Như Ý vốn cũng có ý này, sau khi nghe Hồng Đậu nói như vậy thì trong đầu của cô liền xuất hiện một người, là hắn sao? Có điều ở chỗ như thế này đây là lần đầu tiên mà cô nhìn thấy, hơn nữa nghe nói Huyền Thiết sơn trang này đã nhiều năm rồi.
“Hồng Đậu, lúc này tỷ mới nhớ có rất nhiều chuyện tỷ không hiểu rõ ràng, tỷ muốn hỏi một chút. Huyền Thiết sơn trang này cũng tiến hành cuộc tranh tài giống như ban ngày hả, vậy kéo dài đến bao lâu?” Như Ý chỉ nghe Cát Băng nói Huyền Thiết sơn trang này đã trụ một thời gian không ngắn, nhưng giờ phút này cô mới phát hiện hình như mình đã bỏ sót thứ gì đó.
Mặc dù không hiểu cho lắm lời nói của Như Ý có ý tứ gì, nhưng Hồng Đậu vẫn rất nhiệt tình trả lời vấn đề này: “Loại hoạt động này cũng mới tiến hành bốn năm tháng, nhưng mà đây là lần thứ nhất muội tham gia, thật là đáng tiếc! Đều là do Cát Băng kia.” Lúc Hồng Đậu nói đến Cát Băng, tâm trạng cũng khá oán giận, nhưng đối với sự thua cuộc của mình cũng không hề để ý chút nào.
Như Ý rất muốn hỏi rõ gút mắt giữa Hồng Đậu và Cát Băng, nhưng lời nói đến khóe miệng rồi cô đột nhiên lại từ bỏ xúc động hỏi vấn đề này, có lẽ không hỏi sẽ giảm bớt được chút va chạm với Hồng Đậu, đây là suy nghĩ và trực giác lúc này của Như Ý.
“Hồng Đậu, không cần phải để ý, bản lĩnh của muội cũng không hề kém.” Như Ý nhẹ nhàng ngắm nhìn Hồng Đậu một chút, thấy ánh mắt của nàng ta sững sờ, biết là mình đã đoán đúng rồi. Mặc dù lúc ấy cô ra tay rất đột ngột nhưng cũng đã chân chính “cứu” Hồng Đậu một lần: “Về phần sơn trang này thì đối phương đãi khách tốt như vậy, muội cũng phải nên cảm ơn. Hơn nữa người ta cũng thần bí, chuyện này vậy mới đúng, nếu như không thần bí thì sao có thể xứng với cái tên Huyền Thiết sơn trang văn võ đều biết.”
Hồng Đậu vừa nghe Như Ý phân tích như vậy, nàng ta chậc chậc gật đầu, về phần trong lòng có dự tính như thế nào thì đó cũng là chuyện khác.
“Tỷ tỷ phân tích như vậy cũng đã khiến muội hiểu ra, lần này tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, tỷ tỷ là người biết an ủi như vậy, chắc đối với mình cũng không đáng kể đi. Lúc nãy thấy tỷ nhìn bầu trời đêm, rõ ràng đẹp như vậy tại sao tỷ lại tràn đầy cô đơn.” Hồng Đậu rất ngây thơ hỏi Như Ý, trong đôi mắt to kia như mang theo ánh sáng lấp lánh của ngôi sao trên bầu trời.
Ngón tay Như Ý nhẹ nhàng chuyển động, sau đó ngước đầu lên, thần sắc cũng đã trở nên rất rõ ràng: “Muội muội nhìn sai rồi, ta chỉ là nhìn phong cảnh đẹp mà thôi, có chút ngưỡng mộ, Huyền Thiết sơn trang chỉ dựa vào điểm này chắc là cũng có thể nổi danh thiên hạ.”
Nói đến đây, hai người nhìn nhau cười một tiếng lập tức liền thấy thoải mái, về phần trên lưng mình gánh vác đồ vật gì, thời khắc này cũng đã quên hết sạch.
“Lang, chàng thật giỏi!” Trong một căn phòng của Huyền Thiết sơn trang, giờ phút này đang diễn ra cảnh đại chiến của nam nữ, trải qua một trận, nữ tử thở gấp nói.
Tay của nam nhân đang đặt trên người của nữ tử cũng không có ý định rời đi, trong ánh mắt mang theo dịu dàng, giống như muốn đem nữ tử hòa tan, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của nữ tử, tay lại trở nên không an phận.
