Ông đạo sĩ già lúc nào cũng chạm vào râu và nói điều gì đó nghịch ngợm, " tiểu cô nương, cô thật nhút nhát. Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy con quỷ như thế này. Tại sao cô vẫn sợ như vậy? Tôi chỉ xin giúp đỡ chứ không muốn làm ai sợ.”
Với sự xây dựng tâm lý tốt, cuối cùng tôi cũng nhẹ nhõm và thầm nói trong lòng rằng người này giống như một người bình thường. May mắn thay, ông ta không giống một người đàn ông không có tay và chân. "Đạo sĩ già, ông cũng là một ác quỷ à?"
có một số tia đùa cợt trong mắt đạo sĩ già nhưng ông ta rất bất mãn khi nghe tôi nói. Ông ta trừng mắt lên với tôi: " sao lại Ác quỷ? cô nhìn lão già tôi và ác quỷ có chỗ nào liên quan không? Cô bé thật không có kiến thức gì.”
Tôi nhận được từ hai người nói rằng tôi không có kiến
thức, và thậm chí tôi cũng cảm thấy mình không có kiến
thức. Nói đi nói lại tôi đã sống như một người bình thường trong hơn mười năm qua. Tôi chỉ vừa mới tiếp xúc với ma quỷ đương nhiên không có kiến
thức vậy cũng có lí do để đổ lỗi cho tôi. " Khi nào sẽ đưa phù cho tôi? Tôi có phải đốt tiền cho ông không? "
"Đó là điều dành cho những con ma bình thường mới muốn đốt tiền. Tôi không giống họ. Có phải người đàn ông của cô đã cho cô đồng minh tệ, dù sao cô cũng không cần nó, chỉ cần đưa nó cho tôi. Đôi mắt thông minh lóe lên sắc sảo, nhìn chằm chằm vào tôi một cách thèm muốn, chính xác là, nhìn chằm chằm vào cổ tôi.
"Lão Quỷ chết tiệt! Tôi có người đàn ông từ khi nào! Ông phải nói cho nó rõ ràng." Tôi chết một nửa người khi nghe những lời nói của đạo sĩ già. Sao lại gọi là người đàn ông của tôi. Thật vô nghĩa.
Lần này, đến lượt tôi bối rối, "Ah, cô có phải là Đường Vấn Lam không?" Ơ, lão ta biết tên tôi?
Tôi gật đầu, "Phải, tôi là Đường Vấn Lam."
Ông già vỗ đùi, "Đúng vậy, người đàn ông của cô là một Lão Quỷ. Nếu anh ta nói tôi không thể không nghe. Vì chàng trai đó không thể ra ngoài vào ban ngày, nhân tiện tôi cũng có chút giao tình với anh ta. Nếu cô gặp chuyện gì không hay cứ đến tìm tôi nhé. Ở chỗ tôi không có đồ gì là giả cả.”
Lần này, tôi chắc chắn rằng người đàn ông đó là hồn quỷ. Mặc dù ở bên cạnh anh ta tôi có đôi chút khó sử nhưng cũng rất ấm áp. Tôi không nói với bất cứ ai về điều này, nhưng chỉ có anh ta luôn cứu tôi. Giúp tôi hết lần này tới lần khác, lần sau gặp lại tôi nên cảm ơn anh ta như thế nào?
"Nhưng tôi không có đồng minh tệ nào như ông nói, anh ấy chưa khi nào đưa chúng cho tôi?" Tôi thậm chí còn không biết về đồng tiền đó. Thứ này có khác với tiền giấy thông thường không? Thật bất ngờ, có rất nhiều điều quái lạ trong thế giới của ma.
"Tôi cảm thấy nó quấn quanh cổ cô." Ông già xoa tay một chút phù phiếm, và tôi không thể chịu được khi nhìn thẳng vào ông ta khi ông ta nói không lừa dối tôi.
