộp cháo con còn để đó,con định để bé nhím dậy rồi đút nó ăn đó dì?

Dạ vậy xíu tôi đút nó được rồi mợ..

Nói chuyện với dì7 xong cô nhìn sang mẹ chồng cô,cô thưa

__Có mẹ ở đây,con qua xem con bích sao rồj nha mẹ,nảy anh phong cũng chở nó lên đây?

Bà lan coi bộ ngạc nhjên hỏi cô

Con nói nó ở đây,mà nó bị gì?

Cô nghỉ chắc bà lan ko ngờ dì7 đánh nó nặng đến mức nhập vjện đâu,cô định nói ra nhưng lạj nhìn vẻ mặt dì7 đang sượn,với trong phòng còn có ngườj,nếu ngta nghe được cũng ko tốt nên thôi cô trả lờj

Dạ chắc nó mệt nên xỉu gjữa nhà,anh phong thấy nên chở vào đây chắc cũng ko sao đâu mẹ!!

Ừk vậy con qua xem nó coi sao?

Cô nhìn dì7 thấy bà gật đầu chắc đang cảm ơn cô,mà cô thì ko thương gì loạj người như bã đâu,người gì ác hơn con cá thác lác nữa...

Đi ra ngoài cô vòng xuống khoa ngoạj,gjờ này là buỗj chjều nên sân bệnh vjện người nhà họ dẩn bệnh nhân ra ngoài chơi nhjều lắm,cô ngẩm ngỉ bất đắc dĩ mớj vô đây chứ vô rồi thấy sợ thiệt,con người muôn vàn thứ bệnh,bên ngoài hơn thua tranh gjành,bôn ba kiếm tiền,đến lúc ngã bệnh lạj mớj thấy sức khoẻ là đáng quý nhất.....

Cô đi đến khoa ngoại thì đi vào,nhìn quanh nhjều ngườj chẳng bjết phòng nào con bích nằm..loanh quanh 1 hồi đi ngang phòng 15 tự dưng cô nghe tjếng aj như tjếng chồng cô..

__Sao này em ko được liều lĩnh như vậy nữa nge chưa? Nếu chẳng may có bề gì thì tính sao?

Cô đang định vào thì nghe được câu đó,chân cô cũng khựng lạj...

__Nếu ko làm vậy sao em lấy được lòng của vợ anh được,mà lén lúc kjểu này mãj em cũng mệt rồi..anh tính sao thì tính cho em đi..

Lần này là tiếng con bích,nó ko kêu phong bằng cậu xưng con mà lại kêu phong bằng anh em ngọt xớt..bất chợt cô như hjểu được chuyện gì đang xãy ra..