Đại Mộng Chủ

Chương 609: Côn chấn trường không

Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thần sắc Thẩm Lạc ngưng trọng, một bước đạp tới, trường tiên trong tay bỗng nhiên đâm vào.

"Phanh" một tiếng nổ đùng.

Trên vách núi đá, tia lửa tung tóe, khói bụi bay ra hỗn loạn khắp nơi, cả tòa vách núi cũng theo đó chấn động.

Trong lòng Thẩm Lạc mừng rỡ, lực đạo trên tay tiếp tục tăng thêm, thề phải một kích đánh nát cấm chế.

Nhưng trong nháy mắt, khi vách núi vỡ nát, màn sáng màu đen của cấm chế bên trong trụ đen bỗng nhiên bành trướng. Một cỗ lực lượng phản chấn mạnh mẽ phát ra, hất Thẩm Lạc bay ra ngoài trăm trượng, mới có ổn định thân hình.

Thẩm Lạc ánh mắt thu vào, nhìn thoáng qua trong tay Lục Trần Tiên, lật tay đem thu vào.

Sau đó, lòng bàn tay của hắn lóe lên kim quang, Trấn Hải Tấn Thiết Côn hiện lên.

"Thôi, vừa vặn thử một chút uy lực của Bát Thiên Loạn Bổng." Thẩm Lạc hơi suy tư, chậm rãi nói.

Nói xong, thân hình của Thẩm Lạc dừng ở giữa không trung bac h n goc sach, hai mắt chậm rãi nhắm lại, trong đầu bắt đầu như đèn kéo quân, chiếu lại chiêu thức côn pháp lúc trước học được, quanh thân bắt đầu được bao phủ lên một tầng kình khí vô hình.

Sau một lát, hai mắt của Thẩm Lạc bỗng nhiên mở ra, trong tay nắm chặt trường côn, chân dậm trên hư không. Hai tay hắn bắt đầu nhanh chóng luân chuyển, bên ngoài thân từng đạo côn ảnh màu vàng lần lượt hiển hiện, như đang bài binh bố trận ngưng tụ không tiêu tan.

Mà theo tầng tầng côn ảnh nổi lên, lực lượng ngưng tụ từ bốn phía trong hư không cũng càng ngày càng mạnh, thiên địa xung quanh đều hiện ra một cỗ vô hình uy áp, bắt đầu có một cỗ lực lượng áp bách kì lạ từ trên người tỏa ra.

Hắn vung côn ảnh càng nhiều, áp lực lên bốn bề thiên địa càng mạnh.

"Lấy thế thủ thế, lấy uy đổi uy, tự thân có khả năng tiếp nhận áp lực càng lớn, côn ảnh này ngưng tụ thì càng nhiều, thì thời điểm phóng thích uy lực cũng sẽ càng lớn." Sự cảm ngộ trong lòng Thẩm Lạc với Bát Thiên Loạn Bổng, càng thêm hiểu rõ.

Trong nháy mắt khi vung ra hoàn toàn bảy bảy bốn mươi chín đạo côn ảnh, Thẩm Lạc rốt cục cảm thấy bộ phân thân Thủy Hồn Thuật đã đến cực hạn, không còn tiếp tục cắn răng kiên trì nữa. Thân hình hắn đột nhiên đạp mạnh về phía trước, vung côn hướng phía vách núi Chúng Sinh Lễ Phật kia đập xuống.

"Rầm rầm rầm "

Trấn Hải Tấn Thiết Côn còn chưa thật rơi xuống, trong hư không đã bộc phát ra từng trận minh, những côn ảnh ngưng tụ ở trong hư không, một đạo tiếp lấy một đạo bay ngược về, cùng trường côn trong tay Thẩm Lạc hòa hợp.

Mỗi một đạo côn ảnh trở về, đều mang theo lực lượng to lớn, sau khi hợp lại, cộng hưởng với nhau nguồn lực lượng này đã tăng trưởng đến mức làm người ta phải kinh hãi.

Rốt cục, trường côn hạ xuống, núi lở đất sụp, thanh âm vang vọng trời đất.

"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến, cấm chế trụ đen trên vách núi đá theo thanh âm mà vỡ vụn, toàn bộ vách núi bắt đầu sụp đổ, đất đá sạt lở khắp nơi.

Trong hư không thì hiện ra một vòng xoáy màu đen, trực tiếp kéo Thẩm Lạc vào trong đó.

Sau một cái chớp mắt, trên mặt vách đá trong Thủy Liêm động bỗng nhiên có gợn nước lưu động, trong trận khói bụi một bóng người, bay nhào ra, được một đầu khỉ già chạy tới đỡ lấy.

"Đại vương..." Trong mắt con khỉ già lóe lên vẻ kích động, mở miệng kêu.

Thẩm Lạc thấy thế, đứng thẳng thân vỗ nhẹ bụi đất trên người, đang muốn nói chuyện, thì mặt đất dưới thân bỗng nhiên rung mạnh, sau lưng cũng truyền đến tiếng "Két" dị thưởng.

Hai người giật mình, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện trên vách đá sau lưng vậy mà đã nứt ra một cái khe.

"Đại vương, ngài đã cái gì, sao ngay cả Thủy Liêm động đều hứng chịu tới tác động vậy?" Con khỉ già kinh ngạc nói.

