Lúc Lạc về phòng cũng là lúc rạng sáng , mới ngủ được một tý đã bị tiếng ồn đánh thức , nhưng mà nó không dậy nổi nữa...
- Dậy , Lạc dậy , đi ăn sáng rồi tập hợp kìa .
Minh réo nó dậy , Khả thì thu dọn đồ đạc dùm nó , hôm qua đã dặn thu xếp hành lý trước khi đi ngủ mà nó chả chịu nghe .
- Không..buồn ngủ quá
Lạc chả mở mắt nỗi nữa , ăn roi đến giờ còn no .
- Sao người mày nóng hổi vậy ?
Minh hết sờ trán nó rồi lại sờ trán mình , phồng má nói
- Mày sốt rồi .
- Say sóng hả ?
Khả nghe vậy thì đi đến bên cạnh giường kiểm tra .
- Hổng biết
Lạc nhắm nghiền mắt , đầu óc cứ quay quay .
- Ngồi dậy đánh răng đi , chứ mày nằm đây tụi tao bỏ lại á
Minh lôi Lạc dậy , hôm nay trường đi đến địa điểm khác tham quan , sau đó nghĩ lại rồi về trường luôn . Lạc cứ nằm dài ở đây sẽ bị bỏ lại mất .
- Tao mệt quá à , không đi nổi đâu . Hôm qua cô đánh tao .
Lạc rốt cuộc cũng chịu ngồi dậy , phần dưới liền truyền đến cơn ê ẩm .
- Bả lại đánh mày á ? Bị ghiền đánh hay gì vậy ?
Minh la toáng lên .
- Bé cái miệng lại nào
Khả ngắt má Minh , la lớn như vậy lỡ cô đi ngang nghe thấy thì sao .
- Mệt , làm biếng nói .
Lạc lại nằm dài xuống giường .
- Minh ở đây coi Lạc đi , kêu nó dậy đánh răng đi , anh đi tìm cô y tế xin thuốc .
Khả bỏ ra khỏi phòng để Minh lại đối phó với con sâu ngủ .
- Làm gì thập thò ở đó vậy ?
An thấy Khả cứ lấp ló ngoài cửa phòng ngủ giáo viên , từ xa đi đến hỏi .
- Cô biết cô y tá phòng nào không cô?
Khả ngượng ngùng nói .
- Tôi không biết , em bệnh sao ?
An chỉ biết phòng của mình thôi .
- Không phải em , có bạn bị sốt say sóng nên em đi xin thuốc .
Khả bình thường rất chu đáo mang theo nhưng lần này lại bất cẩn quên .
- Ừ có mấy cô đang ăn sáng đằng kia em lại hỏi đi .
An chỉ rồi đi về phòng , hết chuyện .
Khả đi theo hướng An chỉ , sẵn tiện lấy 2 cái bánh ở quầy buffet cho 2 đứa nhóc kia .
Chủ nhiệm đại nhân về đến phòng ăn sáng , đợi cả trường đi hết rồi thì tiếp tục ngủ , cả đêm hôm qua thức trắng bây giờ người rất mệt . À mà hôm qua không chỉ có một mình mình thức , còn bạn trợ lý nhỉ . Nhắc mới nhớ phải dặn bạn đó một số chuyện , vì nàng không cùng đi về trường .
- Em thích ăn cái nào hơn thì lấy , còn cái để cho Lạc .
Khả đưa hai cái bánh bông lan hương Vani và Dâu cho Minh .
- Em thích ăn cả hai cái , lúc nào anh cũng Lạc
Minh bĩu môi , miệng nói vậy nhưng cậu bé thích hương dâu hơn nhiều .
- Ăn hai cái mập đó . Lạc nó đang bệnh mà .
Khả biết cậu bé đang làm nũng mình .
- Em đâu có mập đâuuu
Minh giả bộ giận , cậu bé không phải mập nhưng hơi lùn :)) nhìn rất khả ái
- Nhưng mà em mập thì anh cõng em gãy lưng anh sao , em không thương anh à ?
Nhiều lần rủ nhau đi chạy bộ , cậu bé lúc đầu hăng say lắm , lúc sau thì ỉu xìu bắt Khả cõng về cho bằng được .
- Nhưng mà em muốn ăn cả 2
Minh đánh trống lãng..
- Em là đầu bếp đại tài mà , mai mốt về nhà mình làm bánh ha .
Lạc đánh răng ra nghe đoạn hội thoại của hai người lăn lên giường ngủ tiếp..
- Em không nấu cho anh ăn đâu..Nhưng mà có 2 cái bánh thôi , anh không ăn hả ?
Lại một lần nữa ngượng ngùng lảng qua chuyện khác .
