“Hồi bẩm Thái Hậu, Hoàng Thượng đã trở lại!” Thái giám kia đã từng thấy qua cách làm của Thái Hậu, vừa nghe thấy giọng điệu này của Thái Hậu, biết lúc này tâm trạng của Thái Hậu rất xấu, chân cũng bị dọa mềm.
Thái Hậu vừa nghe Hoàng Thượng đã trở lại, vui vẻ còn không kịp, sao còn có tâm tình mà đi quan tâm tới một tên thái giám.
Thái Hậu nhìn ra phía ngoài cung Băng Từ, ánh mắt tràn đầy hi vọng, còn kém xuyên thấu qua bức tường kia thôi, cuối cùng ngay khi bà ta chuẩn bị từ bỏ hy vọng, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của bà ta.
Thác Bạc Liệt đi đường phong trần mệt mỏi, vừa quay trở lại, ngay cả quần áo cũng chưa thay đã trực tiếp đi tới cung điện của Thái Hậu.
“Nhi thần bái kiến mẫu hậu!”
Lúc Hoàng Thượng khấu kiến, bóng người kia, giọng nói kia xuất hiện, Thái Hậu mới xác định tất cả đều là thật.
Nhưng Thái Hậu lập tức nhớ tới những lời Hoàng Thượng nhắn về, tất cả sự hưng phấn bị thay thế bằng nỗi chua sót.
Bà ta quay đầu đi cố tình không để ý tới Hoàng Thượng.
Thác Bạc Liệt biết rõ tính tình của Thái Hậu, cũng biết lời nói lần trước hơi nặng nề, ánh mắt đảo qua, nha hoàn, thái giám bên cạnh rất thức thời rời đi.
“Ngươi muốn ở lại?” Thác Bạc Liệt thấy một thái giám quỳ gối không động đậy ở đó, con ngươi co rút, mày cau lại, gằn giọng hỏi.
“Nô tài, nô tài…” Người nọ đã hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, nói cũng không nói nên lời.
“Cút!” Một tiếng rống to, Thác Bạc Liệt đen mặt.
Cuối cùng người nọ cũng bị tiếng rống to mà hoàn hồn, vì mạng sống, sao còn quan tâm được gì nữa, trực tiếp lao ra ngoài.
“Mẫu hậu, không phải nhi thần đã trở lại rồi sao?” Thác Bạc Liệt mỉm cười chào hỏi.
Thái Hậu rốt cục tìm được chỗ phát tiết, bà ta sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Hoàng Thượng như vậy: “Trong mắt ngươi còn có ai gia, người Thái Hậu này sao, ai gia thấy bây giờ cánh của ngươi đã cứng, sao còn nhớ rõ còn có một người mẫu hậu như ta!” Lời nói Thái Hậu có vẻ vô cùng ủy khuất.
“Mẫu hậu, nhi thần sao có thể không để người ở trong lòng, không có người làm sao có được nhi thần, nhi thần tới biên cảnh cũng là bởi vì có chuyện, tốt xấu gì nhi thần cũng là vua của một nước, trẫm cũng có thể làm chủ đúng không!” Lúc Thác Bạc Liệt nói một câu cuối cùng, có vẻ có chút oán hận.
Thái Hậu nghe Hoàng Thượng nói như vậy, trong lòng càng tức giận: “Ngươi có việc, chuyện của ngươi chính là nữ nhi tình trường sao? Đừng tưởng rằng ai gia không biết!” Lúc Thái Hậu nói lời này, đã tức giận đến tái mặt.
“Người điều tra trẫm?” Thác Bạc Liệt nghe thấy lời này của Thái Hậu lời này, lại càng tức giận.
Đột nhiên, bầu không khí giảm xuống dưới không độ, hai người đều tức giận, không ai chịu nhường ai.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, cuối cùng Thái Hậu vẫn không tiếp tục kéo dài nữa, bà ta nhìn Hoàng Thượng còn có chút tức giận bên cạnh, thu liễm khí thế của mình, như một người mẹ hiền kéo tay Thác Bạc Liệt qua, vỗ vỗ.
