Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Trong lòng Thẩm Lạc xiết chặt, vội vàng thu hồi Quỷ Tướng cùng Mặc Giáp Thuẫn, nhìn vào trong hố lớn.
Chỉ thấy bảy tòa bạch cốt kinh quan đã sụp đổ toàn bộ, Tạ Vũ Hân đang ngồi ở một bên nghỉ ngơi, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi.
Đám người thấy nàng không ngại, lúc này mới thở dài một hơi.
Bỗng nghe một trận thanh âm hùng hùng hổ hổ vang lên, thân ảnh Xích Thủ chân nhân cực nhanh lướt qua. Lão nói với mấy người: "Hay là cho cháu trai kia chạy, bên ngoài đã bắt đầu có quỷ vật tụ tập đến, chúng ta cũng phải mau chóng rời đi."
Cát Thiên Thanh cúi người nhặt chiếc nhẫn trữ vật kia lên, nói: "Trở về rồi chia."
Lục Hóa Minh nhẹ gật đầu.
"Lần sau đừng làm nội ứng nữa nhé." Thẩm Lạc nhảy xuống hố to, đỡ Tạ Vũ Hân lên, vừa cười vừa nói.
Bản dịch được dịch tại Bạch ngọcc sách. Mời bạn đọc đến đúng trang dịch để ủng hộ diễn đàn và dịch giả.
Tạ Vũ Hân đang muốn nói chuyện, mặt đất dưới chân hai người bỗng nhiên chấn động kịch liệt, một đạo gió lốc màu đen từ dưới đất đột nhiên dâng lên, hóa thành một dòng xoáy to lớn, nuốt sống hai người vào.
Lục Hóa Minh thấy thế không ổn, vội vàng tới cứu, chỉ là thân thể hơi nghiêng một chút, đã bị nguồn lực lượng kia kéo một cái, cũng bị hút vào trong đó.
Ba người Cát Thiên Thanh biết không ổn, lập tức muốn đào tẩu, nhưng chưa kịp thoát ra, đã bị cỗ lực lượng càng ngày càng thịnh kia cuốn vào, nuốt sống mất.
Mười mấy hơi thở sau, gió lốc màu đen trong hố to dần dần tiêu tán, thân ảnh mấy người Thẩm Lạc đều biến mất không thấy.
...
Các nơi trong Trường An thành, thanh âm chém gϊếŧ vang lên liên tiếp.
Toàn quân quan phủ Đại Đường tung ra hết, bên kia cũng giống như vậy.
Trên mặt đất, binh lính và tu sĩ cấp thấp chém gϊếŧ cùng những cương thi, Thủy Quỷ, các loại quỷ vật cấp thấp kia, mỗi một con phố ngõ hẻm đều là chiến trường, tiếng hò gϊếŧ rung trời.
Giữa không trung lơ lửng một mảnh mây đen đậm đặc như mực, thâm trầm giống như bầu trời đêm vô tận, cơ hồ nuốt hết nửa phía bầu trời, rất có thế quét sạch thương khung
Phía dưới mây đen, tu sĩ cấp cao Trường An thành cùng quỷ vật lợi hại, tu sĩ Luyện Thân đàn kịch chiến cùng một chỗ, các loại pháp khí cuồng thiểm, đạo đạo quỷ ảnh phiêu động, âm thanh duệ khiếu, tiếng kêu thảm liên tiếp, thỉnh thoảng có máu tươi hắt vẫy ra, chân cụt tay đứt rơi xuống. Tình hình chiến đấu so với phía dưới càng thêm thảm liệt, toàn bộ không khí trên Trường An thành tựa hồ tràn ngập mùi huyết tinh.
Phía trước vòng chiến lơ lửng mấy chùm sáng to lớn, đang giao phong kịch liệt, chính là mấy ngưới có tu vi cao nhất song phương giao đấu, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang kinh thiên động địa.
Phía trước nhất, một lão giả toàn thân mặc giáp trụ đứng trên hư không, chính là Trình Giảo Kim, hai tay cầm hai thanh cự phủ bắn ra kim quang, đang kịch chiến cùng một đầu khô lâu cao bảy tám trượng, toàn thân huyết hồng, mọc ra ba cái đầu, cùng một nam tử cao lớn mặc áo bào đen, gương mặt Âm Dương quái kiểm.
Hai lưỡi búa trong tay Trình Giảo Kim toả ra kim quang loá mắt, vung vẩy như nước chảy mây trôi, như du long, mặc dù lấy một địch hai vẫn chiếm thượng phong.
Khô lâu ba đầu khổng lồ đánh lâu không có kết quả, sáu con mắt liền đại thịnh hung quang, ba cái miệng đồng thời mở ra phun một cái.
Ba đám huyết hồng hỏa diễm từ trong miệng bắn ra, lập tức nhanh chóng phồng lớn, trong nháy mắt hóa thành ba hoả đoàn huyết hồng lớn vài chục trượng, rung động tư tư.
Đầu giữa khô lâu lần nữa mở miệng phun một cái, một đạo huyết quang từ đó bắn ra, chia ra làm ba rót vào trong ba đám huyết sắc hỏa đoàn.
Ba đám huyết diễm lập tức đại thịnh, đồng thời nhanh chóng hòa làm một thể, hóa thành một đoàn huyết diễm to như ngọn núi, như lưu tinh đánh tới Trình Giảo Kim.
Vô cùng vô tận khí tức hung lệ từ trong huyết diễm tản ra, thiên địa linh khí trong hư không cũng sôi trào theo.
