Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 499: Cẩn thận, ám hương lai!

Lần đó, cô còn nhớ mình chêu trọc Tiểu Giai cảm tính và sến súa, lúc ấy Tiểu Giai còn bĩu môi không vui, nói đều là truyền thuyết của Đào Viên Sơn Mạch, những lời này là lời nguyên văn, không phải Tiểu Hoa tự mình cảm tính.

Bây giờ nghĩ lại, xem ra Tiểu Giai nói đúng, Như Ý còn nhớ Tiểu Giai nói hoa đào bên trong cấm địa càng khác biệt, cũng khó trách lần này lại lo lắng như vậy, nhưng tại sao Cát Lượng lại bị thương.

Không biết tại sao, Như Ý nghĩ tới việc Cát Lượng bị thương, người đầu tiên nghĩ tới là Mộ Dung Tinh Thần, dường như cũng dự đoán được chuyện này có liên quan tới Mộ Dung Tinh Thần.

“Tiểu tử, ngươi còn có tâm trạng mà ở đây trò chuyện sao!”

Đỗ Chính Viễn và mấy người chưa đi vào ngồi ở đại sảnh, câu được câu không trò chuyện, không ngờ lại nghe được giọng nói của người đã biến mất vài ngày, bất ngờ xuất hiện, hơn nữa dường như còn hơi mang theo ý lo lắng.

Đỗ Chính Viễn ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân của giọng nói, nhanh chóng bật dậy, giống như muốn để cho người tới ngồi xuống.

“Tiền bối, người làm vãn bối tìm rất vất vả! Mấy ngày nay cũng không biết người đi đâu? Người đưa ta tới đây, đương nhiên là phải mang ta an toàn ra ngoài, mấy ngày nay người biến mất, chúng ta lại không tiện gióng trống khua chiêng đi tìm, chỉ có thể phái tạm vài người ra ngoài, nhưng vẫn luôn không có tin tức gì, người cũng biết Đào Viên Sơn Mạch chỗ nào cũng có đủ các loại cây đào, rất nhiều lúc không xác định được phương hướng, gần như cây nào cũng giống nhau!” Đỗ Chính Viễn nói tới mức cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, lúc này trên mặt cũng là vẻ vừa vui vừa sợ.

“Lão tử đã tới đây vô số lần rồi!” Quái Địch Tử tỏ vẻ khí phách, nói với vẻ tự hào, hoàn toàn không cảm thấy lời của mình có gì không ổn.

Những người khác nhìn thấy một người có tướng mạo quái dị, quần áo rách rưới đi tới, còn không nhận sự quan tâm của Đỗ Chính Viễn, lại tưởng mình nói hay lắm, đều có chút khinh bỉ, bĩu môi, người đầu tiên mở miệng nói: “Lão nhân, Đỗ huynh người ta quan tâm ông, ông không cảm tạ thì thôi, còn ở đây cuồng vọng tự phụ, e là cả da trâu cũng bị ông nói khoác tới rách luôn!” Nói xong còn phất tay áo tỏ vẻ không vui.

Đỗ Chính Viễn biết lão nhân trước mặt này không phải người đơn giản, người kia nói như vậy, chắc chắn sẽ chọc giận lão nhân này, hắn ta muốn ngăn lại nhưng còn chưa kịp thì người kia đã nói ra, Đỗ Chính Viễn chỉ có thể vì người kia mà cầu nhiều phúc ở trong lòng.

“Lão tử khoác lác? Lúc lão tử đi từ nam ra bắc, còn không biết ngươi đã từ bụng mẹ chui ra chưa đâu!” Lão nhân không vui, ngay khi người kia còn chưa hồi phục tinh thần, Quái Địch Tử đã đi tới trước mặt người kia, nắm lấy áo người kia rồi nói.

Không biết người kia bị khí thế của lão nhân dọa sợ hay là bị tốc độ kinh người này dọa, mặt mũi trở nên trắng bệch, mắt trợn trừng nhìn Quái Địch Tử.

Không biết có phải do vẻ mặt này làm Quái Địch Tử vừa lòng hay không, Quái Địch Tử cười ha ha, thậm chí còn buông người trước mặt ra, nhoáng lên một cái đã đi tới bên cạnh Đỗ Chính Viễn.

