Phản ứng của Huyền Thiết có chút kì lạ, không thể nói rõ là vui hay là không vui, chỉ là hành động tiếp theo của hắn ta thật đáng sợ, bởi vì Huyền Thiết không giỏi ăn nói, vì vậy hắn ta trong chốc lát không biết trả lời những lời nói của Phinh Đình như thế nào, thế nên hắn ta trực tiếp ôm Phinh Đình vào trong ngực mình một cách dứt khoát.
Mặc dù Phinh Đình không nghe được nhũng lời nói mình muốn nghe, thế nhưng cái ôm này so với những gì nàn gta muón nghe thì càng khiến nàng an tâm hơn. Ở trong ngực Huyền Thiết, Phinh Đình khẽ nở nụ cười, nàng đã nghe được tiếng trái tim đang đập nhanh của Huyền Thiết, mà nguyên nhân khiến trái tim kia đập một cách kích động như vậy là vì nàng.
Như Ý ở xa xa nhìn thấy cảnh này, trong nội tâm cũng thầm cười, mặc dù khuôn mặt cô vẫn rất bình tĩnh.
Như Ý trở về chưa được bao lâu, Phinh Đình cũng tìm đến cô.
“Bây giờ không cảm thấy chuyện ta bảo ngươi đi làm sáng nay là sai lầm rồi chứ!?” Như Ý mỉm cười nhìn người trước mặt bởi vì tình yêu mà trở nên đằm thắm, thoáng phát hiện khuôn mặt kia đã tràn đầy sắc hồng.
Phinh Đình cúi đầu, nhẹ nhàng bái một cái: “Cảm ơn người, về sau ta sẽ dựa theo những gì người phân phó mà làm!”
“Vậy thì tốt, chỉ là nhắc nhở ngươi trước, lần này chuyện để ngươi làm tuy không khó, nhưng mà có thể sẽ gặp nguy hiểm, ngươi cần phải suy nghĩ cho thật kỹ, bằng không chuyện này ta không dám để ngươi đi thực hiện!” Như Ý nói với Phinh Đình một cách chân thành, vấn đề sống chết, cô không muốn miễn cưỡng bất kì người nào đi làm điều đó, dù sao hiện tại thì Phinh Đình vẫn là người Huyền Thiết yêu thương.
Thế nhưng Phinh Đình lại không có một chút do dự, nàng ta gật đầu một cách kiên định: “Yên tâm, lúc trước cũng có nguy hiểm như vậy, ta đều có thể tránh thoát, người hiền như ta ắt sẽ có trời giúp!”
Như Ý cười cười, mặc dù đối với việc Phinh Đình dùng sự ngây thơ này để trả lời cô khiến cô rất hài lòng, nhưng cô biết bản thân nói như thế không phải là nói cho xong chuyện này, cô vẫn tiếp tục nhắc nhở nàng ta: “Ngươi phải biết hiện tại ngươi không cô đơn, không giống không có gì bận tâm như trước kia, vì vậy ngươi phải suy nghĩ cho thật kĩ!”
Đối với việc Như Ý một lần nữa nhắc nhở, Phinh Đình không những không dao động mà nàng ta còn lộ ra vẻ rất bình tĩnh nhìn Như Ý, giờ phút này ánh mắt ấy lại phát ra ánh sáng vô cùgn rạng rỡ: “Như Ý, cám ơn người, nếu không phải nhờ người thì ta không có cách nào sống lại, càng không thể biết rõ chân tướng, càng không thể có cơ hội gặp được Huyền Thiết, trước khi đến đây, ta và Huyền Thiết cũng đã biết rõ sẽ có thể xảy ra nguy hiểm, nhưng người dám mạo hiểm thì bọn ta cũng không sợ!”
Như Ý nhìn thấy Phinh Đình kiên định như vậy nên lúc này cũng không nhắc nhở nàng ta nữa, cô nghĩ hai người bọn họ đã thương lượng với nhau nên cô cũng không cần nói thêm gì nữa.
Sau đó, Như Ý nói cho Phinh Đình nghe kế hoạch tiếp theo.
Phinh Đình nhìn Như Ý có chút khó hiểu: “Điều này thật sự có thể được sao?”
“Nghe theo ta, không sai!” Như Ý hoàn toàn không có một chút lo lắng, phản ứng của Phinh Đình thật ra cũng không ngoài dự đoán, đến lúc đó sẽ khiến cho tất cả mọi người bị thuyết phục, bởi vì đây là cổ đại!
