Thê Khống

Chương 189: Kết thúc (9)

Đại phu này họ Trần, thường xuyên đến xem bệnh cho người Tần gia, quen biết đại bộ phận chủ tử ở Tần gia, cũng biết một ít chuyện của Tần gia. Cho nên, ông biết Tần Cẩm Phong từ khi qua năm chưa từng trở lại Tần gia. Mà hai tháng rưỡi trước, đúng vào ngày Tần Cẩm Phong bị cử quốc truy nã.

Phu nhân nhà nào được đại phu chẩn bệnh ra có thai đều liên tục chúc mừng, mà Trần đại phu bởi vì biết cái thai trong bụng Tứ phu nhân Tần gia rất có khả năng không phải của Tứ Lang Tần gia, cho nên ông cẩn thận khám nửa ngày, mãi đến khi trán thấm mồ hôi lạnh, mới cẩn thận nói chuyện Tứ phu nhân Tần gia có thai ra.

Chủ tử, người hầu có mặt ở trong phòng hoặc đánh giá sắc mặt của Lục Giai Nhân, hoặc đánh giá biểu tình của Tần Cẩm Phong, cuối cùng, ánh mắt mọi người toàn rơi xuống Khương Ngũ Lang đang đứng ôm cánh tay ở một góc.

Lúc đầu Khương Ngũ Lang đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ nghịch miếng ngọc bội trong góc bên cạnh, nghe tin tức Lục Giai Nhân có thai xong, hắn kinh ngạc há to miệng, quả thực có thể nhét vừa một quả trứng vịt.

Khương Ngũ Lang ngốc luôn.

Trời đất chứng giám! Hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lục Giai Nhân! Hài tử trong bụng Lục Giai Nhân không phải mầm mống của hắn!

Lấy tiền của người khác để trừ hoạ thay cho người khác, hắn lấy của hồi môn mà Khương Hàm Tử sở hữu mới bằng lòng hỗ trợ diễn kịch như vậy. Nhưng không nghĩ từ diễn thành thật!

Đám người này, ánh mắt bọn họ nhìn hắn khiến Khương Ngũ Lang hoảng hốt!

Từ từ...

Khương Ngũ Lang cân nhắc lại, chẳng lẽ Khương Hàm Tử âm thầm chuẩn bị phía sau, ngay cả Trần đại phu cũng mua được? Nhưng trước đó hoàn toàn không nói với hắn! Vậy...

Hiện tại rốt cuộc nên nhận hay là không nhận đây?

"Thật là khinh người quá đáng!" Tần lão phu nhân tức giận đến mức ngực phập phồng, sắc mặt đỏ lên. Đây quả thực đang đánh lên mặt Tần gia một cái tát nóng rát mà!

Tam nãi nãi há miệng thở dốc, phát hiện bản thân nói không nên lời. Cho dù Lục Giai Nhân làm những chuyện ngu ngốc hoặc ác độc thế nào, bà đều có thể nghĩ biện pháp giải vây cho nàng. Đây đã không phải gặp lén cùng người khác nữa, mà là thông da^ʍ cùng người khác! Ngay cả... Ngay cả hài tử cũng có!

"Ngươi đứa nhỏ này tại sao lại hồ đồ như vậy! Ta còn nói chuyện vì con! Nhưng con quả thực ném hết mặt mũi của ta! Ném hết mặt mũi của Lục gia!" Tam nãi nãi tức giận đến mức tát lên mặt Lục Giai Nhân một cái.

Âm thanh thanh thuý, ở trong phòng hết sức vang dội.

Mặt Lục Giai Nhân bị đánh lệch sang một bên, máu tươi từ vết thương trên má bị cây trâm cắt qua chảy vào miệng nàng.

Lục Giai Nhân bị một cái tát của Tam nãi nãi khiến nàng hoàn toàn thanh tỉnh.

"Con..." Lục Giai Nhân ngơ ngẩn nhìn Tam nãi nãi, chậm rãi nhìn từng người trong phòng. Tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng.

Lục Giai Nhân "Oa" một tiếng khóc lên, nàng đẩy hộp dược của Trần đại phu để trên bàn xuống mặt đất, đồ vật bên trong rơi nát đầy đất.

Trần đại phu "Ôi trời" một tiếng, lập tức ngồi xổm trên mặt đất nhặt đồ vật. Ông vừa nhặt đồ vật, vừa nhỏ giọng oán trách: "Nếu phát giận thì quăng ngã đồ vật của mình đi, quăng ngã dược của lão phu làm gì!"

Tần Cẩm Phong âm thầm thở dài, hắn hơi khom lưng, trịnh trọng xin lỗi Trần đại phu, lại lệnh hai thị nữ bên cạnh đi qua hỗ trợ nhặt đồ vật.

"Còn không phải bởi vì hắn! Cưới ta rồi còn lạnh nhạt với ta, ném ta sang một bên không thèm quan tâm! Chỉ lo cho tiểu thϊếp kia!" Lục Giai Nhân chỉ vào Tần Cẩm Phong, "Tần Cẩm Phong! Ta hận chàng! Chàng không nên cưới ta!"

Tần Cẩm Phong nhìn Lục Giai Nhân bằng ánh mắt thương hại, bình tĩnh nói: "Lục Giai Nhân, có phải ngươi đã quên, chính ngươi là người đã bức ta cưới ngươi hay không. Có phải ngươi đã quên, trước khi ta cưới ngươi, ta đã minh xác nói với ngươi cả đời này sẽ không chạm vào ngươi. Là ngươi kiên quyết muốn thân phận Tứ phu nhân Tần gia này."

"Từ trước đến nay thứ ta cần không phải thân phận Tứ phu nhân Tần gia rách nát này, ta chỉ muốn cơ thể của chàng, trái tim của chàng, toàn bộ mọi thứ của chàng!" Lục Giai Nhân khóc lóc kéo tay áo Tần Cẩm Phong.