“Mi, nàng cũng rất hấp dẫn.” Nói xong, trong mắt cũng biến thành đυ.c ngầu.
Nữ tử bắt lấy cánh tay của nam tử, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng: “Thật đáng ghét!” Miệng thì nói đáng ghét, nhưng tay đã từ từ dời xuống phía dưới.
Nam tử ©υиɠ đã cảm nhận được động tác của nữ tử, tốc độ trên tay càng nhanh hơn, nhưng lại đang cật lực kìm nén du͙© vọиɠ của mình.
“Lang, thϊếp muốn…” Nữ tử chịu không nổi sự trêu chọc của nam tử, trở nên càng ngày càng khát vọng si mê, giọng nói cũng trở nên tràn ngập du͙© vọиɠ, vẻ khát vọng cũng không hề khống chế chút nào mà bộc lộ hết ra ngoài.
Nam tử nghe thấy âm thanh của nữ tử, sự dịu dàng trên mặt lúc nãy đã biến thành trào phúng, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như nước: “Nàng muốn như thế nào, nói cho ta biết nàng muốn gì đi.” Nam tử vẫn tiếp tục trêu đùa nữ tử, há miệng hà hơi vào mặt nữ tử.
“Lang, thϊếp muốn, thϊếp cực kì muốn.” Ném hết tất cả sự tự trọng, nữ tử hoàn toàn không thèm để ý đến hình tượng của mình, giờ khắc này trong đầu của nàng ta chỉ có khát vọng, lý trí gì đó cũng bị nàng ta ném ở nơi nào rồi.
Nam tử nhìn động tác của nữ tử, còn có mớ hỗn độn kia, lập tức nhẹ giọng nói: “Nói cho ta biết lệnh bài Hắc Huyền để ở đâu, nói cho ta biết, ta liền thỏa mãn nàng đến lúc đó chúng ta có thể song túc song phi.”
Bị du͙© vọиɠ làm choáng váng cả đầu óc, giờ phút này đã không còn nửa phần lý trí, bây giờ chỉ còn khát vọng chiếm lấy đại não, âm thanh rêи ɾỉ thoát ra khỏi miệng của nàng ta: “Ở Huyền…”
Lời này còn chưa nói hết, nam tử đột nhiên đình chỉ động tác lại khiến nữ tử đói khát khó nhịn, mở ra hai con mắt vẫn luôn đóng chặt nhìn về phía nam tử, lại thấy thi thể trên lưng của nàng ta, trong nháy mắt thanh tĩnh, giờ phút này nam tử không còn hô hấp.
“Thật sự đáng tiếc cho một màn đặc sắc như vậy.” Một nam tử mặc áo đen chặn ánh mắt của nữ tử, lập tức có một cái phi tiêu bay ra.
“A…” Giọng nói hoảng sợ của nữ tử phát ra, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đây, nàng ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị phi tiêu bắn trúng.
Đối với những người văn võ song toàn ở Sơn Trang mà nói, âm thanh này lại lớn như vậy sao có thể không làm kinh động mọi người được.
Lập tức đã có đầy người bu ở gian phòng của nữ tử này.
“Sư phụ, người nhìn tình huống này xem.” Một người của Huyền Thiết sơn trang là người phát hiện tình huống đầu tiên đang chỉ vào đôi nam nữ cẩu thả trên giường, thật sự có chút khó mà mở miệng.
Người được gọi là sư phụ chính là Huyền Dạ chi thứ nhất của Huyền Thiết sơn trang được người ngoài biết đến, giờ phút này trên mặt đang mang theo vẻ giận dữ: “Tách hai người bọn họ ra rồi nói tiếp, bộ dạng này thật sự hủy hoại thanh danh sơn trang của chúng ta.” Nhìn thấy cảnh tượng lần này, ông ta tức giận không có chỗ bộc phát, không ngờ tiểu đồ đệ mà mình luôn luôn sủng ái nhất lại làm ra loại chuyện như thế này, câu chuyện này mà được truyền đi ra ngoài thì khiến Huyền Thiết sơn trang sẽ bị người khác dòm ngó như thế nào.
“Dạ.” Mấy người của Huyền Thiết sơn trang nhanh chóng tách người đang nằm trên người của nữ tử và nữ tử ra.