- Anh ăn em
Khả cười gian rồi tiến lại gần cậu nhóc , liếc mắt thấy con sâu kia ngủ rồi thì mạnh dạn hôn lên môi Minh .
Minh cả người cứng đờ , hai tay nắm chặt bánh nhưng không hề chống cự , im lặng mà hưởng thụ sự ngọt ngào đó .
Trong phòng , ý loạn tình mê .
- Anh ăn no rồi .
Một hồi lâu Khả mới chịu dứt ra , ôm cậu bé vào lòng .
- Em...em cũng no rồi , cho Lạc hết ấy .
Minh dụi đầu vào ngực Khả , thật ấm áp.
- Hey !
An thấy cửa phòng Lạc hé nên đẩy cửa vào , hai cục nam châm kia đang ôm nhau nghe thấy tiếng động liền bắn ra xa .
- Cô...
Minh trố mắt nhìn , người ta ôm chưa đã mà bị phá rồi .
- Sao ? Em bị bệnh à ?
An chưa kịp thấy gì cả , chỉ thấy cậu nhóc đứng trước mặt mũi đỏ bừng nên nghĩ người Khả nói sốt là Minh .
- Bệnh gì , em đâu có , đâu phải em đâu.
Minh xấu hổ rối rít trả lời rồi chạy ra khỏi phòng .
Có Khả đứng cười khúc khích , tiểu hoàng tử thật khả ái .
- Lạc nó sốt nằm kia kìa cô , em về phòng soạn đồ .
Khả chỉ đứa đang nằm quay mặt vào tường kia , nó vừa nằm xuống đã ngủ say rồi , có lẽ người rất mệt .
Khả nhanh chóng chạy theo tiểu hoàng tử , người ta chưa chọc xong mà .
- Lạc
An đến bên giường nhìn tấm lưng lấm tấm mồ hôi , phòng này nóng thật , lại không có cảm giác thoải mái , An mới vào đã thấy chả dễ chịu .
Đứa nhỏ kia mà ngủ thì trời sập cũng chả hay .
Không quay lại .
- Lạc !
An lớn tiếng hơn , người kia vẫn nhắm nghiền đôi mắt , An dùng tay đẩy người Lạc một cái , vẫn không thấy động tĩnh .
Chủ nhiệm đại nhân không kiên nhẫn nữa đâu , dùng tay lay người Lạc mấy cái .
- Để yên coi
Lạc cáu quát lên , tay đưa sau lưng nắm bàn tay đang phá mình lại . Lạc nghĩ lại là Minh đánh thức mình . Nhưng mà... tay Minh đâu có dài và mịn đến vậy ? Lạc vô thức sờ nắn bàn tay đó,không phải Minh !!
- Ố ô...
Lạc nghiêng người ra sau nhìn , ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào rất chói , càng nhìn rõ gương mặt của chủ nhiệm đại nhân đang bực dọc kia . Lạc bị làm cho giật mình đến không nói nên lời , An ở đây làm gì ? Lại đến tính sổ với mình sao ?
- Bỏ tay tôi ra được chưa ?
Lạc vẫn còn đang nắm chặt tay An...Lợi dụng thời cơ quá ≧﹏≦
Lạc nghe lời bỏ ra , vẫn chưa nói được tiếng nào vì sợ , lúc nãy mình có nạt An thì phải (="."=)
An nhìn Lạc , đứa nhỏ này lắm chuyện, không biết có phải đang giả bệnh hay không .
Lạc thấy An đưa tay về phía mặt thì phản xạ đầu tiên là nhắm mắt lại , có hơi né một tý . Lạc nghĩ An đánh mình, hôm qua suýt chút nữa là "tha thu" roi lên mặt rồi còn gì
Nhưng Lạc nghĩ ác cho An quá đi nha~ An chỉ sờ trán xem Lạc có sốt thật không mà .
An thấy Lạc như vậy thì bật cười , sao phải sợ nàng như thế chứ . Hôm qua phạt cũng đã phạt rồi , chuyện coi như đã qua , vậy mà hành động đó là sao đây , trong mắt Lạc nàng đáng sợ như vậy sao ?
Lạc thấy An không phải đánh mình thì thở phào nhẹ nhõm , he hé đôi mắt nhìn , thấy An đang cười mới dám mở ra .
- Em bị đánh đến bệnh rồi .
Lạc rên ai oán , hôm qua bị đánh rồi lại bị bắt phạt quỳ cả đêm , lại còn ở cái phòng lắc lư này , không bệnh cũng uổng .
- Tôi trả "thuốc" lại cho uống là hết bệnh liền .
An thấy Lạc có vẻ trách móc mình , đứa nhóc này làm như bị mình đánh oan không bằng .
- Thuốc gì cơ ? A..không , em không dám uống đâu
Lạc hối hận chối , tự nhiên mình khơi chuyện này ra làm gì không biết .