Phinh Đình nhìn thấy Như Ý trần đầy tự tin như vậy cũng biết bản thân mình đã quá lo lắng: “Như Ý, yên tâm đi, ta nhất định sẽ hoàn thành tốt những gì người đã nói!” Đối với nhiệm vụ này, Phinh Đình không cảm thấy quá nguy hiểm như những gì Như Ý nói, nàng ta nghĩ có thể là do Như Ý từ trước đến này làm việc gì cũng luôn thận trọng.
“Các vị, đây là giấy mời trang chủ gửi cho các vị, đợi tí nữa hy vọng mọi người sẽ dựa theo trình tự này vào bàn, sau đó ngồi đúng số ghế dựa theo trình tự này.” Dựa theo yêu cầu của Như Ý, Huyền Dạ đã sắp xếp ai đó viết tờ giấy như vậy, phía trên viết trình tự vào bàn, đồng thời đánh dấu vị trí của những người khác nhau trong giang hồ.
Tất cả mọi người nhận được giấy đều không ai biết thuốc gì được bán trong bầu hồ lô của vị trang chủ này.
Một người trong số đó can đảm lôi kéo một đệ tử của Huyền Thiết sơn trang hỏi: “Thật ngại quá, ta muốn hỏi lần này sắp xếp như thế là muốn nói gì vậy?”
Người đệ tử đó biết rõ những người này có chút ít không kìm được tò mò mà hỏi, chuyện này Huyền Dạ đã sớm dạy bọn họ đối phó như thế nào.
“Trang chủ muốn mọi người an tâm một chút chớ vội, lần này chủ yếu là vì chuyện Hắc Huyền lệnh của Huyền Thiết sơn trang này, cuối cùng là tiến hành để Hắc Huyền lệnh nhận chủ, cho nên mọi người có thể xem chính mình có phải nhân sĩ được chọn lên hay không!” Người đệ tử này nói xong liền xoay người đi ra đại sảnh.
Tên đệ tử đó vừa rồi nói rất to, mục đích cũng là muốn mọi người có mặt ở đây nghe được, dù sao tất cả người ở đây đều là người tập võ, như vậy nhất định có thể nghe thấy những gì hắn nói, hắn nghĩ không có mấy người không có ý định đi.
Giờ phút này ở bên trong căn phòng nào đó, có vài người vẫn còn đang sắp xếp yêu cầu cuối cùng của Như Ý.
“Kế tiếp các ngươi đã nhớ kỹ phải làm như thế nào rồi chứ? Đặc biệt là những nhân sĩ nổi danh trong giang hồ, nhất định phải để cho bọn họ chứng kiến toàn bộ quá trình nhận chủ! Tiếp theo sau khi quá trình nhận chủ kết thúc thì các ngươi phải toàn lực bảo vệ tốt cho Phinh Đình cô nương, Huyền Thiết, đặc biệt là ngươi không được rời khỏi Phinh Đình nửa bước!” Làm như vậy đối với Phinh Đình, Như Ý biết rõ là vì thân phận của Phinh Đình, cho nên mới lựa chọn nàng ta, hơn nữa mục đích kế tiếp của cô chính là muốn Phinh Đình đột nhập vào bên trong địch, đây mới là nơi nguy hiểm nhất.
Cô biết rõ Huyền Thiết quan tâm Phinh Đình, nhưng bởi vì Huyền Thiết quá mức trung thành, Như Ý lo rằng Huyền Thiết sẽ do dự nếu như tí nữa cả cô và Phinh Đình có thể đều sẽ gặp nguy hiểm.
Huyền Thiết quả nhiên do dự, Như Ý cau mày nhìn về phía hắn ta: “Nhớ kỹ lời ta nói, ở đây ta mới là chủ tử, lời nói của ta chính là mệnh lệnh, biết chưa?” Ngày thường Như Ý dịu dàng, giờ phút này lại khí phách và độc đoán như cơn gió lốc muốn nuốt chửng núi sông.
Huyền Thiết thấy Như Ý ý chí kiên quyết như vậy, hắn ta cũng không dám phản bác nữa lời: “Thuộc hạ tuân mệnh!” Huyền Thiết chắp tay hành lễ, tiếp nhận mệnh lệnh của Như Ý.
Như Ý lúc này mới hài lòng gật đầu: “Huyền Dạ, đợi tí nữa ngươi cần phải chú ý đến phản ứng của những người này, ta chính là muốn gõ núi động trống, xem ai muốn lợi dụng Huyền Thiết của chúng ta, rốt cuộc là người thế nào!” Như ý cười một cách nham hiểm, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của cô, xem còn có ai có thể thoát khỏi lưới cô dệt nên.