Tôi liền nghĩ ngay về nó. Thứ duy nhất trong cổ tôi là chiếc quan tài nhỏ. Tôi lấy chiếc quan tài nhỏ từ trên cổ xuống, mở nó ra trong đôi mắt mà lão mong đợi, và úp xuống lòng bàn tay. Một số đồng xu bạc rơi ra ngoài và có những hoa văn kỳ lạ trên đó. mắt lão lập tức sáng lên, nó tỏa sáng như một con mèo nhìn thấy một con cá.
Biểu hiện của ông ta khiến tôi cảm thấy buồn cười, lắc đồng xu bạc trong lòng bàn tay, "Ông muốn cái này sao? Bao nhiêu?"
"Một, không, hai là đủ." Ông lão nhìn chằm chằm vào đồng bạc bất động, sợ rằng nó sẽ tuột khỏi lòng bàn tay tôi, và muốn lấy nó trực tiếp.
tôi cảnh giác với ông ta, tôi cảm thấy rằng đồng xu bạc nên có giá cao hơn giá này. Nhìn dáng vẻ bên ngoài chắc hẳn ông ta là một thương gia gian xảo, có nhiều khả năng khiến tôi bị lợi dụng. "Những tờ phù mà tôi cần có thực sự hữu dụng để chống lại ma nữ? Ông có thể giúp cô ấy đầu thai không "
Lão già mặc dù nghe lọt tai những điều tôi nói nhưng khuôn mặt vẫn không hồi phục lại cảm xúc, đôi mắt bất đắc dĩ rời khỏi những đồng xu bạc: “ tôi chắc chắn những lá phù của tôi sẽ bảo vệ cô an toàn không bị con ma nữ làm tổn thương. Nếu cô muốn con ma đó tái sinh thì chỉ có thể dựa vào bản thân nó. Cô cũng đừng quá lo lắng, chỉ vài ngày nữa thôi, đứa trẻ được ra ngoài, hắn sẽ giúp cô dọn dẹp con ma đó.”
"Uh... được thôi." Thật ra, tôi nghĩ rằng hồn ma nữ thực sự rất đáng thương, nhưng cô ấy bám víu vào một người vô tội như tôi, điều đó không đáng để thông cảm, mỗi hồn ma lang thang trên thế giới sẽ có bất hạnh và oán niệm riêng, Nhưng đó không phải là một lý do để làm tổn thương người khác. Tôi không phải là một người xấu xa, nhưng tôi không thể suốt ngày đi giải quyết bất hạnh cho bọn chúng.
Lão đạo sĩ quỷ vui vẻ cầm hai đồng bạc và biến mất. Trước khi rời đi, ông ta tặng cho tôi một cái tát to như một cái biển hiệu bên trên viết dòng chữ làm người ta cạn lời, "Cửa hàng Lão Vương, không đi lừa người “ Nếu về sau tôi có nhu cầu, trực tiếp chà xát biển hiệu đó, và ông ta sẽ đến ngay sau khi tôi chà nóng nó. Tôi thực sự không biết ai nghĩ ra cách triệu tập tầm thường như vậy, nghĩ đến đã cảm thấy ớn lạnh.
Đặt những lá phù lên người, dường như tôi đã nợ anh ta thêm một ân tình, thôi bỏ đi! Sau này từ từ rồi báo đáp, dù gì tôi cũng không tìm ra anh ta.
Đi tới cầu thang chung cư, tôi đang suy nghĩ có nên đi lên không. Rốt cuộc, đêm qua tôi đã có một đêm vô cùng ấn tượng, điều đó khiến tôi không dám về nhà. Bỗng chuông điện thoại của tôi reo lên, có một số lạ gọi tới. Đầu bên kia là một giọng nói cứng nhắc: “ này, là cô Đường phải không? “
Tôi gật đầu trong tiềm thức, và đột nhiên tôi nhớ ra mình thật ngu ngốc, ai có thể nhìn thấy được cái gật đầu qua điện thoại? Tôi liền trả lời: “ phải, tôi là Đường Vấn Lam, xin hỏi anh là...? Cuộc điện thoại đến từ thanh niên lạ, những người trẻ tuổi mà tôi quen chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy người đàn ông này đến từ đâu?