- Đi nổi không ?
An quay lại vấn đề , sắp tới giờ khởi hành rồi , định qua kêu bạn ấy sắp xếp mà sốt cao như thế này phải làm sao .
- Em không đi nổi đâu , em chóng mặt lắm .
Đầu óc cứ quay vòng vòng như thế này phải làm sao .
- Cái phòng này dễ say sóng quá , đi qua phòng tôi nói chuyện đi
An bỏ ra ngoài , căn phòng này không thoải mái tý nào , thầm nghĩ trường không chu đáo cho học sinh chút nào cả .
Lạc chán ghét ngồi dậy , người ta đã bệnh còn hành xác thế này , muốn trả thù lúc nãy mình lớn tiếng đây mà .
- Cô ơi
Lạc đứng dựa trước cửa phòng , đôi mắt muốn sụp xuống rồi .
An mở cửa ra hiệu cho Lạc vào phòng,mắt liếc thấy hai đầu gối Lạc sưng đỏ cả..
- Em ngủ giường đó đi , ở lại ngủ phòng kia bệnh thêm .
An đành cho Lạc ngủ phòng mình , dù gì cũng là trợ lý của mình nên không muốn đối xử tệ .
- Là em bị sốt hay cô bị sốt vậy ?
Lạc không tin vào tai mình .
- Hỗn , có tin đi ra ngoài liền không ?
An bỗng nhiên nghiêm giọng , lâu lâu có lòng tốt mà bị nghĩ xấu , bực mình nha .
- Em sai rồi , vả miệng .
Lạc giả bộ lấy lòng , thấy chủ nhiệm đại nhân không đá mình ra ngoài nữa thì vui mừng .
- Tôi đi với trường , có ra ngoài thì nhớ khóa cửa biết không ?
An cầm túi xách , không quên dặn dò , giao đồ đạc cho trợ lý hay hậu đậu cũng có chút không yên tâm .
- Em biết rồi , cám ơn cô , have fun !
Lạc gật đầu lia lịa , em chỉ ngủ thôi , không đi đâu đâu .
Trong lòng An có hơi bực bội vì phải đi với trường , nhưng nghe Lạc nói tiếng anh lại thấy buồn cười , có tý vui vẻ .
Lạc đóng cửa lại , chủ nhiệm đại nhân không trả lời nhưng lại cười , đẹp đến muốn nghẹt thở . Lạc cứ đứng trơ ngay cửa , trong đầu toàn là nụ cười của An lúc nãy , An mới đi sao lại thấy nhớ liền nhỉ....Không xong rồi , mình nóng quá hóa điên rồi , mau đi ngủ thôi...
An đi với trường đến chiều thì phát hiện ra ai cũng mang theo balo , hôm qua lo giải quyết bạn trợ lý nên vẫn chưa xem lịch trình .
- Lớp trưởng
An quay lại định ngó xem bạn ấy ở nơi nào thì phát hiện ra bạn đó ngay sau lưng mình .
- Dạ , có chuyện gì vậy cô ?
Lớp trưởng từ sáng đến chiều đều đi theo An , nhưng mà An chả chú ý đến , đến lúc này được gọi tên thì sung sướиɠ , đã mấy ngày rồi không được nói chuyện với chị họ xinh đẹp .
- Sao ai cũng mang theo balo vậy ?
An ngạc nhiên hỏi
- Dạ đi tham quan xong sẽ cắm trại qua đêm rồi chiều mai về nhà luôn đó cô .
Lớp trưởng tận tình nói , trong đầu có tý hoang mang .
- Là không quay lại thuyền nữa hả ?
An có tý đau đầu .
- Dạ không ạ , cô để quên gì trên thuyền sao ?
Có , cô để quên bạn trợ lý rồi .
- Từ đây về trường có cách nào không em ?
An nghĩ đi thế này bạn trợ lý không cách nào đi nỗi , sao hôm qua mình lại mạnh tay thế chứ .
- Có thể đi xe khách đường vòng á cô .
- Okay , vậy em lo quản lý lớp nhé , có gì thì hỏi hướng dẫn viên , tôi đi về
An bỏ đi trong sự ngạc nhiên của lớp trưởng , An nghĩ trường vẫn còn ở lại thuyền thêm 2 ngày chứ không phải đi luôn như thế này . Ngày mai Victoria và Miranda đi họp về ghé chơi , nàng về đón họ và còn về xem bạn nhỏ kia thế nào nữa .
An về đến phòng thấy bạn nhỏ kia vẫn đang dùi đầu ngủ say , không có tý biểu hiện nào là thức dậy rồi cả . Ngủ một mạch đến chiều luôn hay sao ??