“Ta nói nè, Đỗ tiểu tử, cơ hội tốt như vậy ngươi thật sự không đi sao?” Quái Địch Tử nhìn những người kia giống y như chó điên, muốn biết Hắc Huyền Lệnh có giấu bên trong hay không, nhưng cái này Đỗ Chính Viễn cũng không đặt trong lòng.

Đỗ Chính Viễn mỉm cười ôn hòa, hoàn toàn không quan tâm tới cách gọi của lão nhân trước mặt: “Hắc Huyền Lệnh kia có phải của mình hay không thì ta không chắc, ta chỉ có thể chắc chắn cái mạng này có thuộc về mình hay không! Huống hồ nhân sinh tại thế, mỗi người một sở thích, chẳng hạn như sở thích của ta là phong cảnh tuyệt đẹp bên ngoài, vẫn nói cây đào của Đào Viên Sơn Mạch đẹp, từ trước tới nay chưa từng phát hiện, hôm nay thật sự vô cùng tuyệt đẹp, những cánh hoa bay múa kia tựa như tiên nữ đang múa chiếc khăn lụa, thật sự đẹp!

Đỗ Chính Viễn vừa nói vừa đứng lên đi ra ngoài, hoa đào bên ngoài, rõ ràng là cơn gió thổi linh tinh, lại làm cho tất cả đóa hoa như có sinh mệnh, khiến cho người ta say mê như vậy.

Quái Địch Tử này không hiểu mấy cái tình thơ ý họa, nhưng ông hiểu rõ hơn bất cứ ai, cơn mưa hoa đào này, mang ý có chuyện khác thường xảy ra, mặc dù ông không thể đoán trước được chuyện khác thường này là gì, nhưng Quái Địch Tử đại khái cũng biết, xem ra ông nhất định phải ngăn lại trận đại nạn này, nghĩ tới đây, ông đặt mắt lên cái người đang yên tĩnh đứng đó trong trốn phồn hoa, lúc này lại khiến cho Quái Địch Tử có một loại cảm giác kỳ quái.

“Đỗ tiểu tử, đợi đi, tới lúc đó tiền bối tặng ngươi thứ tốt!”

Quái Địch Tử nói câu này, người đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ có tiếng nói còn quanh quẩn, nhưng càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, trong lòng Đỗ Chính Viễn nghi hoặc, nhưng cũng không đuổi theo, dù sao lão nhân này vô cùng cổ quái, hắn ta cũng không đoán ra được.

Tiểu Giai lúc này, nhìn hoa đào khắp trời, đột nhiên bay xuống như vậy, nàng ta đứng ngây ngốc rất lâu, đột nhiên trong lòng trở nên kích động, dị tượng! Dị tượng! Mặc dù nàng ta không biết lần này Nhị đương gia bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, nhưng nàng ta biết chắc chắn không giống bình thường, nhớ tới nụ cười của Như Ý, không biết tại sao, Tiểu Giai lại sinh ra một loại xúc động, suốt bao nhiêu năm qua nàng ta chưa từng nghĩ tới, cũng chưa từng phản kháng, lại càng đừng nói tới việc đưa ra quyết định như hôm nay.

Vậy mà nàng ta lại chuẩn bị, muốn tới cấm địa, quyết định này chỉ sợ ngay cả nàng ta cũng bị dọa sợ, nhưng nàng ta chưa từng nghĩ sẽ lùi bước, chờ tới lúc xuất phát, nàng ta cứ như vậy mà đi, bởi vì đơn thuần, thậm chí nàng ta còn không nghĩ tới việc nơi đó nguy hiểm lớn tới cỡ nào, nàng ta không có công phu thì phải làm sao, nàng ta chưa từng nghĩ tới, chỉ xúc động, không biết có phải là do ở bên cạnh Như Ý một khoảng thời gian, khiến nàng ta biến thành người có cảm tình chân chính, có máu có thịt, hay là do nàng ta quá khát vọng đối với thế giới bên ngoài, nên nàng ta đi cấm địa.

Tất cả mọi người đi theo Cát Băng đi về phía cấm địa, chậm rãi tiến vào, hoa đào ở lối vào cấm địa giống như bọn họ đã nghĩ, bay lượn tuyệt đẹp như thế nào, khiến cho người ta có một loại cảm giác bước vào tiên cảnh.