“Nhanh lên, nhanh lên đi.” Lúc đầu Như Ý cũng không muốn gây thêm phiền toái gì, càng không thích tham gia náo nhiệt, nhưng mà tính tình của Hồng Đậu lại thích những chỗ náo nhiệt như vậy, có điều nói thích vẫn không tính là cái gì, nàng ta còn phải kéo theo Như Ý, giờ phút này đang cố gắng chen vào bên trong.
“Cô nương, xin cô nương đi cho.” Cảm giác có người chen lấn tới, Huyền Dạ này liền nhận ra bên cạnh Hồng Đậu còn có Như Ý, ánh mắt hơi lộ ra vẻ phức tạp.
Như Ý nhanh chóng cúi đầu xuống lôi kéo tay Hồng Đậu, có chút áy náy gật đầu ra hiệu với Huyền Dạ.
“Hồng Đậu, đây là chuyện riêng của Huyền Thiết sơn trang, chúng ta vẫn lên đi trước đi.” Như Ý thấy Hồng Đậu không có phản ứng gì lại ra hiệu cho nàng ta nhanh chóng rời khỏi một lần nữa, dù sao bây giờ cũng đang ở địa bàn của Huyền Thiết sơn trang, cô cũng không muốn mình chưa tra ra chuyện gì mà lại trở thành cái đinh trong mắt của người ta.
Hồng Đậu bĩu môi quay đầu không trả lời Như Ý, trực tiếp quay sang nhìn về phía Huyền Dạ: “Nam tử này không phải là người của Huyền Thiết sơn trang nhỉ!” Giờ phút này trong ánh mắt của Hồng Đậu không phải phát ra tia tinh nghịch, mà làm một loại khát máu, hoàn toàn không phải là người bình thường có thể bộc lộ ra được, huống chi đây còn là nữ tử.
Huyền Dạ giống như chịu phải đầu độc, chỉ là lúc nãy không muốn để cho người ngoài chê cười, bây giờ ông ta mới phát hiện nam tử này chính là một trong những người được lựa chọn trong trận đấu hôm nay. Bất đắc dĩ gật gật đầu, nếu như lắc đầu vậy thì mang ý nghĩa đây là người của Huyền Thiết sơn trang trước mặt hai vị nữ tử này.
Giống như Hồng Đậu sẽ biết Huyền Dạ gật đầu, rất khinh thường quét mắt những người ở đây: “Đã không phải là người của Huyền Thiết sơn trang, vậy thì chính là nhân sĩ trong giang hồ, đương nhiên cũng là chuyện liên quan đến bọn ta. Theo ta nhìn thấy thì hắn ta chính là một trong những người cuối cùng tham gia tranh tài trong ngày hôm nay với ta, vì sự an nguy của bọn ta, bọn ta hẳn là nên vui mừng mới đúng.” Lời Hồng Đậu nói có chút có lý.
Như Ý nghe Hồng Đậu nhắc đến thân phận của nam tử, ánh mắt di chuyển từ trên mặt Huyền Dạ đến nữ tử kia, cô nhìn chằm chằm vào mấy người muốn khiêng thi thể của nữ tử ra ngoài, cô di chuyển bước chân đến bênh cạnh bọn họ: “Chờ một chút.”
Mặc dù một tiếng này của Như Ý rất nhỏ, lại thêm tốc độ này cộng với việc cô đột nhiên lên tiếng, ngược lại đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
“Các người bỏ nàng ta xuống đi.” Như Ý nói xong liền muốn đi lên bắt lấy nữ tử đang nằm đó, nhưng mấy người bọn họ lại nhìn nhau, vẫn chưa kịp phản ứng lại tốc độ nhanh chóng của Như Ý lúc nãy, đối với Như Ý càng không kịp suy nghĩ gì nữa.
Như Ý nhíu mày không kịp nghĩ nhiều, một chưởng của cô vung ra nhanh giống như tia chớp, mấy người bọn họ chỉ cảm thấy mắt hoa lên, nữ tử kia đã được Như Ý đỡ lấy chuyển qua trên giường đắp kín lại, sau đó bắt mạch cho nàng ta, nhưng cũng dễ dàng chặn hết ánh mắt của tất cả mọi người.