An mặc kệ , nàng đi tắm cho khỏe rồi đi xuống nhà hàng ăn tối , cứ để đứa nhóc kia ngủ . Nhưng nàng vẫn không quên để gói thuốc hạ sốt cạnh gối , đứa nhỏ tỉnh dậy thì uống.. Cũng có tý quan tâm đi .
Đứa nhỏ kia quá mệt mỏi cứ ngủ ngủ ngủ và ngủ , đến lúc tỉnh dậy trời đã tối đen , xung quanh không có ai , chắc cô vẫn chưa về , Lạc chả biết giờ giấc bây giờ , thấy liều thuốc bên cạnh , nghĩ là Khả đem đến nên lấy uống rồi lại ngủ tiếp , chả cần ăn uống gì ≧﹏≦
An ăn xong đi dạo một vòng , rồi về phòng , đứa nhỏ vẫn ngủ , nhưng thuốc lại uống hết rồi . Lại không ăn mà uống thuốc sao ? Nhưng thấy Lạc ngủ ngon quá , nàng không còn cách nào khác là để Lạc lại qua đêm ở đây.
Hôm nay nàng cũng mệt rồi , tắt đèn về giường bên cạnh ngủ thôi .
Mặt trời đã lên cao rồi , nếu không bị tiếng chuông điện thoại reo thì An vẫn chưa dậy .
- Gì đấy ?
An vội vàng cắm tai nghe vào
- Ơ sao chị bực bội vậy ?
Miranda thấy gương mặt không có tý nào là đáng yêu qua điện thoại
- À em hả , sorry chị đang ngủ thì em gọi .
An vuốt tóc , cười cười nói .
- Bọn tớ đang trên đường đi đây , ủa sao cậu đeo tai nghe vậy ?
Victoria chen ngang cuộc trò chuyện .
- Ừ có người đang ngủ
An nói rồi quay qua nhìn giường bên cạnh , đứa nhỏ vẫn chùm chăn kín mít.
- Cậu ngủ với ai thế ?
- Ai vậy chị ? Ai vậy ?
Cả hai nghe vậy thìn nhốn nháo muốn điếc cả tai .
- Học sinh thôi , nó sốt í mà .
Không biết có đỡ sốt chưa mà ngủ lắm thế .
- Tin được không ta ?
Miranda và Vickie lẩm bẩm
- Thôi nhé , chiều gặp .
An vội cúp máy trước khi hai người kia hỏi tiếp .
An đến bên cạnh bạn nhỏ , kéo chăn ra , mặt mày đỏ bừng vậy , vẫn còn sốt sao . Nàng quên mất hôm qua có mua miếng dán hạ sốt , liền lấy ra dán cho bạn nhỏ . Sau đó phủi tay đi đánh răng chải chuốt , mặc kệ nhân thế..
- Em dậy rồi à ?
Lúc An quay lại thì thấy Lạc ngồi trên giường .
* Gật gật *
- Đỡ được tý nào chưa ?
* Gật gật *
- Em có bị ngốc không ?
* Gật gật *
An bật cười , đứa nhỏ bị đánh đến ngốc rồi .
- Mau đánh răng đi , đi ăn trưa .
An lại vỗ vai Lạc , đứa nhỏ ngước nhìn lên , không trả lời , đứng dậy bỏ đi .
An nhìn theo , hình như khóe mắt bạn nhỏ hồng hồng , khó chịu đến thế à ?
- Em ngủ tiếp trong đó à Lạc ?
An thấy lâu quá đứa nhỏ vẫn im re , không biết có chuyện gì không..
Lạc mở cửa đi ra , trên tay cầm chai dầu xanh , người ta bôi vết thưong mà cũng làm phiền
Lạc ngồi thoa dầu lên tay và đầu gối , không ai nói với ai câu nào .
- Một ngày rồi mà chưa hết đau hả ?
An nhìn tay Lạc , nguyên một đường đỏ sậm rất chói mắt , còn tứa cả da . Tay đánh có một cái đã như vậy rồi , không biết....
- Cô nghĩ có một ngày là hết đau liền hả ?
Lạc cọc cằn nói , không biết sao lại tỏ ra vẻ khó chịu .
- Em nói cái giọng đó với ai vậy ?
An tất nhiên là không vui , được mình hỏi thăm mà còn tỏ thái độ như vậy .
- Xin lỗi em đang khó chịu nên..
Lạc xin lỗi nhưng An chả thèm nghe , nàng cầm túi xách bỏ đi ra ngoài .
Lạc không muốn ở một mình nên cũng lẽo đẽo theo sau . Thấy chủ nhiệm đại nhân có vẻ giận thật rồi , không thèm ngó đến mình nữa , tự kiếm gì ăn vậy .
Lạc không đi theo An nữa mà quay về phía thuyền , mua bánh mỳ ăn tạm vậy .