"Tôi là Tống Mạc” Những từ ngữ ngắn gọn khiến tôi hoang mang tột độ, chỉ nghe anh ta nói thêm, "Viên cảnh sát xử lý vụ việc trên đường cao tốc sáng hôm qua".
Tôi lập tức có phản ứng, đó là một cảnh sát lạnh lùng, nhưng đó cũng không phải vấn đề chỉ là tự nhiên bị cảnh sát gọi không phải việc gì tốt đẹp. Trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, dường như không làm việc gì phạm pháp nha: " sĩ quan Tống, anh tìm tôi có việc gì?”
Cách nuôi dạy nhà họ Đường rất tốt khiến tôi bình tĩnh trước, nghe anh ta nói: "Không có việc gì, chỉ là anh trai của cô đã ủy thác cô cho tôi và để tôi chăm sóc cô trong vài ngày. Ngoài ra, anh ta không cho phép cô sống bên ngoài. Tôi đã chuẩn bị phòng ngủ xong xuôi, cô chỉ việc mang hành lí tới là được. “ đó không phải là một cuộc đàm phán, chính xác là một mệnh lệnh.
Tôi hơi bối rối, "Tại sao anh tôi uỷ thác cho anh chăm sóc tôi? Cò nữa, tôi đã trưởng thành không cần ai chăm sóc”
Tôi chỉ mong đổi lại được sự giải đáp của anh ta, nhưng cũng không ngờ tới anh ta quả quyết đáp: “ Đường Vấn Lam, cô bây giờ không có quyền đặt câu hỏi chỉ cần làm theo là được, chuyện của Đường Vấn Mặc, cô tự mình đi hỏi anh ta, tôi chỉ có trách nhiệm thực thi.”
Anh ta có lẽ đã quen với việc xét xử các phạm nhân, ngữ điệu có ôn hoà một chút cũng làm người khác cảm thấy áp lực. tôi nghĩ, trên người này dương khí rất nặng, nếu ở gần anh ta không biết có thể làm cho thân quỷ bị đè nén, còn căn phòng, vừa đúng lúc tôi muốn đổi phòng khác để ở, như vậy vừa hợp ý tôi.
việc trăm lợi không một hại nay là nên làm,
Tôi đi lên lầu và đóng gói một vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân. Tôi phát hiện ra vết máu chỗ ti vi đã biến mất, một chút dấu tích cũng không còn, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng này. Đột nhiên nghĩ lại lúc trước người đàn ông đó nói căn phòng này có hơi thở của anh ta, quỷ cũng không dám lại gần, sự việc tối qua đã nói rõ ràng, cái đó đã không còn tác dụng nữa sao?
Căn phòng này đã không còn tác dụng gì nữa, vậy tôi đi cũng không có gì luyến tiếc.
Ngôi nhà mà Tống Mạc sắp xếp cho tôi ở trong một biệt thự, tôi nghĩ bố anh ta cũng để lại cho anh ta rất nhiều của cải nếu không thì một cảnh sát nhỏ bé làm sao có biệt thự lớn như vậy, khi gặp anh ta đang mặc trên mình bộ quần áo ở nhà rất thoải mái.
Tôi có chút ghen tị. Từ lúc sinh Nhật 18 tuổi đến bây giờ liên tục gặp chuyện kì quái, cả ngày chỉ sợ gặp quỷ, cũng đã lâu không có lấy một giây phút thảnh thơi yên bình.
“ đi tắm đi, phòng của cô trên lầu 2, bên tay phải, và là căn phòng thứ 2. “ Anh liếc tôi và tiếp tục gõ máy tính bảng.