Cát Băng đi ở phía trước, sắc mặt thâm trầm, im lặng, nơi này làm cho hắn ta sinh ra cảm giác khác thường.

Hắn ta quay sang nói với bên cạnh: “Các ngươi bảo người phía sau cẩn thận một chút, bây giờ chúng ta đang đi sâu vào, mọi người đi sát một chút!”

Cát Băng lấy địa đồ ra nhìn, không phát hiện ra cái gì bất thường, nhưng một loại trực giác nói với hắn ta, nguy hiểm đã tới gần, nên hắn ta vẫn nhắc nhở người phía sau.

Những người kia được Cát Băng nhắc nhở như vậy, cũng vô cùng cẩn thận.

Đột nhiên: “Cẩn thận!”

Lời còn chưa dứt, những cây đào này bắn ra rất nhiều mũi tên, bởi vì mấy người Cát Băng đi ở phía trước, phát hiện rất nhanh, lắc mình một cái, dùng kiếm cản lại một vài mũi tên phóng tới, nhưng những người khác ở phía sau không may mắn như vậy, cho dù bọn họ đã vô cùng cẩn thận, nhưng những mũi tên này lao tới quá nhanh, quá hung mãnh, hơn nữa vừa nhanh vừa mạnh, gần như muốn bao vây bọn họ lại, người ở phía sau bởi vì đội ngũ quá dài, rất nhiều người đứng ở giữa, hoàn toàn phải hứng chịu sự tấn công của mũi tên, công phu kém một chút thì sẽ mất mạng ở trong cơn mưa tên.

Đợi tới lúc tới nơi an toàn, Cát Băng quay đầu nhìn người phía sau, rất chật vật, thật là, đây mới chỉ vừa bắt đầu, đã bị chết bị thương không ít, xem ra thật sự rất nguy hiểm, trong lòng hắn ta âm thầm thề phải cẩn thận hơn nữa.

“Mọi người, con đường kế tiếp chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn, nếu bây giờ muốn quay lại, có thể đứng ra, ta phái người hộ tống các ngươi đi ra ngoài, đi vào khó, đi ra ngoài có lẽ không nguy hiểm như vậy, hơn nữa tất cả mọi người biết nơi kia có ám khí, đi ra ngoài có lẽ có thể tránh thoát được, không biết ý mọi người ra sao!?”

Bây giờ gần như lời nói của Cát Băng càng có sức thuyết phục hơn, đây mới là cửa ải đầu tiên, mọi người cũng đã trải qua, thấy được rồi, cũng không có gì phải nghi ngờ, lúc này Cát Băng nói như vậy, mọi người cũng sẽ không cảm thấy hắn ta dối trá.

Nhưng những người sống sót kia dường như cảm thấy công phu của bản thân không tệ, có thể tránh được cửa đầu tiên, tự nhiên kế tiếp cũng có thể gặp dữ hóa lành, chỉ có số ít người có loại cảm giác sống sót sau tai nạn đứng ra.

Nhân số lại ít hơn, Cát Băng thấy càng ngày càng ít, cũng không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

Như Ý và Mộ Dung Tinh Thần liếc nhìn nhau, hai người đều ăn ý không nói câu gì, ánh mắt trao đổi, lúc nãy Như Ý cũng không lộ ra công phu của mình đã khôi phục, vẫn luôn được người khác bảo vệ, đặc biệt là Mộ Dung Tinh Thần lo lắng cho cô, căn bản là một mũi tên cũng không tiến lại gần được.

Mà những người bị mất đi sinh mệnh, ngã xuống nơi nguy hiểm kia, vĩnh viễn bị hoa đào này chôn vùi sinh mệnh của bản thân.

Lúc này, ngoài ý muốn lại có một lão nhân không sợ chết, thoạt nhìn rất cẩn thận đi vào cấm địa, quan sát kỹ càng bốn phía xung quanh, dựa vào dấu hiệu, vốn tưởng rằng lối vào cấm địa này là một trận hoa đào mưa to gió lớn, nhưng dường như không như nguyện vọng của ông ta, ông ta nhìn trái nhìn phải, dường như đang xác định mình không bị phát hiện, nhưng lúc này, tinh lực của mọi người gần như đều đặt lên Hắc Huyền Lệnh, có ai để ý người xông vào là ai, ai ở nơi này chứ.