Tiếp theo lại lấy mấy cây ngân châm từ trong tay áo của mình ra châm vào mấy vị trí quan trọng của nữ tử, lúc này mới xoay người lại nhìn tất cả mọi người ở đây đang mang theo vẻ mặt thắc mắc nhìn mình.
Sắc mặt của cô bởi vì khẩn trương nên lấm tấm mồ hôi, bây giờ quay đầu lại đã khôi phục như bình thường: “Huyền Trang chủ, không biết có thể kêu những người này ra ngoài hay không, ta có mấy câu muốn nói với ông. Nữ Tử nằm trên giường này mạng cũng rất lớn, vẫn còn chưa tắt thở, nếu như đêm nay có thể tỉnh lại thì cũng có lẽ không sao rồi.” Như Ý nói những lời này cũng chú ý thần sắc những người ở đây, muốn xem ra chút mánh khóe gì nhưng cũng chỉ là thăm dò mà thôi.
Huyền Dạ hơi kinh ngạc nhìn Như Ý, vậy mà cô cũng có chút y thuật, lại lợi hại như vậy. Mặc dù lúc nãy Như Ý Đưa lưng về phía mình, ông ta nhìn không rõ nhưng động tác nhanh chóng kia đã để ông ta biết Như Ý tuyệt đối không phải là người tầm thường.
Gật gật đầu, ông ta dặn dò mấy người bọn họ: “Các người lui xuống hết đi, chuyện hôm nay ta không muốn nghe bất cứ câu nói dư thừa nào, nếu không thì cũng biết quy định của Sơn Trang rồi đó!” Lời nói này phát ra từ miệng của ông ta, rõ ràng câu chữ rất ôn hòa nhưng đã lộ ra cường thế.
Tất cả mọi người đều đi ra, bây giờ trong phòng chỉ còn lại Hồng Đậu, Như Ý và Huyền Dạ. Như Ý nhìn Hồng Đậu một chút, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Hồng Đậu, vẫn xin muội tránh một chút.” Như Ý cũng không giải thích, từ trước đến nay cô không phải là người thích giải thích, cô có thể không thăm dò thân phận của Hồng Đậu, nhưng không có nghĩa cô hoàn toàn tin tưởng Hồng Đậu. Dù sao cô không lợi dụng Hồng Đậu không có nghĩa là mình hoàn toàn tin tưởng Hồng Đậu, ở thời hiện đại cô đã nghe một câu: Mội người học bốn năm đại học có thể bồi dưỡng thành một tiến sĩ, nhưng một người trong giang hồ bảy năm cũng khó mà bồi dưỡng thành một giang hồ thật sự. Có thể biết được giang hồ này tùy cơ ứng biến đến cỡ nào, phức tạp đến cỡ nào, cho nên hiện tại cô phải dứt khoát để không dễ dàng mắc lừa.
Hồng Đậu nghe được trong lời nói của Như Ý có xa cách, nàng ta biến sắc, cũng không cười đùa tí tởn như bình thường nữa mà lui người đi khỏi. Nàng ta nghĩ rằng mình vẫn chưa nhận được toàn bộ tín nhiệm của Như Ý, nhưng ít nhất cũng đã có năm phần, bây giờ xem ra nàng ta đã đánh giá thấp Như Ý rồi.
Khi tất cả mọi người đều lui ra ngoài, lúc này Huyền Dạ mới nhìn về phía Như Ý, có chút không hiểu chờ đợi Như Ý nói lời tiếp theo.
Hồng Đậu đang đứng lẳng lặng ở bên ngoài mà chờ, cho dù nàng ta rất không hiểu hành động đột nhiên của Như Ý, có điều nàng ta muốn biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào, như vậy cũng chỉ có thể để cho Như Ý khám phá ra bí mật này.
“Vèo.” Lúc Hồng Đậu đang chờ đợi trong sốt ruột, một cái lá trúc rơi xuống trước mặt nàng ta, nàng ta giương mắt nhìn lên mới phát hiện gian phòng mà lúc nãy Như Ý bước ra có một thân ảnh nhảy lên rồi biến mất ở nơi này.
“Chủ tử.” Hồng Đậu cúi người trước mặt của một nam tử.
Nam tử áo đỏ vuốt vuốt chén rượu trong tay, không nhanh không chậm mở miệng: “Tình hình phía bên kia, ngươi đã tra ra được manh mối gì chưa?”