“Con à, ai gia chỉ lo lắng cho con, từ xưa có bao nhiêu vị vua đều bị sắc đẹp mê hoặc mà đánh mất giang sơn, ai gia không muốn con cũng đi lên con đường này. Hiện nay Kinh Thành cũng không thái bình!” Thái Hậu nói lời này, trong lời nói mang theo sự nghiêm trọng dị thường.
Lời nói dịu dàng của Thái Hậu cũng coi như làm dịu cơn giận của Thác Bạc Liệt, khiến nó dần dần nguôi ngoai.
“Mẫu hậu, nhi thần biết người thương nhi thần, nhưng hãy để cho nhi thần một mình đứng ra được không, hơn nữa người không biết, Vệ quốc công kia sớm đã có ý đồ mưu phản, lần này nhi thần đi, cũng là vì thừa dịp việc làm ăn của ông ta xảy ra chuyện, mới nghĩ nên làm như thế nào để bắt lấy nhược điểm của ông ta, đánh cho ông ta một kích, hơn nữa chuyện xảy ra năm đó, nhi thần làm, ông ta cũng biết, cho nên nhất định phải cẩn thận!” Thác Bạc Liệt nói lời này, sự lãnh khốc tàn độc không kiêng kỵ lộ ra trước mặt Thái Hậu.
“Còn à, nhưng chuyện ở Kinh Thành cũng không thể kéo dài nữa!” Thái Hậu thấy biểu tình của Thác Bạc Liệt, cũng biết ảnh hưởng của vụ việc năm đó, nhưng bà ta vẫn có chút lo lắng về tình hình hiện tại.
Thác Bạc Liệt quỷ bí cười: “Kinh Thành không phải còn có mẫu hậu sao? Hơn nữa bây giờ các tướng lĩnh nhà họ Trác đã không làm nên trò trống gì, bây giờ quan trọng nhất vẫn là Vệ quốc công bên kia, mẫu hậu người đừng quá lo lắng, lần này nhi thần trở về chính là sợ người đau lòng, sợ người lo lắng cho nhi thần, nhi thần còn phải đi biên cảnh một chuyến sắp xếp mọi chuyện!” Thác Bạc Liệt ánh mắt nhìn chằm chằm về phía phương xa, tàn nhẫn nói.
Thái Hậu vừa nghe Thác Bạc Liệt nói còn muốn đi, sắc mặt thay đổi, nhưng bà ta che giấu rất tốt: “Lần này trở về, mẫu hậu biết được hướng đi của con rồi, cũng không cần nói gì nữa! Nhưng nếu đã trở lại, vẫn nên xem tình hình phát triển của mọi truyện trước đã rồi đi cũng không muộn! Con nói đúng không?”
Thác Bạc Liệt cúi đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy như vậy cũng được, đã có người phụ nữ kia ra tay, bây giờ tạm thời có lẽ không có vấn đề gì, huống hồ… “Mẫu hậu nói đúng, nhi thần cũng cho là như vậy!”
Thác Bạc Liệt nói như vậy, tự nhiên nói trúng ý muốn của Thái Hậu, Thái Hậu giãn khuôn mặt, cười cùng hắn nói chuyện phiếm.
“Thuộc hạ bái kiến tiểu thiếu gia!” Dì Mộng quỳ gối trước mặt Trác Lỗi, có chút áy náy nhìn Trác Lỗi.
Trác Lỗi nâng dì Mộng dậy: “Dì Mộng, người là trưởng bối, sao có thể hành đại lễ trước mặt ta!”
Dì Mộng nhớ tới sự thất trách của bản thân, vô cùng xấu hổ với sự đối xử tốt của Trác Lỗi: “Thuộc hạ làm việc bất lực, không bảo vệ tốt cho tiểu thư, thuộc hạ lấy chết để đền tội, chỉ hy vọng tiểu thiếu gia cho thuộc hạ một cơ hội lấy công chuộc tội, cứu phu nhân ra!” Dì Mộng nói vô cùng chân thành.
Trác Lỗi biết tính tình của dì Mộng, thấy bà kiên quyết như vậy, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy, có lẽ dì Mộng sẽ dễ chịu hơn một chút.
“Ta đồng ý, người nhanh đứng lên đi!” Nói xong Trác Lỗi lại đỡ dì Mộng dậy.