Còn về phần An chủ nhiệm , đi mãi chả tìm được quán nào vừa ý , lại quay về phía thuyền .
- Trợ lý !
Thấy bạn nhỏ đang đứng ngay lan can vừa ăn vừa suy nghĩ gì đó , An gọi tên thì giật mình .
- Ơ rớt rồi
Lạc vốn yếu bóng vía , đang mơ màng thì bị dọa đến rơi ổ bánh mỳ .
- Bệnh mà ăn bánh mỳ gì , bỏ đi .
An vừa nãy có phần bực bội Lạc nhưng thấy biểu cảm lúc này của Lạc thì lại tiêu tan hết .
- Cô đền cho em đi .
Lạc nói chơi , dù gì ăn nửa ổ cũng đã no rồi .
- Đi
An không nhiều lời , khoanh tay bỏ đi trước , Lạc không ngờ nói chơi lại thành thiệt , liền chạy lon ton theo sau.
An không biết chọn ăn gì nên ghé thẳng vào tiệm cơm gần nhất .
- Chọn đi
An gọi xong món của mình thì về chỗ ngồi .
Lạc chọn xong thì ngó xung quanh , quán này chắc ngon nên đông thật , hết bàn rồi . Thôi đem về phòng ăn vậy, đến nói với chủ nhiệm đại nhân một tiếng .
- Cô ơi hết bàn rồi
Câu sau chưa kịp nói thì An đã chỉ tay vào ghế đối diện . Không phải còn chỗ sao , hết hết cái gì chứ .
Lạc gãi đầu , không ngờ An cho ngồi cùng , mặt ghế gỗ khá cứng , Lạc cau mày khó khăn ngồi xuống .
Tốt gì chứ , ngồi đây đau hơn là về phòng ăn .
- Aiz
Lạc khẽ rít lên sau đó im bặt , ngại qúa đi
- Sợ tôi ăn thịt hay sao không dám ngồi ?
An thấy Lạc cứ cúi mặt lau đũa muỗng cho mình , không dám ngước lên thì hỏi .
- Đâu có đâu , em sợ cô không thích ăn với người lạ
Lạc thành thật trả lời .
- Em không ngồi người khác lại ngồi càng khó chịu hơn .
An dửng dưng nói , ý là Lạc ngồi như vậy cũng đã có tý khó chịu rồi ?!
Cả hai lại im lặng , không khí cứ bối rối thế nào í , cứ tập trung ăn thôi .
Lạc vốn ăn chậm nhưng phát hiện người còn ăn chậm hơn mình .
- Lạc , em mấy ngày rồi không ăn cơm vậy ?
An nhìn dĩa của Lạc thì ghẹo .
- Em hả , 3 ngày rồi í , hôm qua không ăn gì luôn .
Mấy bữa đi làm bù để nghĩ đi chơi không có thời gian ăn cơm đàng hoàng , ăn tạm bánh mì và mì gói thôi.
- Làm sao mà không ăn ? Em ăn thêm thì kêu đi .
An ngạc nhiên
- Em lười ăn lắm , em no lắm luôn rồi nhưng mẹ em dặn không được bỏ cơm , tội lắm .
Lạc Lạc là một đứa trẻ ngoan
- Ăn uống vậy bệnh là đúng rồi .
An cũng đã no định bỏ dở nhưng nghe đứa nhỏ đó nói lại cố gắng ăn tiếp .
- Do cô đánh em mới bệnh đó
Lạc ai oán , sức khỏe người ta không tốt mà còn đánh nằm bẹp luôn .
- Tự nhiên tôi đánh chắc
An đâu phải người rảnh rỗi dư hơi không có việc gì đi dạy dỗ đứa nhỏ đó.
- Thôi em không nói nữa
Có tranh cãi với An cũng vô ích .
- Cô , sao cô về đây dạy vậy cô ?
Lạc ngồi im lại chán , đại diện toàn trường hỏi , giáo viên đi dạy mà toàn xài đồ hiệu , thái độ gì ôi thôi..thầy hiệu trưởng còn phải sợ .
- Trốn truy nã .
An trả lời rất nhanh , còn cười nữa .
Lạc thì đơ , chủ nhiệm đại nhân cười rất đẹp , bình thường cũng đẹp nữa .
- Sao im rồi ?
An thấy đứa nhỏ lắm chuyện không hỏi nữa thì ngạc nhiên .
- Em sợ bị mafia diệt khẩu .
Lạc thấy An ăn xong thì đưa khăn lạnh , lại còn rót nước nhưng An không uống .
- Đi về để cảnh sát thấy .
An đứng dậy đi tính tiền , ngoài này nóng quá chỉ muốn về phòng thôi .
Lạc lại đi theo An vào phòng , soạn đồ bỏ vào ba lô .