"Ngươi muốn thì ta nhất định phải cho sao? Dựa vào đâu chứ?" Tần Cẩm Phong hất tay nàng ra.

Tần Cẩm Phong khép mắt lại, để mình càng thêm bình tĩnh một chút. Đợi đến khi hắn mở mắt một lần nữa, tia chán ghét vừa dâng lên trong mắt cũng tan đi.

"Lục Giai Nhân, ngươi chỉ cần an phận, mặc kệ ngươi gặp lén với ai, sinh hài tử cho ai cũng không quan trọng. Ta đối với ngươi không có cảm tình, tự nhiên cũng không yêu cầu ngươi phải trung trinh. Nhưng ngươi không nên hồ nháo lặp đi lặp lại nhiều lần ở Tần gia, thương tổn nhiều người vô tội!"

Tần Cẩm Phong chỉ vào phía phòng sinh, "Khương di nương từng hại ngươi điều gì? Ngay cả thai phụ ngươi cũng không buông tha! Tần Cẩm Phong ta hôm nay hưu bỏ ngươi không phải bởi vì ngươi có tư tình cùng người khác, mà bởi vì tâm tư của ngươi quá mức ác độc!"

"Nguỵ biện!" Lục Giai Nhân khóc lóc lắc đầu, "Tại sao chàng không thể thích ta? Ta có chỗ nào không bằng tỷ tỷ..."

"Đừng nhắc tới tỷ tỷ ngươi với ta!" Tần Cẩm Phong giận dữ, "Thu thập đồ đạc nhanh chóng rời đi đi!"

"Chờ... Chờ một chút..." Khương Ngũ Lang đứng lên, hắn cười xấu hổ, "Cái đó... Ta có lời muốn nói..."

Trong bầu không khí âm trầm, dáng vẻ cợt nhả của Khương Ngũ Lang có vẻ không hợp nhau.

"Cái đó..." Khương Ngũ Lang gãi gãi đầu, "Mặc dù ta với Nhân Nhân cái đó... Tình đầu ý hợp, hai tâm cùng vui vẻ! Nhưng bọn ta chưa từng phát sinh chuyện đó! Hài từ trong bụng nàng không phải của ta! Những ngôi sao, những ánh trăng, những con đom đóm chỉ chứng kiến cảm tình đơn thuần của bọn ta thôi!"

"Không phải... Các ngươi đừng dùng ánh mắt phụ lòng này để nhìn ta! Ta thề ta thật sự không phải phụ thân của hài tử trong bụng nàng! Ta... Ta tháng trước mới quen biết nàng! Hai tháng rưỡi trước kia, nàng còn thân mật với người khác..." Vẻ mặt Khương Ngũ Lang đau khổ lùi về phía sau hai bước.

Việc đã đến nước này, mặc dù Tam nãi nãi hận Lục Giai Nhân không biết cố gắng, nhưng dù thế nào cũng phải suy nghĩ vì nữ nhi của mình. Bà nghe Khương Ngũ Lang nói xong, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu ngươi là nam nhân thì phải phụ trách đến cùng!"

"Phụ trách? Chẳng lẽ bà muốn ta cưới nàng?" Khương Ngũ Lang trực tiếp nhảy dựng lên, "Để ta cưới nàng còn không bằng tìm người tốt kết Long Dương chi hảo*! Ta không ngốc như chồng trước của nàng ta! Thứ gì cũng dám cưới vào nhà!"

[*] Long dương chi hảo: Từ nay về sau nếu có người bàn luận mỹ nhân, nếu bị phát hiện sẽ bị gϊếŧ mà không cần định tội.

"Ngươi! Ngươi đừng quá kiêu ngạo! Nếu ngươi dám khinh bạc Giai Nhân, phủ Ôn Quốc Công ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Tam nãi nãi tức giận đến mức đầu tay chỉ vào Khương Ngũ Lang cũng phát run.

Khương Ngũ Lang vốn dĩ không phải người lương thiện gì, nghe Tam nãi nãi xong liền cảm thấy không vui.

Hắn tùy tiện đi đến bên cạnh Tam nãi nãi, chỉ vào mũi bà, khinh bỉ nói: "Hắc, bà nâng phủ Ôn Quốc Công ra để hù dọa người khác đúng không? Tính từ tám đời, tổ tông nhà ta vẫn là hoàng thân quốc thích! Thế nào? Bức Tần gia cưới nữ nhi ngươi lần đầu tiên, còn muốn bức ta cưới nữ nhi ngươi lần thứ hai? Ta nói cho ngươi biết, đừng thấy khi dễ được kẻ đọc sách kia mà khiến ta sợ! Khương Mậu Huy ta không để mình bị xoay vòng vòng đâu!"

Tam nãi nãi đâu phải chưa từng gặp qua kẻ vô lại như vậy? Bà tức giận đến mức trước mắt tối sầm, lập tức ngã ngửa, may mắn nha hoàn bên cạnh đỡ bà, bà mới không té ngã.

"Mẫu thân, người đừng nói nữa! Hài tử trong bụng con không phải của hắn!" Lục Giai Nhân cắn môi, trong mắt tràn ra mấy phần quật cường.

Khương Mậu Huy âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại tiếp tục giả bộ bi thương, hắn lau nước mắt, tức giânh nói: "Nhân Nhân, tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy? Trước mặt ta còn có thêm một nhân tình khác? Không phải nàng đã nói nàng chỉ động tình với ta thôi sao? Những ngôi sao đó, những ánh trăng đó, những ánh sáng đom đóm đó..."

"Ngươi câm miệng cho ta! Cút! Cút! Cút!"

Khương Mậu Huy buông tay, "Thôi, thôi, ta thiệt tình đối xử với nàng, nàng lại không nghĩ tới oa oa. Ta vẫn nên rời đi thôi!".