Dựa theo con đường mà mình biết, cộng thêm công phu của ông ta rất cao, không ngờ rất nhanh, những người này đã gặp phải cửa ải đầu tiên, cũng may ông ta nhạy bén, vừa nghe thấy có chút không đúng, lắc mình rất nhanh, cây sáo mà ông ta vẫn luôn không lấy ra, lúc này cũng được ông ta dùng làm vũ khí, tránh thoạt khỏi từng đợt mũi tên, cuối cùng tới phía bên kia cầu.

Lúc này, dưới sự dẫn dắt của Cát Băng, dường như trải qua cửa ải kia, tất cả đều khôi phục sự bình thường, ban đầu tất cả mọi người nghĩ rằng con đường kế tiếp hung hiểm, nào biết một đường đi căn bản không có nửa phần nguy hiểm, moi người cũng chậm rãi thả lỏng cảnh giác, rất nhiều người còn đang mừng thầm, lúc nãy nếu dao động, chỉ sợ cũng đã quay lại rồi, sao còn có hy vọng mà nhìn thấy Hắc Huyền Lệnh.

Nhưng, khóe miệng bọn họ vừa hàm chứa ý cười, đâu biết rằng bước tiếp theo…

“Mùi gì vậy?”

Cũng không biết là mũi của người nào có vẻ vô cùng thính, đã ngửi thấy ngay một loại mùi đặc thù.

Vừa ngửi thấy mùi, Như Ý và Mộ Dung Tinh Thần nhìn nhau, sau đó lập tức phong bế hô hấp.

“Mọi người cẩn thận, Ám Hương lai

Cát Băng hét lên một tiếng kinh hãi, sau đó lập tức điều tức hơi thở của mình, những người vừa mừng thầm, lúc này lập tức phản ứng lại, nhưng dường như bởi vì sự chậm chạp của mình, lại thêm công phu yếu, lập tức té xỉu.

Một trận ám hương này trực tiếp làm người ta lộ ra thể lực không chống đỡ nổi, dù sao phát hiện hơi chậm, cho dù đã phong bế hô hấp, rất nhiều người cũng hít vào một chút, hơn nữa Ám Hương Lai là một loại cỏ kỳ lạ, nếu thêm hoa đào, vậy thì dược hiệu sẽ tăng hơn rất nhiều, nháy mắt khiến cho người ta mất đi ý thức, xung quanh chỗ này nơi nào cũng là cây đào, hoa đào nở rộ vô cùng kiều diễm, trình độ người ta cũng không đơn giản, có thể thấy chỗ tinh diệu của người thiết kế này.

Con đường kế tiếp, tốc độ rõ ràng đã chậm lại, rất nhiều người có vẻ thể lực không chống đỡ nổi nữa.

“Ta nói Nhị đại đương gia, có phải ngươi cố ý mang chúng ta đi lòng vòng hay không, tại sao bây giờ còn chưa tới?”

Một tên tráng hán có vẻ như thể lực không đủ dùng, mặc dù được đồng bạn đỡ, nhưng bởi vì hình thể của hắn ta rất lớn, trông không hề yếu ớt, có vẻ bước đi rất khó khăn, nhịn không được nữa mà bùng nổ oán khí của mình.

Cát Băng có vẻ rất bình tĩnh, cũng biết còn tiếp tục như vậy, người sẽ càng ngày càng ít, nhưng một là tuyến đường trong bản đồ là như vậy, hai là hắn ta cũng rất vui khi làm như vậy, vậy nên hắn ta chỉ cười nhẹ, lộ ra dáng vẻ áy náy: “Vị huynh đài này, ta biết tiếp tục như vậy sẽ hao phí thể lực, nhưng ngươi thấy đấy, người của Đào Viên Sơn Mạch chúng ta cũng chịu khổ chung với các ngươi, nếu thật sự đi lòng vòng, chúng ta không nhất thiết phải khiến cho bản thân chịu khổ, mọi người đã rất cố gắng, ngươi cũng thấy đấy, nhưng xin lỗi, nếu thật sự cảm thấy bản thân không kiên trì nổi nữa, hoặc là ở lại chỗ này chờ chúng ta quay lại, hoặc bây giờ có thể trở về!”