- Em ở đây đến tối em ra khách sạn khác ngủ nhé , một chút bạn tôi tới .
An ngồi vào bàn bật laptop lên làm việc tiếp .
- Dạ
Lạc có tý buồn , cho người ta ở đã rồi đuổi người ta đi .
An lo tập trung vào máy tính , quên cả thời gian , lúc mỏi mắt nhìn ra chỗ khác thì thấy Lạc đang ngồi ngây ngốc nhìn mình .
- Sao đấy ?
- Đâu có gì đâu .
Lạc lắc đầu .
- Thích chơi game không ?
An nhớ đến liền lấy Ipad đưa cho đứa trẻ , nãy giờ quên mất .
- Cho em mượn đi .
Lạc lon ton ôm máy lên giường nằm chơi . Đưa sớm thì tốt biết bao nhiêu .
- Cô ơi em tải game về chơi được không ?
Máy cô có game gì đâu chứ .
- Thì tải đi .
An rất ít chơi game , hầu như là không đυ.ng tới .
- Cô bấm mật khẩu đi
Lạc nhảy xuống giường chạy lại chỗ An , sau đó ngồi đó chơi luôn , An thì làm việc , Lạc thì ngồi chơi game .
Đến khi An xong việc bỏ ra ngoài thì Lạc vẫn còn cắm mặt vào game .
- Hết pin rồi kìa , sạc đi .
An quay lại , đặt hai hũ bánh flan xuống bàn .
- Lại chán
Lạc ĩu xìu , đang chơi vui mà .
- Thì vừa sạc vừa chơi .
An cắm dây sạc laptop sẵn tay lấy dây sạc luôn Ipad cho Lạc .
- Nó nổ không cô ?
Lạc quay qua nhìn , An đang ngồi sát bên nhìn vào màn hình ipad của nó , tay thì cầm bánh flan ăn .
- Không , em chơi dở quá .
An cảm thán , bạn trợ lý làm gì cũng dỡ hết , chơi game cũng thua .
- Em mới chơi mà , cô thử chơi xem .
Lạc quê , đẩy máy qua cho An .
- Ngồi ăn nhìn tôi chơi nè .
Vị trí cả hai đổi ngược lại , Lạc ngồi ăn bánh flan còn An thì chơi game . Cả hai đôi lúc cùng reo lên một lúc . Lạc hay mượn máy Khả hay Minh chơi game , nhưng lần này lại có cảm giác rất khác , vui hơn , ấm áp hơn , hạnh phúc hơn nữa .
- Thôi nhé , tôi đi có chút việc , mai cứ ra bến xe mua vé về , có gì thì gọi anh hướng dẫn viên của trường , tôi không rành địa hình ở đây đâu .
Xong , cưu mang một ngày là đủ rồi . An chủ nhiệm chính thức hết nhiệm vụ .
Lạc nghe lại thấy khó chịu sao đó , làm như mình phiền dữ lắm muốn tống khứ đi .
- Em biết rồi .
Lạc bỏ máy xuống thu xếp ba lô .
- Chưa đâu , lát bạn tôi đến , em đưa chìa khóa rồi hãy đi .
An vẫn không nhận ra đứa nhỏ có chút khác thường .
- Em biết rồi .
Lạc chả nhìn đến An , lo soạn đồ rồi đi tắm .. Đến lúc bước ra thì An đã đi từ lúc nào rồi
- Chị là bạn của An , em là học sinh của chị ấy đúng không ?
Lạc nằm đợi nghe tiếng bấm chuông thì chạy ra . Là một chị gái tây xinh đẹp nói tiếng Việt ngọng ngọng .
- Dạ , chị vào đi , em đi nha .
Lạc mở cửa cho Mirranda vào chuẩn bị rời khỏi .
- Khoan em ơi , em tên gì ?
Mirranda rất thân thiện nha .
- Em tên Lạc .
Lạc đứng trước gái đẹp thì hay ngượng ngùng .
- Rồi mai em đón xe về hả ? Tối nay em ngủ ở đâu ?
Chị Mì cute hỏi thăm nhiệt tình quá .
- Dạ , em định đi tìm khách sạn , sợ mùa du lịch đông không có chỗ , ngủ bụi cũng được .
Giá phòng khách sạn rất cao , còn vé xe về chưa biết bao nhiêu nữa .
- Lưu số điện thoại chị đi , lỡ có gì thì điện cho chị .
Mì lấy điện thoại ra lưu số Lạc rồi mới cho đứa nhỏ ra về . Xong lại một mình tung hoành trong phòng đợi An và Victoria đi họp về . Đợi đến tận khuya hai người đấy mới về .
- Hai chị về trễ quá
Mì nằm ôm gối bĩu môi , ở trong phòng buồn muốn chết .