Tần Cẩm Phong lúc này mới mở miệng: "Lệnh tôn đang ở tiền viện, Ngũ Lang có đi chào hỏi một tiếng không?"

Nghe Tần Cẩm Phong nói như vậy, biểu tình trên mặt Khương Ngũ Lang căng cứng một lúc, hắn thu hồi vẻ mặt bất cần đời, đi ra khỏi viện.

Khương Ngũ Lang lẩm bẩm: Mẹ nó, lão cha tại sao cũng ở đây? Rút phải phiếu chơi lớn rồi!

Tam nãi nãi túm tay Lục Giai Nhân, hận sắt không thành thép hỏi: "Hài tử trong bụng con rốt cuộc là của ai? Hôm nay nếu con không nói rõ, con chết ở bên ngoài luôn đi! Đừng trở về Lục gia khiến ta mất mặt!"

Lục Giai Nhân cắn chặt môi, nhưng không hé răng. Miệng vết thương trên mặt nàng không ngừng đổ máu, men theo cổ nàng, chảy vào vạt áo.

Tần Cẩm Phong đã lười đến mức không muốn quản chuyện giữa hai mẹ con nàng, hắn đi đến chiếc bàn trước mép giường, đề bút viết xuống một phần hưu thư.

"Từ đây, ngươi và ta không còn liên quan." Tần Cẩm Phong buông bút, xoay người đi ra ngoài.

Một bóng người vội vàng chạy vào, thiếu chút nữa đυ.ng vào người Tần Cẩm Phong.

"Tứ, tứ ca..." Tần Cẩm Nhai ngượng ngùng kêu hắn một tiếng.

"Ngũ đệ." Tần Cẩm Phong hơi gật đầu.

Tần lão phu nhân không vui nhìn Tần Ngũ Lang, nói: "Tại sao con lại chạy đến hậu trạch, không biết quy củ."

Tần Cẩm Nhai cắn chặt răng, hắn nắm vạt áo, quỳ xuống, "Tứ ca! Là đệ làm chuyện có lỗi với huynh! Là đệ nhất thời hồ đồ! Mới cùng tứ tẩu làm chuyện có lỗi với huynh!"

Toàn bộ người trong phòng đều ngây ngẩn, sự tình phát triển quả thực nằm ngoài dự kiến của mọi người.

Tần Cẩm Phong cũng qua hơn nửa ngày mới phản ứng lại, hắn nhìn thoáng qua Ngũ đệ đang quỳ trước mặt hắn bằng ánh mắt phức tạp.

Tần lão phu nhân cuối cùng không nhịn được nữa, nước mắt bà rơi xuống, đỡ bàn mới có thể đứng vững.

"Đây là đang tạo cái nghiệt gì vậy... Đều do ta, lúc trước ta không nên để Cẩm Phong cưới ngươi! Hôm nay cũng sẽ không nháo thành như vậy..."

Thê tử của Tần Cẩm Nhai, Ngũ phu nhân Tần gia cầm theo một thùng nước bẩn vọt vào, hắt lên người Lục Giai Nhân. Nàng bóp eo, nộ khí đằng đằng nói: "Lục Giai Nhân! Ngươi đầu tiên là đoạt thân tỷ phu của ngươi, sau này lại có tư tình cùng chú em! Tại sao ngươi vẫn còn mặt mũi sống trên đời này!"

Nước bẩn hôi thối đổ hết lên người Lục Giai Nhân, nàng nằm liệt trên mặt đất, che mặt khóc rống.

Tần Ngũ Lang là con vợ lẽ, phu nhân của hắn cũng là người đanh đá. Hiện giờ biết Lục Giai Nhân đang mang thai hài tử của tướng công nàng, nàng cũng sắp điên rồi.

Tần Cẩm Nhai muốn trách cứ thê tử của mình quá kỳ cục, nhưng tưởng tượng đến chuyện mình đã làm, hắn đâu còn mặt mũi răn dạy nàng, chỉ cúi đầu, áy náy không thôi.

Toàn bộ căn phòng đều bốc mùi thối hoắc.

Tần Cẩm Phong cảm giác hơi mỏi mệt, hắn lau vết nước bẩn bắn lên mu bàn tay hắn, sau đó mới xoay người nhìn về phía Tần Cẩm Nhai đang quỳ trên mặt đất, hỏi: "Hiện giờ lục lục cô nương đang mang cốt nhục của đệ, đệ tính toán thế nào."

Xưng hô của hắn với Lục Giai Nhân đã sửa lại.

Tần Cẩm Nhai đỏ mắt quỳ sát đất, nghẹn ngào nói: "Tứ ca, là do đệ sau khi uống rượu nhất thời hồ đồ! Mới cùng tứ tẩu làm chuyện có lỗi với huynh!"

"Việc đã đến nước này, huynh cũng không muốn nghe giải thích. Nàng đã không phải thê tử của huynh, cũng không phải là tứ tẩu của đệ. Nhưng thân là nam nhi Tần gia, đệ tính toán thế nào?"

"Tứ ca, từ nhỏ huynh đã dạy đệ, nam nhi dám làm dám chịu. Chuyện này do đệ làm, đệ nhận! Huynh muốn đánh đệ phạt đệ, lấy mạng đệ thế nào cũng được!"

Tam nãi nãi lao tới, rống giận: "Hiện tại ngươi nhận thì có ích lợi gì! Giai Nhân của ta sau này phải làm sao bây giờ!"

Tần Cẩm Nhai cắn chặt răng, "Nếu Tứ... Lục lục cô nương yêu cầu ta phụ trách, ta có thể cưới nàng, bảo đảm nàng và hài tử trong bụng nàng cả đời an ổn."

"Cái gì! Ngươi muốn cưới nàng!" Tần ngũ phu nhân mở to mắt nhìn.