“Đại ca, Huyền Thiết sơn trang này đến cùng muốn làm gì vậy? Rõ ràng biết rõ Hắc Huyền lệnh này không có ở chỗ bọn họ, bọn họ làm gì còn làm ra nhiều chuyện đến như vậy?”Cát Băng nhìn vào tờ giấy này không thể kiềm nén sự lo lắng của chính mình.
Cát Lượng nhíu mày gật đầu, hắn nhìn qua một đám nhân sĩ giang hồ giả tạo kia, rõ ràng đều đối với đối phương không thuận mắt, còn muốn lộ ra bộ mặt vui vẻ như thế, dường như giống với người của Huyền Thiết sơn trang này: “Bọn họ cho rằng như vậy có thể lôi kéo một người bạn đến để đối phó người nhìn chằm chằm vào bọn họ, ta nghĩ bọn họ thật quá ngây thơ rồi!” Cát Lượng khẽ hừ một tiếng, khinh thường thu hồi lại ánh mắt của mình.
Cát Băng suy nghĩ về ý tứ bên trong câu nói của Cát Lượng, dường như đã hiểu ra một chút gì đó: “Đại ca, ý của người là bọn họ làm như vậy chỉ để lôi kéo một thế lực, sau đó cùng đi đối kháng những người khác sao? Thế nhưng người nói xem bọn họ có phải đang muốn tìm kẻ hãm hại người của bọn họ hay không?” Cát Băng nói tới đây liền nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn đám đệ tự của sơn trang ở đằng xa, sau đó thậm chí còn có cảm giác tội lỗi khiến hắn không muốn ngẩng mặt lên.
“Băng, ngươi thật lắm lời!” Cát Lượng cũng để ý đám đệ tử trong sơn trang nhìn về phía cạnh mình, hắn có chút tức giận mà quát lớn với Cát Băng, như thể hắn cảm thấy là vì Cát Băng nói quá nhiều lời mới khiến bọn họ chú ý.
Mặc dù Cát Băng không phục sự chỉ trích của Cát Lượng, nhưng hắn biết lúc này không phải thời điểm để hành động theo cảm tính, trước khi hắn chứng minh được bản lĩnh của mình sẽ không bao giờ đối đầu với Cát Lượng.
Đoán chừng Hồng Đậu cũng lo lắng như bọn họ.
Hồng Đậu không biết vì sao trang chủ này lần trước đã chơi xong rồi, lần này lại làm như thế này một lần nữa, thế nhưng kì lạ là đồ vật lần trước rõ ràng đặt ở chỗ đó, kết quả lần này đi tới lại biến thành thực hư, chuyện này rõ ràng là sự thăm dò của Huyền Thiết sơn trang này, nếu không phải bản thân hành động tùy theo hoàn cảnh thì chỉ sợ cũng đã bị kế thuật vườn không nhà trống của Huyền Thiết sơn trang kia tóm vào trong lưới.
“Chủ tử, ta e lần này lại có lừa gạt!” Hồng Đậu đi đến trước mặt Mộ Dung Tinh Thần, giả bộ như tùy ý nói chuyện phiếm, sau đó đem sự nghi ngờ của mình nói ra.
Mộ Dung tinh thần bưng một chén rượu, ung dung vào cửa, nhìn Hồng Đậu một cách thờ ơ: “Ngươi vì sao nghĩ như vậy? Hư hư thật thật, chân thực hư hư, có lẽ chính là do bọn họ làm chuyện đó!” Ánh mắt Mộ Dung Tinh thần rời khỏi người Hồng Đậu, sau đó chạm vào trêm người Như Ý.
Khóe miệng hắn nhếch lên, đôi mắt vô cùng rạng rỡ, dung nhan kia liền có chút sinh khí.
“Như Ý, ngươi đến rồi!” Mộ Dung Tinh Thần đứng dậy một chút, trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng thì thân hình của hắn đã ở trước mặt Như Ý.
Như Ý cũng thoáng giật mình, thế nhưng trên khuôn mặt cô ngược lại vẫn vô cùng bình thản không có gợn sóng: “Tinh Thần, thật không ngờ công phu của ngươi tiến bộ nhiều như vậy!”
“Đây là đáp ứng yêu cầu của Như Ý, làm một người mạnh mẽ!” Tinh Thần đơn thuần như một tờ giấy trắng, Như Ý chẳng qua là chỉ vẽ lên phía trên hắn một khuôn mặt tươi cười và viết lên một câu, cũng đủ khiến ảnh hưởng đến hắn sâu sắc như vậy. Như Ý đã từng nói, cô hy vọng khi bản thân mệt mỏi sẽ có một người mạnh mẽ đến cho cô một bờ vai, thật không ngờ chỉ một câu nói như vậy cũng khiến Mộ Dung Tinh Thần nhớ trong lòng.