Tôi rất hài lòng đi tìm căn phòng rồi ném hành lí vào bên trong, tôi đoán quả không sai, Tống Mạc là cảnh sát liêm chính trong sạch, những con quỷ tầm thường không bao giờ dám lại gần. Toàn thân anh ta như một mặt trời tỏa sáng, dương khí vừa đủ để khắc âm.
Khi dọn dẹp căn phòng, tôi đột nhiên cảm thấy một luồng không khí mát lạnh tuôn ra sau lưng. Cả người giống như bị rơi vào thùng đá lạnh, không cần nghĩ nhiều cũng biết đã gặp quỷ rồi, vẻ mặt mếu máo quay lại phía sau, mong lần gặp quỷ này không quá đáng sợ, chí ít cũng phải trông bình thường giống lão đạo trưởng.
Toàn bộ con số dường như rơi vào thùng đá. Tôi cần phải suy nghĩ về nó cho đến khi tôi gặp lại con ma. Tôi quay chậm mà không rơi nước mắt. Những con ma tôi thấy lần này không đáng sợ lắm, ít nhất là chúng phải trông bình thường như những con ma cũ.
Khi anh mở mắt ra, anh thấy một người đàn ông mặc trang phục. Hình dáng anh hơi trống rỗng, lờ mờ trong không khí và một cơn gió thổi qua cửa sổ nửa mở, như thể nó có thể thổi bay anh.
"Ngươi, ngươi....ngươi là cái quái gì vậy? Thật không phải tôi nhát gan, mà là không thể chịu nổi nữa, người tôi run rẩy theo bản năng của cơ thể, bây giờ nó tốt hơn nhiều so với trước đây, tôi nghĩ rằng tôi đã tiến bộ rất nhiều.
"Xin chào." Con quỷ nam lạnh nhạt nói.
Dường như không có mối đe dọa nào đối với tôi. Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Những con quỷ thường gặp gần đây đối với tôi không có ý gì tốt. Con quỷ này dường như là một vệ sĩ cổ đại, không giống như đến để giết tôi.
"Ngươi tìm ta có việc gì không?" Tôi bình tĩnh lại và cuối cùng kết thúc câu nói mà không thắt nút.
"Vương không cho phép cô Đường tiếp xúc thân mật với bất kỳ người đàn ông nào, hoặc có cơ hội tiếp xúc. Tôi hy vọng sau này cô Đường chú ý một chút." Giọng nói của hồn ma nam bằng phẳng và thẳng thắn như thể không có cảm xúc, lạnh đến thấu xương.
"Vương? Tôi không quen biết bất kỳ vị vương nào. Ngươi cách xa ta một chút, ta không muốn ngươi lại gần căn phòng của ta!” Tôi đang bị một con nam quỷ cảnh cáo sao? Hay là cảnh cáo tôi không được lại gần nhân, là sao?
“Xin cô Đường chú ý, tôi chỉ đến nói với cô một điều này “ lời nam nhân nói xong, cả người anh ta, ơ không, toàn thân con quỷ đã biến mất rồi.
Tôi ngây người nhìn vào nơi anh ta biến mất. Trong lòng nghĩ không phải vị vương nào đấy, mà là....trời ơi, cái người này sao có thể nói biến mất là biến mất?
Vị vương đó là ai? Không biết tại sao, trong đầu tôi hiện lên hình bóng của nam nhân đó, lẽ nào, tôi đã khiêu kích một vị vương trong giới quỷ? Cảm giác anh ta rất có khí chất, tại sao không cho tôi lại gần người đàn ông khác? Tại vì trên người nam nhân dương khí quá mạnh, tôi lại gần sẽ bị đả thương? Không thể nào, tôi không phải quỷ, sao lại sợ dương khí?
Nằm bẹp một hồi lâu, tôi vẫn không nghĩ ra lí do, thôi, vẫn cứ cách xa Tống Mạc một chút, cái người nam nhân đó sẽ không làm hại đến tôi. So với Tống Mạc, tôi vẫn tin nên con quỷ nam đã cứu tôi vài lần.