Tần Cẩm Nhai nhìn thoáng qua thê tử kết tóc của mình, tiếp tục nói: "Kết tóc chi thê không thể vứt, Cẩm Nhai có thể cưới lục lục cô nương, nhưng chỉ có thể để nàng làm di nương."

Hắn lại hướng tới Tần lão phu nhân và Tần Cẩm Phong lạy mỗi người tam vái, nhịn đau nói: "Ta biết mình làm chuyện có lỗi với tứ ca, cũng khiến Tần gia hổ thẹn. Ta nguyện xoá tên trong tông tộc, không cần một phân gia sản, mang theo thê nhi rời đi, vĩnh không trở về hoàng thành..."

"Tại sao con có thể hồ đồ như vậy..." Tần lão phu nhân chỉ vào Tần Ngũ Lang, nhất thời nói không nên lời. Mặc dù Tần Cẩm Nhai không phải con ruột của bà, nhưng bà luôn luôn yêu thương mấy đứa con của vợ lẽ.

Hôm nay xảy ra chuyện này, gần như hoàn toàn chặt đứt tiền đồ sau này của Tần Cẩm Nhai.

Tam nãi nãi hiển nhiên đối với lời nói của Tần Cẩm Nhai không vừa lòng, bà "Ha" một tiếng, "Lại dám để nữ nhi của vợ cả Lục gia ta làm di nương cho con vợ lẽ của Tần gia? Tần gia các ngươi đừng khinh người quá đáng!"

Tam nãi nãi che trước người Lục Giai Nhân, quyết định phải làm chủ cho nữ nhi ngu xuẩn cuối cùng của mình một lần.

Tần Cẩm Nhai do dự trong chốc lát, mới không cam tâm nói: "Đúng, việc này do ta làm sai, nhưng phu nhân vẫn nên hỏi nữ nhi của ngươi trước, rốt cuộc là ai câu dẫn ai trước!"

Tam nãi nãi không thể tin tưởng quay đầu lại nhìn về phía Lục Giai Nhân nằm liệt trên giường, ánh mắt của Lục Giai Nhân dại ra, giống như cả người đều ngốc rớt.

"Lục tam nãi nãi, người hết lần này đến lần khác nâng Lục gia ra, nhưng người thật sự xác định Lục gia nguyện ý vì Lục Giai Nhân làm chủ sao?" Tần Cẩm Phong chậm rãi mở miệng.

Tam nãi nãi nhất thời sững sờ tại chỗ. Ở rất nhiều năm trước kia, quyền lợi của bà ở trong phủ Ôn Quốc Công đã bị Phương Cẩn Chi cướp đi rồi, trượng phu của bà cũng ly tâm với bà, con trai của bà cũng bởi vì chuyện năm đó bà vì đệ đệ của mình mua chức quan mà rét lạnh tâm...

Huống chi, những chuyện Lục Giai Nhân làm hết sức quá đáng. Lục gia đâu còn khả năng tiếp Lục Giai Nhân trở về? Hiện giờ nàng lại mang thai hài tử của Tần Cẩm Nhai, ngoại trừ làm thϊếp cho hắn còn có lựa chọn nào nữa?

Tam nãi nãi xị mặt, xem như đã nhận mệnh.

"Chúc mừng! Chúc mừng!" Tiểu nha hoàn từ từ chạy đến, "Chúc mừng phu nhân, chúc mừng thiếu gia, Khương di nương sinh hạ một vị thiên kim, mẹ con bình an!"

Tần Cẩm Phong hoảng hốt, nhấc chân tiến đến phòng sinh.

Bà mụ thấy Tần Cẩm Phong tới, vừa liên tục chúc mừng, vừa ôm nữ anh bọc trong tã lót cho hắn xem. Tần Cẩm Phong sửng sốt một lúc, mới vươn tay tiếp nhận nữ anh.

Mềm mại, nho nhỏ.

Một đống chuyện lớn lung tung hỗn loạn trong lòng Tần Cẩm Phong, hiện giờ thấy nữ nhi của mình, đáy lòng hắn dần dần mềm nhũn.

Tần lão phu nhân cũng tiến vào, "Mau để ta xem xem đứa nhỏ này, ôi, hỉ sự này thật không dễ mới có..."

Lão nhân gia thích hài tử nhất, bà ôm hài tử từ trong ngực Tần Cẩm Phong, nhìn đứa nhỏ mềm mại trắng nõn trong ngực, hàng lông mày nhíu chặt lúc này mới buông ra.

Tần Cẩm Phong đi vào nội thất, Khương Hàm Tử nằm ở trên giường, Đào Đào ngồi một bên lau mồ hồi trên trán cho nàng. Thấy Tần Cẩm Phong tiến vào, Đào Đào lập tức hành lễ với hắn. Tần Cẩm Phong phất phất tay, lệnh Đào Đào rời đi.

Khương Hàm Tử giãy giụa muốn ngồi dậy, Tần Cẩm Phong ấn vai nàng xuống, nói: "Đừng nhúc nhích."

Sắc mặt Khương Hàm Tử rất tái nhợt, nàng mím môi, đánh giá thần sắc Tần Cẩm Phong.

Tần Cẩm Phong yên lặng ngồi ở mép giường trong chốc lát, mới mở miệng: "Mấy năm trước ở thư viện, ta và Ngũ ca nàng học cùng trường."

Trái tim Khương Hàm Tử "Lộp bộp" một tiếng.

"Quan hệ giữa ta và phụ thân nàng, nàng càng rõ ràng." Tần Cẩm Phong rũ mắt, chậm rãi chuyển hướng tới Khương Hàm Tử, "Ta rất hiểu con người của Ngũ ca nàng, có thể phân biệt được trong lời nói của hắn câu nào thật câu nào giả."

Sắc mặt Khương Hàm Tử vốn đã trắng bệch bây giờ càng trở nên không có huyết sắc.