- Sorry em , chị còn đi ăn với đối tác không về sớm được .
Victoria mau chóng dỗ dành người yêu của mình .
An thì mặc kệ bộ phim lãng mạn kia .
- Em muốn ăn hủ tiếu gõ
Món đường phố mà Mì thích nhất ở Việt Nam .
- Khuya rồi ăn mập đó , bộ em chưa ăn gì sao ?
Vickie đau đầu .
- Em ăn rồi nhưng em muốn ăn nữa .
Mì lại làm nũng .
- Em đi mua đi , chị say rồi , không thì nhờ An kìa .
Vickie ngả lưng xuống giường ngủ , rất mệt rồi .
Mì thấy người yêu mệt thì cũng thôi đòi hỏi , mà nhờ An càng không dám , liền nhớ đến người bạn nhỏ mới quen.
- Chị An ăn hủ tiếu hem ?
Lạc đang đi lang thang nên rất nhanh trả lời Mì . Bạn nhỏ chịu giúp mình mua , vui quá đi .
- Không em
An cũng buồn ngủ mất rồi .
Mì vui vẻ chạy xuống thuyền lấy thức ăn , không gì vui bằng được ăn .
- Nè , chị muốn ăn gì thì em mua cho , em đi vòng vòng đến sáng lận .
Lạc hỏi khách sạn , nhà nghỉ đều hết chỗ , mà còn thì rất mắc , nên đành đi lang thang đất cảng đến sáng ra bến xe về ngủ bù sau .
- Sao em không ngủ ?
Mì ngạc nhiên
- Hết phòng rồi , em loanh quanh đến 5 giờ thôi , không sao đâu , còn có mấy tiếng à .
Lạc gãi đầu , chị gái này quan tâm quá vậy .
- Ồ , vậy em đi gần gần đây thôi nha , chị hay ăn vặt lắm .
Mì dặn hờ nhưng một chút sau ăn xong hủ tiếu thì lại muốn ăn cá viên chiên thật . Lại gọi tiếp cho bạn Lạc , bạn ấy có nói gọi lúc nào cũng được mà .
- Chị ơi xuống thuyền lấy cá viên chiên cho em với .
Mì trong nhà tắm nói vọng ra , vô ý làm đổ hủ tiếu vào người mất rồi , may là ăn nguội rồi mới đổ .
- Ơ cá viên chiên cũng có shipper hả ?
An vừa đi vừa thắc mắc , giờ buôn bán cạnh tranh quá nhỉ .
- Cô
Lạc không thấy Mì xuống mà là An thì có tý vui có tý sợ .
- Khuya rồi còn đi lung tung đâu đây ?
An khoanh tay đứng nhìn .
- Em đi giao cá viên chiên
Lạc bị An làm cho run sợ , cái giọng nói lạnh lùng gây ra khoảng cách quá nhiều .
- Mirranda kêu em đi mua à ?
An có tý bực mình cô nàng kia , nhưng không biết bực vì lý do gì , An vốn rất cưng Mirranda mà .
- Em mua cho chị í thôi
Lạc sợ An la Mì nên nói thay
- Rảnh quá vậy , không về phòng ngủ đi .
An cáu , nửa đêm mà đi lang thang như vầy thì không tốt chút nào
- Em xin lỗi
Lạc chả biết nói gì , cứ xin lỗi cho chủ nhiệm bớt cáu .
- Ngoan về ngủ đi
An có tý dịu giọng , người ta có lòng tốt mua cho Mì thôi mà
- Cô ngủ ngon
Lạc vội trốn , đứng ở lại nói tiếp thì người ăn mắng là mình
- Mirranda , cá viên của em nè . Khuya rồi sao em không để người ta ngủ...
An định nói gì đó tiếp mà ngại Vickie nên thôi
- Em ấy không ngủ nên em tìm việc cho em ấy làm thôi mà .
Mirranda thật tình lắm.....
- Sao em biết người ta không ngủ ?
- Em ấy nói đi lang thang đến sáng rồi về luôn mà .
Mì vừa ăn vừa trả lời , người ta có sao kể vậy thôi .
Đi lang thang ngoài đường cả đêm sao, An lấy điện thoại gọi cho Lạc , không nghe máy .
- Mirranda , chị mượn điện thoại .
Lại tiếp tục quay số Lạc .
- Chị muốn ăn gì tiếp đây ?
Lạc thấy số An không bắt , thấy số Mì liền bắt
- Sao tôi gọi không nghe máy ?
Giọng nói băng lãnh quen thuộc .
- Ơ cô..em nghe không kịp , em định gọi lại nè .
Đành phải nói dối .
- Về chưa ? Đang ở trong phòng à ?
An hỏi phủ đầu , em thử nói dối tôi xem .
- A..a..em..a..đang còn ngoài đường
Lạc ấp a ấp úng .