Như Ý cười nhạt, trong nội tâm tràn đầy cảm động: “Cám ơn ngươi, Tinh Thần!” Ngay lúc này, Như Ý không còn cảm thấy Mộ Dung Tinh Thần không lớn nữa, mà hắn chính là cố chấp bướng bỉnh với cô.
“Như Ý cô nương, trang chủ chúng tôi cho mời!” Một đệ tử trong sơn trang đi vào đến trước mặt Như Ý cung kính nói với cô.
Như Ý lịch sự gật đầu với nam nhân đó, quay đầu nhìn Mộ Dung Tinh Thần áy náy cười: “Tinh Thần, sau này có thời gian thì chúng ta lại cùng nhau nói chuyện nhé, bây giờ ta có chút chuyện, ta đi trước đây!”
Mộ Dung Tinh Thần thấy Như Ý chịu nói nhiều với mình như thế nên làm gì có lời phàn nàn nào, trên mặt hắn vui cười đến nở hoa rồi, ít nhất thì Như Ý không trốn tránh hắn, hắn có thể không vui vẻ sao?: “Không sao, ngươi đi đi, sau này chúng ta còn nhiều thời gian.” Mộ Dung Tinh Thần này nói chuyện hồn nhiên như hoa bách hợp, không có bất kỳ sai sót nào.
Như Ý quay người liền rời đi khỏi đại sảnh, để lại người đang nhịn không được suy đoán thân phận thật sự của Như Ý, vì sao trang chủ này liên tiếp mời cô, hơn nữa lại đối với cô cung kính như vậy.
“Ca, ta đi một chút sẽ quay lại!” Cát Băng dường như không muốn buông tha cho cơ hội tốt như vậy, hắn nhất định phải biết rõ chuyện đó, vì vậy hiện tại hắn muốn xem Như ý này đến cùng có năng lực gì.
Cát Lượng nhận thấy sự tương tác mơ hồ giữa Hồng Đậu và Mộ Dung Tinh Thần, cảm giác như hai người này không phải chỉ đơn giản là đang nói chuyện phiếm, hắn không nghe thấy lời Cát Băng nói, cũng không để ý đến hành động của Cát Băng, hắn đứng dậy và bưng một chén rượu đi đến.
“Hai vị thật thích thú nhỉ, không tò mò chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo sao?” Cát Lượng bước đến trước mặt Hồng Đậu và Mộ Dung Tinh Thần, hắn chính là có chút cảm thấy không thể tin biểu hiện ngây thơ không biết gì của Mộ Dung Tinh Thần, hắn rõ ràng nhớ rõ đêm đó người này không phải như vậy, trừ khi… chẳng lẽ người này có anh em song sinh? Cát Lượng bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
Mộ Dung Tinh Thần liếc nhìn Cát Lượng với vẻ mặt chán ghét và khinh thường, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Cảm thấy hứng thú thì sao, không cảm thấy hứng thú thì sao? Dù sao đến lúc đó cũng phải xem!”
Hồng Đậu nghe được những lời nói trẻ con của Mộ Dung Tinh Thần, sắc mặt nàng liền biến đổi, “khục khục” nàng ho nhẹ hai tiếng, sau đó có chút áy náy nhìn Cát Lượng nói: “Tính tình Mộ Dung công tử là như thế, có gì nói đó, Cát công tử sẽ không không thích chứ!?”
Hồng Đậu cố gắng duy trì hình tượng của Mộ Dung Tinh Thần, mặc dù biết Mộ Dung Tinh Thần không có tâm cơ, hoàn toàn không có thủ đoạn, nhưng lời nói và hành động của hắn gây ra những tranh chấp không cần thiết, dù sao cũng không phải hành động sáng suốt.
Cát Lượng cười ha ha: “Xem ra chủ của Yên Vũ lâu cô đơn lạnh lẽo Hồng Đậu cô nương đây đối với Mộ Dung công tử khá quen thuộc, nếu không làm sao khiến cô nương nói thay cho hắn, chỉ là thật không dám giấu diếm, ta cũng thật ưa thích tính cách này của Mộ Dung công tử, ngu ngốc, không tâm cơ, để mặc người khác lay động như vậy.”Cát Lượng nói ra những lời này, rõ ràng chính là vì muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ Mộ Dung Tinh Thần.