"Kỳ thật nàng không cần làm như vậy, hôm nay ta trở về đã có ý định đuổi nàng ta đi."

Khương Hàm Tử bỗng nhiên cười thoải mái, nước mắt từ trong mắt nàng tràn ra, nàng thấp giọng nói: "Có phải bởi vì xuất thân của ta không tốt, cho nên ngay cả tư cách sống cũng không có hay không? Bởi vì ta là thϊếp, đánh chửi trách phạt ta đều nhận. Nhưng nàng ta để ngoại nam vọt vào viện muốn làm nhục sự trong sạch của ta, nàng ta ấn ta ở trong nước sắp chết đuối! Nàng ta rạch mặt ta, đến nay vết sẹo vẫn chưa biến mất! Hơn nữa lúc biết ta có thai, nàng ta đá vào bụng ta, hại ta thiếu chút nữa đẻ non!"

Thanh âm của Khương Hàm Tử chậm rãi biến thành gầm nhẹ: "Đúng, do ta làm, ta muốn sống thì có gì sai! Ta dùng của hồi môn lúc trước của ta cầu Ngũ ca hỗ trợ, hủy danh tiết nàng ta. Nhưng nàng ta có danh tiết sao? Lúc trước khi còn ở khuê trung, nàng ta sớm đã huỷ hoại danh tiết của chính mình! Ngũ ca ít nhất chỉ diễn kịch, cũng không giống nàng ta thật sự muốn hủy hoại sự trong sạch của ta! Đúng, chính ta cố ý cắt mặt nàng, ta muốn trả thù nàng!"

"Được rồi." Tần Cẩm Phong xoa nhẹ chân mày, đánh gãy lời nói của nàng.

Tần Cẩm Phong lại trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Chuyện của Lục Giai Nhân cứ để cho nó qua đi, sau này không được tiếp tục làm chuyện như vậy nữa."

Đôi mắt hàm chứa nhiệt lệ của Khương Hàm Tử ngẩn ngơ nhìn Tần Cẩm Phong, nhất thời không lý giải được ý tứ trong lời nói của hắn. Lúc nàng quyết định nhận chuyện này, nàng đã tính đến hậu quả xấu nhất. Nhưng Tần Cẩm Phong nói như vậy là có ý tứ gì?

Tần Cẩm Phong đắp chăn đàng hoàng cho Khương Hàm Tử rồi mới đứng lên, hắn đứng ở mép giường, nhìn Khương Hàm Tử suy yếu tiều tuỵ nằm trên giường, nói: "Nếu là trước đây, ta đại khái sẽ cảm thấy nàng tâm tư ác độc. Nhưng đặt ở hiện giờ, ta chỉ cảm thấy chuyện nàng làm có trăm ngàn chỗ hở. May mắn Lục Giai Nhân là kẻ ngu ngốc, tự mình phát giác chuyện ngu xuẩn của mình. Bằng không nàng cho rằng âm mưu nhỏ của nàng sẽ không bị vạch trần?"

"Sau này nàng hãy an phận làm di nương, chăm sóc tốt cho nữ nhi, chuyện cũ sẽ bỏ qua." Tần Cẩm Phong dừng một lúc, "Nữ nhi đặt tên là Chỉ Tích đi."

Khương Hàm Tử ngơ ngác nhìn Tần Cẩm Phong, mãi đến khi Tần Cẩm Phong rời đi mới chậm rãi khôi phục tinh thần. Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bà tử khích lệ nữ nhi của nàng đáng yêu ở bên ngoài, hình như Tần lão phu nhân cũng ở đó. Khương Hàm Tử chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi khép lại mắt.

Dường như đã an toàn?

Nàng lại âm thầm cầu mong vợ kế tương lai của Tần Cẩm Phong sẽ không phải là Lục Giai Nhân thứ hai.

...

Một đêm trước khi Lưu Minh Thứ rời khỏi Nhập Lâu, An An trắng đêm không ngủ. Nàng cuộn tròn người nằm trên giường, vừa chịu đựng cảm giác đau đớn nửa người trái, vừa âm thầm khổ sở. Nàng chỉ cần tưởng tượng đến bắt đầu từ ngày mai, sẽ không còn được gặp lại Lưu Minh Thứ, nàng liền cảm thấy rầu rĩ.

Ngày hôm nay, Bình Bình từng khuyên nàng ít nhất phải nói ra tâm ý của mình cho Lưu Minh Thứ biết, tránh để bản thân nàng phải tương tư đau khổ, mà đối phương lại hoàn toàn không biết gì.

An An trở mình, ôm tay áo trống rỗng bên trái.

Từ khi còn nhỏ, nàng đã biết mình không phải người bình thường, chỉ có thể vĩnh viễn trốn ở một góc âm u, cả đời không cho người khác phát hiện nàng và tỷ tỷ tồn tại. Những ngày bị giấu ở trong rương và tủ y phục tăm tối, nàng từ khe hở nhỏ hẹp vuốt ve ánh mặt trời, lúc người hầu tìm đồ ăn sẽ tìm đồ ăn, lúc Phương Cẩn Chi kể chuyện xưa để hiểu biết chuyện bên ngoài.

Nàng cũng không biết mình vì sao lại tồn tại, lại vĩnh viễn sống trong sự sợ hãi bị phát hiện, bị thiêu cháy. Nhưng nàng có hai tỷ tỷ! Có hai tỷ tỷ là người thân nhất!

Mỗi ngày sống cùng các tỷ tỷ, cho dù vĩnh viễn chỉ có thể trốn trốn tránh tránh, cho dù vĩnh viễn nhìn không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, nàng cũng thấy rất đủ.

Sau này, có một ngày Phương Cẩn Chi nói cho nàng biết, có khả năng tách nàng và Bình Bình ta, để các nàng làm người bình thường. Nhìn bộ dáng vui mừng của hai tỷ tỷ, nàng cũng cảm thấy vui vẻ.