Một kích này hiển nhiên không thể coi thường, huyết quang trên thân khô lâu ba đầu ảm đạm hơn phân nửa, thân thể vậy mà cũng rút nhỏ đi không ít.
Mà nam tử mặt âm dương kia cũng kêu to một tiếng, hai tay lật một cái, một bảo kính hai màu trắng đen xuất hiện trước người, toả ra hai màu kỳ quang trắng đen.
Nam tử mặt âm dương nhúc nhích miệng, một ngụm tinh huyết phun trên bảo kính đen trắng, cấp tốc dung nhập vào.
Bảo kính nở rộ quang mang đen trắng lập tức đại thịnh, ông một tiếng, một cột sáng hai màu trắng đen từ trên kính bắn ra, đánh về phía Trình Giảo Kim.
Trình Giảo Kim hừ lạnh một tiếng, trên thân dâng lên ánh vàng cực kỳ chói mắt, đại phủ trong tay càng đại phóng kim quang, chém ngang ra.
Tiếng xé gió bén nhọn vang lên, trong chốc lát vang vọng toàn bộ hư không, như núi kim mang bão táp, hình thành quang trụ màu vàng cao tới hai ba mươi trượng, như sơn băng địa liệt phá không bắn tới.
Không khí phía trước phảng phất trong nháy mắt bị một cỗ lực lượng đáng sợ rút khô, phát ra thanh âm tê tê trầm thấp, khiến cho người hít thở không thông, sát khí tùy ý quay cuồng, quấn quanh, hình thành một cỗ khí tràng tựa hồ có thể thôn phệ hết thảy.
Toàn bộ hư không trong chốc lát vặn vẹo biến hình, thân hình Trình Giảo Kim cũng biến mất không thấy gì nữa, dung nhập vào trong quang trụ màu vàng, ù ù phóng về phía trước, cùng huyết sắc hỏa đoàn, quang trụ đen trắng đυ.ng vào nhau.
Theo "Ầm ầm" hai tiếng trầm đυ.c, huyết sắc hỏa đoàn cùng quang trụ đen trắng bị quang trụ màu vàng tuỳ tiện trảm phá, nuốt hết.
Cơ hồ không dừng lại, quang trụ màu vàng tiếp tục bay cuộn tới, trong chớp mắt đã bay vụt đến trước người khô lâu ba đầu cùng nam tử mặt âm dương.
Khô lâu ba đầu tổn hao nhiều nguyên khí, muốn trốn tránh đã không kịp, bị quang trụ màu vàng bao phủ, chỉ nghe thanh âm vỡ vụn vang lên, thân thể khô lâu ba đầu bị quang trụ màu vàng bao phủ hoàn toàn, không biết xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt nam tử mặt âm dương trong nháy mắt trắng bệch, hét lớn một tiếng, bảo kính đen trắng toả sáng hào quang, đồng thời lưỡng sắc quang mang nhanh chóng biến ảo chớp động, hư không phụ cận ẩn ẩn vặn vẹo, khiến cho thân hình nam tử mặt âm dương cũng biến thành mơ hồ không rõ.
Quang trụ màu vàng chớp mắt đã tới, hung hăng trảm trên mặt kính đen trắng.
"Ầm ầm" một tiếng nổ vang rung trời, bảo kính đen trắng theo âm thanh vỡ vụn, bất quá quang trụ màu vàng cũng hơi dừng lại một chút.
Nam tử mặt âm dương "Oa" phun ra một ngụm máu tươi, thừa cơ bay ngược ra sau.
Nhưng quang trụ màu vàng lập tức đánh tan bảo kính, tiếp tục giống như điện mang lao vùn vụt về phía trước, trong chớp mắt đã đuổi kịp nam tử mặt âm dương, lần nữa hung hăng chém xuống, mắt thấy là sẽ bao phủ thôn phệ người này vào trong.
Vào thời khắc này, phía sau mây đen đột nhiên tuôn ra hắc khí, trong chớp mắt ngưng ra một cự trảo màu đen to bằng gian phòng, phía trên che kín vảy màu đen, càng phát ra thanh âm vạn quỷ kêu gào.
Cự trảo màu đen chui về phía trước, trong nháy mắt vượt qua vài chục trượng, xuất hiện trước người nam tử mặt âm dương, chống đỡ quang trụ màu vàng.
Chỉ nghe một tiếng vang oanh minh, kim quang hắc trảo đồng thời vỡ vụn, một đạo khí lãng cơ hồ mắt thường có thể thấy được từ giữa không trung trong nháy mắt nổ tung cuốn ra, nhấc lên một trận cuồng phong.
Trong phạm vi hơn mười dặm cuồng phong phun trào, bất luận tu sĩ Trường An thành hay là quỷ vật, đều bị đánh bay ra sau.
Thân hình Trình Giảo Kim hiển hiện ra, ánh sáng màu vàng óng bao quanh thân, nhìn thoáng như một tôn Thiên Thần màu vàng, khiến cho lòng người sinh kính sợ.
"Nguyên Tội, rốt cuộc ngươi chịu ra tay sao?" Lão không tiếp tục xuất thủ, nhìn về phía chỗ sâu mây đen, chậm rãi mở miệng.
Mây đen nồng đậm tách ra hai bên, hiện ra một đầu thông đạo, một nam tử mặc hắc bào hiện thân ra.
Người này nhìn khoảng ba bốn mươi tuổi, thân hình thẳng tắp, ngũ quan trong sáng, thậm chí có thể nói là dáng vẻ đường đường, làm người ta chú ý nhất chính là một đôi mắt tràn đầy thần thái bay bổng, bất luận là phong thái hay là khí độ, đều làm người say mê.