Lời thân thiết cũng đã nói, Trác Lỗi cũng không quanh co, trực tiếp nói ra nguyên nhân mình tìm dì Mộng.
“Ta muốn biết, chuyện mà người nói đối phương muốn người quấy nhiễu tình hình Vệ Phủ lần trước có đúng hay không? Cũng tức là càng loạn càng tốt?” Trác Lỗi nhìn chằm chằm dì Mộng, muốn xác định tính chân thật.
“Đúng vậy, lúc ấy người kia đã nói với thuộc hạ như vậy!” Dì Mộng gật đầu, nói vô cùng chắc chắn.
Trác Lỗi thấy dì Mộng gật đầu, trong lòng sáng tỏ, mỉm cười nói: “Nếu muốn đối phương xuất hiện lại lần nữa, cũng có biện pháp, người nói nếu đối phương phát hiện tất cả mọi thứ ở Vệ phủ không những không hỗn loạn, ngược lại còn càng ngày càng tốt, người kia có nóng vội hay không, tự nhiên sẽ tìm tới người, đến lúc đó đuổi theo đối phương, tìm ra nguồn gốc!”
Trác Lỗi nói rất đơn giản, nhưng dì Mộng vẫn rất bội phục hắn, bà chưa từng nghĩ tới, mà chỉ một lòng vâng theo lời đối phương, để cho đối phương cảm thấy không có gì có thể sợ hãi.
“Vẫn là tiểu thiếu gia thông minh, thuộc hạ lập tức đi làm!” Nói xong dì Mộng cũng rất kích động muốn đi thực hiện kế hoạch.
Trác Lỗi nhìn thấy sự kích động của dì Mộng, cũng biết cách này có lẽ có hiệu quả, nhưng chuyện dặn dò còn chưa xong: “Dì Mộng, đối phương có lẽ rất giảo hoạt, người nhớ đừng hành động quá mức cảm tính, thậm chí hành động thiếu suy nghĩ, có chuyện gì phải nói cho ta biết trước, ta biết người lo lắng cho mẫu thân, nhưng người biết nóng vội không làm nên được việc gì!”
Thật ra khi Trác Lỗi nghe dì Mộng nói mẫu thân của mình xảy ra chuyện, đã suy đoán đối phương không phải người đơn giản như vậy, đương nhiên cần phải cẩn thận hơn, nếu hơi chút không thích hợp, vậy thì đối phương có thể sẽ phát hiện.
Dì Mộng thấy vẻ mặt Trác Lỗi nghiêm trọng như vậy, cũng biết chắc chắn mọi việc không đơn giản: “Thuộc hạ hiểu rồi.”
Trác Lỗi biết dì Mộng là người thông minh, cũng không có nói gì thêm.
Sau khi dì Mộng ra khỏi cửa, người đầu tiên đi tìm đương nhiên là Vệ quốc công, nếu bà có thể thuyết phục để cho Vệ quốc công tin tưởng mình, thì đó là nằm mơ, nhưng nếu thêm thương gia đứng đầu thì mọi chuyện sẽ có được hiệu quả không ngờ.
“Lão gia, bên ngoài có một người phụ nữ cầu kiến!” Đang lúc Vệ quốc công đang vui mừng vì đối phương đồng ý hợp tác với ông ta, lại có vị khách bất ngờ, nhưng lúc này Vệ quốc công rất vui vẻ, tự nhiên là lòng tràn đầy vui sướиɠ mà kêu: “Để cho cô ta đi vào.”
Vệ quốc công cũng coi như đã từng lăn lộn trong thương trường và quan trường, kỹ năng thay đổi khuôn mặt của ông ta cũng không dễ học, ngay lúc xoay người, toàn bộ vẻ vui sướиɠ trên mặt ông ta đều thu liễm, thể hiện sự bình tĩnh vô cùng nhuần nhuyễn.
“Ngươi là?” Vệ quốc công nhìn người trước mặt có chút quen mắt nhưng nghĩ như thế nào cũng không ra, thắc mắc hỏi.
Dì Mộng gặp được Vệ quốc công, trong lòng rất tức giận, vẫn mặt người dạ thú giống như năm đó, nhưng bà chỉ có thể tươi cười chào hỏi.