Nhưng từ lúc bắt đầu, nàng đã biết mình đời này không được làm một người bình thường.

Trước khi nàng và Bình Bình tách ra, nàng là quái vật liền thân bị mọi người đòi đánh kêu gϊếŧ; Sau khi nàng và Bình Bình tách ra, nàng là người bị cụt một tay, thậm chí không thể sống khoẻ mạnh giống người bình thường, tùy thời đều có khả năng nằm liệt nửa người.

Nàng làm sao dám biểu đạt tâm ý với người mình thích.

An An lấy hộp gấm giấu dưới gối đầu ra, cẩn thận đặt nó ở trong ngực. Hộp gấm lạnh, trái tim nàng lại nóng. Cũng không biết có thể làm ấm hộp gấm, hay là sẽ lạnh ngực.

Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

"An An, đang ngủ sao?" Lưu Minh Thứ đứng ở ngoài cửa.

"Không có, ta tỉnh rồi!" An An vội vàng giấu hộp gấm xuống dưới gối đầu, vội vàng đứng dậy, đi mở cửa.

Lưu Minh Thứ đẩy cửa tiến vào, trong lòng ngực ôm vài thứ.

"Lưu tiên sinh muốn khởi hành sao?" An An không nhìn thấy Lưu Minh Thứ, mới dám nâng đầu nhìn hắn.

"Ừ, lát nữa sẽ đi."

Lưu Minh Thứ đặt mấy thứ đồ trong lòng ngực xuống bàn, chậm rãi nói: "Miệng viết thương trên người của ngươi rất đặc biệt, muốn hoàn toàn khỏi hẳn còn cần một đoạn thời gian. Nơi này có mấy hộp thuốc mỡ bôi ngoài da, còn có một số phương thuốc phòng những tình huống xấu, ngươi căn cứ vào tình huống của mình để dùng. Còn có, thuốc giảm đau trước kia cho ngươi uống không thể uống nhiều, nếu không phải thật sự không thể chịu đựng được, thì đừng uống."

An An gật đầu thật mạnh, "Ta đều nhớ kỹ..."

Lưu Minh Thứ suy nghĩ một lúc, lại nói: "Nếu sau này thân trái ngươi lại tái phát đến mức bất tỉnh, dùng dược không có tác dụng, thì phải gửi thư cho ta. Ở phía bắc Thích Quốc có một chỗ ở, gửi tới đó. Mặc dù phần lớn thời điểm ta đều đi khắp nơi, nhưng vẫn ở lại đó nhiều."

Lưu Minh Thứ dừng lại một lúc, "Nếu gửi thư đi rồi mà không có hồi âm, cũng có thể gửi thư đến Túc Quốc, để Thái Tử Phi Túc Quốc chuyển giao với ta. Nàng ấy... Nhất định sẽ biết ta ở đâu"

An An cũng biết vị Thái Tử Phi Túc Quốc trong miệng Lưu Minh Thứ chính là tiểu công chúa Thích Quốc, cũng là người trong lòng hắn.

Nàng chậm rãi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đã biết..."

"Thế nhé, ta phải đi rồi." Lưu Minh Thứ đứng dậy.

"Lưu tiên sinh!" An An lập tức đứng lên, thấy Lưu Minh Thứ đã xoay người đi ra ngoài, vội vàng gọi hắn lại.

"Hả?" Lưu Minh Thứ xoay người lại, hơi hơi nghiêng tai để nghe, tựa hồ muốn nghe thấy sự khác thường của An An.

"Cái đó..." An An hơi khẩn trương, "Đã nhiều ngày rồi ta vẫn luôn đọc y thuật, có vài chỗ không hiểu muốn thỉnh giáo Lưu tiên sinh."

"Ngươi nói đi." Lưu Minh Thứ lại ngồi xuống một lần nữa.

An An lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hỏi mấy vẫn đề trong y thư. Đã nhiều ngày nàng xem y thư xem đến rất nghiêm túc, thế nhưng không nghĩ tới trong phương diện y thuật cũng có chút thiên phú. Nàng thỉnh giáo Lưu Minh Thứ mấy vấn đề, kỳ thật nàng đều hiểu. Nàng chỉ muốn giữ Lưu Minh Thứ lại trong chốc lát...

Mãi đến nửa giờ sau, An An mới ngừng thỉnh giáo. Nàng cúi đầu, trong mắt ảm đạm một mảnh, nhưng trong giọng nói lại mang theo vui mừng: "Đa tạ Lưu tiên sinh đã chỉ đạo, thâth ngại quá, khiến thời gian khởi hành của tiên sinh bị chậm trễ..."

"Không sao, nếu ngươi cảm thấy hứng thú với y thuật, học nhiều một chút cũng tốt. Y thuật của Nhập Y và Nhập Độc đều không tồi, ngươi có thể học cùng hai người bọn họ." Lưu Minh Thứ vừa nói vừa đi ra ngoài.

Lúc hắn đi tới cửa, bước chân hơi khựng lại, nói: "Thân thể ngươi chưa khỏi hẳn, đừng làm nhiều việc."

"Được..."

Đến khi tiếng bước chân xuống lầu của Lưu Minh Thứ càng ngày càng xa, An An vội vàng chạy đến bên cửa sổ, xuyên qua ô cửa sổ mở rộng, nhìn Lưu Minh Thứ dần dần đi xa khỏi viện.

Thời tiết hơi lạnh, còn có gió, một trận gió xuyên qua cửa sổ rót vào mắt An An, khiến nàng không cẩn thận trào nước mắt ra.

...

Sau tiệc đầy tháng của Lục Chung Cẩn, phủ Ôn Quốc Công bắt đầu phân gia. Ôn Quốc Công đích xác dựa theo lời nói trước kia nói với Lục Vô Nghiên, không chỉ đưa tổ trạch Lục gia cho hắn, mà còn có các loại cửa hàng, điền trang.