- Sao chưa về ngủ ?
Qua điện thoại nên Lạc không thể thấy An đang cau mày
- Em..a..em không kiếm được phòng .
Lạc đành nói thật , có linh cảm chị gái kia nói gì rồi nên An mới gọi cho mình.
- Đi lại thuyền mau lên
An thấy để đứa nhỏ kia lang thang trong đêm như vậy thì không nên , lỡ có chuyện gì người chịu trách nhiệm lại là mình .
An tắt máy rồi Lạc chỉ biết nghe lời đi về thuyền , không biết có sao không nữa .
- Em đúng là không ngoan chút nào
An nhìn thấy Lạc liền khiển trách .
- Có phải tại em đâu , tại hết phòng mà.
Lạc chả hiểu tại sao mình lại không ngoan .
- Hết phòng rồi không biết gọi tôi hả ?
- Gọi cô làm gì , cô nói gọi anh hướng dẫn viên mà , thì ảnh nói đợi đến 5 giờ thì em đợi chứ làm gì nữa .
Lạc bức xúc nói , do cô đuổi em đi mà .
- Thôi lên phòng tôi đi .
An vốn định nói tiếp nhưng thấy đứa nhỏ đang run run vì lạnh hay vì sợ kia lại thấy thương .
- Lên phòng cô chi , cô bảo em đi mà , có bạn cô mà .
Lạc làm giá
- Lên nghĩ tí đi , không thấy ở ngoài đây vừa lạnh vừa nguy hiểm sao .
An có tý dịu dàng với đứa trẻ kia , nàng thừa biết Lạc đang dỗi mình bỏ rơi nó .
- Em không thấy .
Lạc lắc đầu .
- Em không thấy nhưng tôi thấy .
An kéo tay Lạc đi một đoạn , thấy Lạc đi theo mình rồi thì bỏ ra . Còn đứa nhỏ kia thì đang có cảm giác điện giật tê tê , cái gì vừa xoẹt qua vậy nhỉ ?
- Em nằm ghế nghĩ đi , tôi không thích ngủ chung .
An nói rồi lên giường tắt đèn ngủ , hôm nay nàng mệt lả người rồi . Lạc đứng ngơ ngác một hồi rồi bước lại ghế sofa nằm , Vickie và Mirranda thì đã say giấc từ lâu....
- Hey , bạn Lạc
Là Mirranda đang đánh thức Lạc .
- Sao vậy chị ?
Lạc nhớ mình chỉ vừa chợp mắt một chút , bộ đã sáng rồi sao .
- Một lát em khỏi cần ra bến xe , xe chị còn trống một chỗ , em đi cùng về trường cũng được .
Mirranda đang ngủ thì nhớ ra , có yâm hết sức
- Vậy ạ ? Mà cô chịu không , em sợ cô không thích .
Yêu cầu nào mà gái đưa ra Lạc đều đồng ý hết .
- An không nói gì đâu , chị nói để em biết ngủ thêm , chị đi ngủ tiếp .
Căn phòng lại chìm trong im lặng , tất cả đều ngủ cả rồi .
Đến gần trưa cả đội này mới dậy hết rồi lên xe , và lái xe trong km lặng . Lạc sợ An hay gì đó mà giữ khoảng cách ngồi khá xa .
- Gì đó ?
Lạc lấy hộp kẹo double mint ra ngậm , các viên kẹo trong hộp thiếc va vào nhạu kêu lọc cạch .
- Không có , kẹo không à .
Lạc tiện tay đưa hộp kẹo cho An kiểm tra , là kẹo thật .
- Ăn bánh mỳ rồi uống thuốc ngủ đi .
An cất hộp kẹo của Lạc ngồi đưa lại Lạc ổ bánh mỳ , đền cho trợ lý hôm qua mình làm rơi .
- Thôi em chưa đói , cô cho em mượn máy chơi em đi .
Lạc thích chơi hơn thích ăn .
- Ăn xong rồi cho chơi.
An rất giỏi dụ con nít .
- Cô hứa đó nha .
Lạc vui vẻ như đứa trẻ được quà , mau chóng ăn hết rồi ôm máy chơi , đoki lúc cả hai cười khúc khích thì thắng , còn lúc thua thì đổ thừa do người kia chơi dở , Vickie thì bận lái xe , còn Mì thì...vì tò mò nên cũng download game về chơi thử , lâu lâu lại dậm chân vì thua , không khí trên xe rất vui vẻ , đường về không còn mệt nữa ↖(^▽^)↗
-----
Hẳn là gần 5500 chữ trả nợ cho các bạn , quà Giáng sinh luôn rồi nha :))) Au trốn lâu quá mà , bây giờ có trốn nữa hay không là do các bạn quyết định nha~~~~