“Vệ quốc công không biết nô tỳ, nô tỳ đại diện người khác tới bàn chuyện!” Mặc dù nói là nô tỳ, nhưng nếu bà nói ra người phía sau lưng bà, phỏng chừng Vệ quốc công cũng sẽ lấy lễ mà chiêu đãi.
Rõ ràng, lời của dì Mộng chưa thể đả động tới Vệ quốc công, Vệ quốc công nhìn người tự xưng là nô tỳ, chỉ là một cái nha hoàn lại chạy tới Vệ phủ, thật đúng là không biết ai làm chủ trên địa bàn này mà! Vệ quốc công nghĩ đến đây, đen mặt nhìn dì Mộng, không thèm liếc mắt một cái, tỏ vẻ rất khinh thường.
Dì Mộng mỉm cười, cũng không quan tâm tới ánh mắt của Vệ quốc công, tiếp tục nói: “Chủ tử của nô tỳ, Trác công tử, thương gia đứng đầu bảo nô tỳ tới chuyển lời…” Dì Mộng cố ý nói một nửa, rồi ngừng lại.
Vệ quốc công vừa nghe thấy thương gia đứng đầu, cơ thể mềm nhũn, ánh mắt nhìn dì Mộng càng thêm nhiệt tình, nhìn chằm chằm dì Mộng chờ câu kế tiếp của bà, dì Mộng lại không nói gì nữa.
Vệ quốc công cũng là người biết nhìn sắc mặt người ta, thấy dì Mộng như vậy, tự nhiên biết bà như vậy là bởi vì sự khinh thường của mình, lập tức tươi cười: “Không biết chủ tử của cô nương chuyển lời gì?”
Dì Mộng nheo mắt liếc nhìn Vệ quốc công, sau đó ho khan hai tiếng.
“Còn đứng ra đó làm gì, còn không rót trà!” Vệ quốc công hiểu được, tức giận mắng người bên cạnh, nhưng ở trong mắt dì Mộng thật đáng châm chọc.
“Không cần đâu, ta chỉ ngứa cổ một chút mà thôi!” Dì Mộng giả vờ bộ dáng lên giọng, khoát tay nói: “Chủ từ nhà ta nói, có thể giải quyết nhu cầu cấp bách cho Vệ quốc công!”
Vệ quốc công vừa nghe, đây chắc chắn là chiếc bánh rơi từ trên trời xuống, lúc nãy còn có một chuyện tốt, sao đột nhiên lại có thêm được một chuyện tốt này.
Ngẫm nghĩ lại, lại có chút khó tin, chuyện lần trước có chút khó giải quyết: “Cô nương, lời này không phải lừa dối lão phu đúng không!” Vệ quốc công cũng không làm ra vẻ, nói chuyện còn rất hàm súc.
Dì Mộng cố ý trầm mặt xuống: “Ngươi cảm thấy chủ tử của chúng ta là người như vậy sao? Chủ tử của chúng ta nói, chuyện lần trước, chủ tử nhớ rõ, nên sẽ để cho ngươi nhận được lợi ích lần nãy!”
Lời này của dì Mộng quả thật là có chút lừa dối, dù sao bình thường việc làm ăn của tiểu thiếu gia như thế nào, bà thật sự không biết, bà vẫn luôn đi theo bên cạnh tiểu thư, có chút cảm giác không hiểu sự đời.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của dì Mộng, Vệ quốc công cố gắng suy nghĩ về chuyện lúc trước, duy nhất có thể nhớ cũng chỉ có chuyện lần trước, nghĩ bây giờ mọi người đều không biết Như Ý ở đâu, nhưng, Vệ quốc công suy nghĩ một lát lại có tính toán khác, nếu ông có thể vãn hồi lại vụ làm ăn lần này, vậy thì mình đã là chủ rồi, những cái này đều là việc nhỏ.
Nghĩ vậy, Vệ quốc công mỉm cười: “Cảm tạ Trác công tử còn nhớ tới chuyện này, nhưng không biết làm thế nào để giúp đỡ? Hiện tại ta cũng có người đang chuẩn bị cùng ta hợp tác!”