"Vô Nghiên, ta cảm thấy đại phòng chúng ta ít người nhất, nhưng lại có nhiều tiền nhất!" Phương Cẩn Chi nghiêm túc nói với Lục Vô Nghiên.

Vì một câu nói của nàng, Lục Vô Nghiên trực tiếp trả lại tất cả mọi thứ, không kiên nhẫn yêu cầu lão nhân phân chia đồng đều một lần nữa, cũng không muốn chiếm nhiều.

Tuy nói mấy năm trước phủ Ôn Quốc Công bắt đầu trùng kiến tổ trạch, nhưng Lục Vô Nghiên là người khó tính, tự nhiên muốn kiểm tra lại một lần nữa, sau đó sửa lại những chỗ không hài lòng.

Hai tháng trôi qua nhanh chóng, cuối cùng cũng sắp đến năm mới, cũng sắp tới tiệc một trăm ngày của Lục Chung Cẩn. Nhị lão gia trong phủ tự mình tới thỉnh Lục Vô Nghiên ở lại đến năm sau rồi hẵng dọn đi. Lục Vô cũng Nghiên cảm thấy thời tiết hiện giờ đúng là rất lạnh, cũng không muốn Phương Cẩn Chi và Lục Chung Cẩn lăn lộn bên ngoài, liền đồng ý.

Chờ yến tiệc một trăm ngày của Lục Chung Cẩn xong xuôi, qua năm sau, vào ngày mười sáu tháng giêng, lúc này Lục Vô Nghiên mới mang Phương Cẩn Chi và Lục Chung Cẩn chuyển nhà.

Tổ trạch Lục gia so với phủ Ôn Quốc Công nhỏ hơn một chút, nhưng trong quá trình trùng kiến thì hắn đã cho mở rộng thêm hai bên, nhìn rộng mở khí phái như một tòa biệt cung.

Hoàng thành Liêu Quốc có hình chữ "Đinh" (丁), hoàng cung nằm ở giữa nơi giao nhau của hai nét, mà phủ Ôn Quốc Công nằm ở cái móc dưới cùng. Mặc dù tổ trạch Lục gia không ở trong hoàng thành, mà nằm ở Vân Thành tiếp giáp với hoàng thành, nhưng so với phủ Ôn Quốc Công lại cách hoàng cung gần hơn một chút. Thật sự tiện hơn với Lục Vô Nghiên khi hắn thường xuyên vào cung.

Phương Cẩn Chi đẩy cửa xe ra, nhìn hai chữ "Lục phủ" thật to được viết bằng mực đen, không nhịn được nói: "Không nghĩ tới tổ trạch Lục gia nhà chàng lại khí phái như vậy!"

"Phủ Ôn Quốc Công được hoàng gia Sở thị ban thưởng, nhưng từng tấc đất huân quý của Lục gia đã tồn tại từ lúc nhà Sở vẫn chưa thành lập." Lục Vô Nghiên thuận miệng giải thích cho Phương Cẩn Chi.

Hắn nhảy xuống xe ngựa, sau đó đỡ Phương Cẩn Chi xuống, nói: "Đi thôi, phu nhân nhìn thử xem phủ của chúng ta sau này có khiến nàng vừa lòng không."

"Chờ một chút!" Phương Cẩn Chi đi trước với Lục Vô Nghiên, ngược lại nàng lại đứng yên nhìn xung quanh, mãi đến khi chiếc xe ngựa theo sát phía sau dừng lại, bà vυ' ôm Lục Chung Cẩn xuống xe ngựa, Phương Cẩn Chi mới cười.

Lục Chung Cẩn đã không còn thích ngủ giống khi còn nhỏ, hiện giờ cả ngày chỉ biết khóc rấm rức. Bà vυ' mới ôm thằng bé từ trên xe ngựa xuống, thằng bé lại bắt đầu di chuyển cái đầu nhỏ, không ngừng khóc nháo.

"Đem thằng bé cho ta đi." Phương Cẩn Chi ôm Lục Chung Cẩn từ trong lòng ngực bà vυ', rũ mắt nhìn thằng bé.

Con ngươi đen bóng của Lục Chung Cẩn nhìn Phương Cẩn Chi, bỗng nhiên ngừng khóc, "Ha ha ha" mà cười. Thằng bé thậm chí còn dò tiểu nắm tay từ tã lót ra, muốn nghịch tua rua đang rũ xuống trên người Phương Cẩn Chi.

"Không được nghịch loạn." Phương Cẩn Chi nhét tay nhỏ của thằng bé trở lại tã lót, "Thời tiết lạnh như vậy, Chung Cẩn phải ngoan ngoãn nghe lời, không được tùy tiện vươn tiểu nắm tay ra ngoài, sẽ cảm lạnh..."

Lục Chung Cẩn chép chép miệng, phát ra tiếng ê ê a a.

"Nhìn xem, thằng bé nghe hiểu!" Phương Cẩn Chi vui mừng nhìn về phía Lục Vô Nghiên bên cạnh.

Lục Vô Nghiên lại nói: "Rõ ràng mỗi ngày nó đều ríu rít mỗi tiếng ê ê a a, làm sao có thể nghe hiểu nàng nói gì?"

Phương Cẩn Chi không để ý tới Lục Vô Nghiên, ôm Lục Chung Cẩn đi vào trong phủ.

Dù sao cũng chuyển đến nhà mới, có rất nhiều việc cần xử lý, Phương Cẩn Chi bận cả một ngày, đến khi trời tối khuya nới ăn cơm. Sau khi dùng qua cơm tối, nàng chơi với Lục Chung Cẩn trong chốc lát mới kéo một thân mỏi mệt đi ngủ.