Lúc này Thẩm Lạc cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể nói: "Trước hết đừng nói việc này, xảy ra động tĩnh lớn như vậy, Thanh Ngưu tinh cũng sẽ bị kinh động tới, ta phải về trước đi cứu người."

Hắn nói xong, vội vã muốn đi, nhưng con khỉ già lại kéo lại ống tay áo, đưa một kiện đồ vật tới.

Thẩm Lạc tiếp nhận xem xét, mới phát hiện chính là tấm lệnh bài phong tỏa mà đám người Kỳ Liên Mỹ đã nói.

"Đa tạ."

Thẩm Lạc ôm quyền tạ ơn một tiếng, quay người nhanh chóng trở về hắc động.

Con khỉ già thì quay trở lại, hai tay huy động, bắt đầu tu bổ kẽ nứt trên vách núi đá, giúp hắn che giấu.

Thẩm Lạc rất nhanh đã tới chỗ sâu nhất trong hắc động, dùng lệnh bài kia vung lên, mở ra cửa lớn của nhà giam.

Đám người thấy thế, đều mừng rỡ không thôi, rối rít tạ ơn.

"Hảo tiểu tử, thật là có bản lĩnh." Hỏa Đức Tinh Quân cũng không nhịn được tán dương.

"Làm phiền chư vị giải cứu những người khác còn đang bị nhốt, ta phải nghĩ biện pháp thoát ra trói buột của Hoảng Kim Thằng." Thẩm Lạc ôm quyền nói ra.

"Được."

Đám người lên tiếng, lập tức xông ra cửa nhà lao, bắt đầu giải cứu những người bị nhốt còn lại, chỉ có Hỏa Đức Tinh Quân và Kỳ Liên Mỹ không có nhúc nhích.

"Thẩm đạo hữu, ngươi nhanh chóng thi pháp thoát thân, ta vì ngươi hộ đạo một lúc." Kỳ Liên Mỹ nói.

Tong mắt của Thẩm Lạc lóe lên vẻ cảm kích, nhẹ gật đầu, ánh mắt lập tức nhìn về phía Hỏa Đức Tinh Quân Hồi Lộc.

Người sau lại là bỗng nhiên trừng mắt, nói: "Nhìn cái gì vậy, cấm chế trên người đại gia ta còn không có giải trừ, nên không giúp đỡ được cái gì."

Thẩm Lạc cười ngượng ngùng, sau đó đi tới bên cạnh bản thể của mình, hai tay vừa bấm pháp quyết, hướng phía bản thể đổ dựa vào.

Trên thân Thẩm Lạc sáng lên một tầng thủy lam quang mang, thần hồn hư ảnh trước hết nổi lên, cùng bản thể trùng hợp, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa. Mà Thủy phân thân còn sót lại thì hóa thành từng điểm huỳnh quang, được cơ thể của hắn hấp thu.

Ngay sau đó, hai mắt của bản thể Thẩm Lạc mở ra, cả người ngồi dậy hít vào một hơi thật dài.

Hắn vừa định muốn đưa tay chống đỡ để tự mình đứng lên bac h ngo c sa ch, mới phát hiện chính mình còn bị Hoảng Kim Thằng buộc chặt, chỉ có thể tại chỗ khoanh chân ngồi dậy, lấy tâm niệm triệu hoán hai cây Tiên Thiên linh vũ kia ra.

Hắn tâm niệm vừa động, hai đầu thủy thằng từ trong tay áo đột nhiên nhô ra, như linh xà ngậm lấy hai cây linh vũ co trở về trong tay áo, riêng phần mình dán tại trên tay và tay phải.

Vừa mới hoàn thành một động tác này, một chút pháp lực được hắn phát ra lập tức hấp thu hết.

Thẩm Lạc rất cảm thấy bất đắc dĩ, cũng may tế luyện pháp bảo cũng không cần quá nhiều pháp lực. Lúc này hắn mới bắt đầu vận chuyển Cửu Cửu Thông Bảo Quyết, luyện hóa hai cây linh vũ dung nhập chúng vào hai cánh tay của mình.

Đúng lúc này, bên ngoài lối vào hắc động, bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm thét đầy tức giận: "Chuyện gì xảy ra, những dược nhân này làm sao đều chạy ra ngoài?"

Ngay sau đó, từng tiếng đao binh đυ.ng vào nhau cùng tiếng la gϊếŧ, cùng trận va đập trầm thấp không ngừng vang lên.

"Nguy rồi, là Thanh Ngưu tinh kia." Thần sắc của Kỳ Liên Mỹ biến đổi.

"Kinh động đến lão súc sinh kia, cho dù phong ấn của ta giải khai, cũng không phải đối thủ của nó." Hỏa Đức Tinh Quân nhíu mày lại, bất đắc dĩ thở dài.

"Thẩm đạo hữu..."

Kỳ Liên Mỹ vốn định hỏi thăm tiếp xuống nên làm cái gì, nhưng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy trong hai tay áo Thẩm Lạc, có quang mang sáng lên đứt quãng, như gió trong nến, sáng tối chập chờn.

"Đừng quấy rầy hắn, tiểu tử này dường như đang tại luyện hóa bảo bối gì, chỉ tiếc cho dù sử dụng pháp lực rất là rất nhỏ, cũng sẽ bị Hoảng Kim Thằng này đánh gãy, rất khó thành công." Hỏa Đức Tinh Quân thở dài.

Kỳ Liên Mỹ nghe vậy, đành thôi, tay nắm chặt đứng yên tại chỗ.