Những ngày tiếp theo, Phương Cẩn Chi cũng bận túi bụi mặt mày. Nàng muốn bố trí mỗi góc trong nhà đều phải vừa lòng đẹp ý. Trùng hợp là Lục Vô Nghiên cũng là người rất nghiêm khắc thích hoàn mỹ, cũng không ngăn cản nàng, ngược lại còn bận rộn cùng nàng bố trí tiểu gia của bọn họ.

Ngày tháng trôi qua như nước chảy, chờ đến khi Lục Chung Cẩn được một tuổi, toàn bộ Lục phủ cuối cùng cũng biến thành bộ dáng mà Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên muốn.

Lúc này, Phương Cẩn Chi bỗng nhiên nhớ tới một việc. Nửa đêm, nàng nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường, lay Lục Vô Nghiên nằm bên cạnh tỉnh dậy.

"Vô Nghiên, Vô Nghiên, chàng dậy đi!"

"Hả, sao vậy?" Lộ Vô Nghiên hơi khốn đốn ngáp một cái.

"Chung Cẩn của chúng ta sắp được một tuổi rồi!"

"Ừ." Lục Vô Nghiên mơ mơ màng màng lên tiếng.

Phương Cẩn Chi nóng nảy, lại lay Lục Vô Nghiên hai cái, nói: "Nhưng tại sao đến tận bây giờ thằng bé lại chưa biết nói chuyện?"

"Hả?" Lục Vô Nghiên có chút tỉnh táo, "Hiện tại nó chưa biết nói rất kỳ quái sao? Vậy... Tiểu hài tử nhà người khác biết nói từ khi nào?"

"Nhưng ta nhớ rất rõ, lúc Nhã Hòa tiểu công chúa bằng tuổi Chung Cẩn đã biết nói rất nhiều từ?" Phương Cẩn Chi híp mắt, suy nghĩ cẩn thận trong chốc lát, "Lúc Lục Ẩn Tâm một tuổi cũng biết kêu cha mẹ!"

Cơn buồn ngủ của Lục Vô Nghiên bị đuổi đi toàn bộ, hắn ngồi dậy, sắc bén nói: "Ý của nàng là Chung Cẩn của chúng ta ngốc hơn tiểu hài tử khác?"

"Không phải, ta không có ý này, ta chỉ đang lo lắng..."

Lục Vô Nghiên xốc chăn lên, xoay người xuống giường.

"Chàng muốn làm gì?" Phương Cẩn Chi vội vàng kéo cổ tay Lục Vô Nghiên.

"Xách tiểu tử kia đến đây, để nó nói chuyện!"

"Đừng mà!" Phương Cẩn Chi hơi dùng sức, kéo Lục Vô Nghiên về giường, "Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, Chung Cẩn đang ngủ ngon lành. Vấn đề này đêm nay không vội, ngày mai dạy thằng bé nói chuyện cũng không muộn."

Lục Vô Nghiên suy nghĩ một lúc, mới gật đầu, nói: "Nhất định do đám bà vυ' kia không xứng chức, không biết dạy dỗ Chung Cẩn nói chuyện!"

"Đúng đúng đúng..." Phương Cẩn Chi chỉ biết nói theo hắn. Phương Cẩn Chi hơi hối hận, căn bản không nên nói với Lục Vô Nghiên chuyện này, còn không bằng nàng âm thầm phân phó mấy bà vυ' kia ngày thường dạy Lục Chung Cẩn nói chuyện nhiều một chút.

Mấy ngày kế tiếp, Lục Vô Nghiên vẫn luôn mang Lục Chung Cẩn theo bên người, tự mình dạy thằng bé nói chuyện. Nhưng Lục Chung Cẩn vẫn chỉ biết ê ê a a, cũng không thể phun ra từ nào khác.

Lục Vô Nghiên vẫn luôn dạy Lục Chung Cẩn nói chuyện, dạy đến khi không kiên nhẫn cũng sẽ phát giận. Mà Lục Chung Cẩn bị buộc học lâu, cũng sẽ phát giận. Thằng bé không còn khóc rấm rức như trước kia nữa. Hiện giờ Lục Vô Nghiên bắt nạt thằng bé, thằng bé liền gân cổ lên khóc lớn. Đặc biệt những lúc Phương Cẩn Chi ở đó, khóc càng lớn hơn.

"Khóc cái gì mà khóc! Nếu con có bản lĩnh thì khóc ra nước mắt đi!" Lục Vô Nghiên ngồi khoanh chân trên tấm thảm nhung thỏ, vỗ nhẹ lên trán Lục Chung Cẩn.

Lục Chung Cẩn cau mày xoa trán mình, thằng bé rầm rì một tiếng, ném thanh đường trong tay, vươn bàn tay nho nhỏ tới, trực tiếp dán lên mặt Lục Vô Nghiên.

Bàn tay nhỏ béo tròn của thằng bé dính đường nhão nhão, cọ lên mặt Lục Vô Nghiên, lưu lại trên mặt Lục Vô Nghiên một vết bẩn hình bàn tay nhỏ.

Phương Cẩn Chi ngồi một bên, đang gấp áσ ɭóŧ cho Lục Chung Cẩn, nàng nhìn dấu tay trên mặt Lục Vô Nghiên, sửng sốt một hồi lâu, mới bộc phát ra một trận cười ha ha, cười đến mức ngửa tới ngửa lui, thậm chí cười đến mức ôm bụng ngã trên mặt đất.

"Buồn cười vậy sao?" Lục Vô Nghiên đen mặt. Lúc hắn nói chuyện, khẽ động khóe miệng, càng có thể cảm nhận được lớp đường dính dính trên mặt.

Lục Chung Cẩn nghiêng đầu nhỏ nhìn Phương Cẩn Chi, cũng cười "Khanh khách".

Lục Vô Nghiên nhìn Phương Cẩn Chi, lại nhìn Lục Chung Cẩn, phẫn nộ trong lòng bỗng nhiên tan thành mây khói.