Dịch: Độc Lữ Hành
***
Thẩm Lạc tránh mặc dù nhanh, nhưng cánh tay trái vẫn bị phần đuôi kiếm khí tác động đến. Kim quang hộ thể trước kiếm khí màu xanh, vậy mà như thùng rỗng kêu to, tuỳ tiện bị xuyên thấu.
"Phốc phốc" một tiếng vang nhỏ truyền ra, cánh tay trái của hắn bị vạch ra một vết rách, máu tươi bắn ra, làn da cứng cỏi không gì sánh được vậy mà ngăn cản không nổi kiếm khí màu xanh của đối phương.
Tròng mắt Thẩm Lạc hơi híp lại, nhưng không mảy may khϊếp sợ, thả người bay nhào tới.
Bây giờ bộ thân thể này có tư chất kinh người, sở tu Hoàng Đình Kinh chính là bản điển trấn phái Phương Thốn sơn, Tà Nguyệt Bộ cũng tinh diệu không gì sánh được, chỉ cần sử dụng thoả đáng, vượt cấp đối địch cũng không thành vấn đề, chớ nói chi là đối mặt tu sĩ cùng giai.
Hai người lập tức chém gϊếŧ cùng nhau, kim quang kiếm khí quấy cùng một chỗ, hình thành một đoàn gió lốc hùng vĩ.
Trong khoảnh khắc song phương đấu hơn hai mươi hiệp, Thẩm Lạc bỗng nhiên mang theo liên tiếp tàn ảnh phi thân lui lại, trên thân và trên cánh tay lại nhiều ra mấy vết thương, máu me đầm đìa, nhìn có chút chật vật.
Mà thanh niên mặc ngân giáp đứng thẳng bất động tại chỗ, hai thanh đại kiếm màu xanh thình lình quán xuyên thân thể của gã, từ phía sau lưng chui ra hai đoạn mũi kiếm.
Thân thể thanh niên mặc ngân giáp nhanh chóng trở nên trong suốt, mấy hơi thở sau hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một đoàn bạch quang, bay tới Thẩm Lạc.
Lần này Thẩm Lạc không tránh né chút nào, để nó bay thẳng vào thân thể của mình.
Hắn vừa mới thở dài một hơi, liền thấy hoa mắt, một lần nữa về tới trong đại điện màu vàng óng.
Sau một khắc, đoàn bạch quang kia lại xuất hiện trong thức hải, dung nhập vào thần hồn, đau khổ kịch liệt xuất hiện lần nữa. Bất quá trước đây hắn đã kinh lịch, cũng không kinh hoảng, ngồi xếp bằng nhắm mắt chịu đựng, cũng không thốt ra tiếng nào.
Sau một lát, đau nhức kịch liệt như thủy triều biến mất, lực lượng thần hồn Thẩm Lạc lại tăng lên không ít.
Giống trước đó, hắn cũng đạt được truyền thừa võ kỹ và kinh nghiệm chiến đấu của thanh niên mặc ngân giáp, một môn sử dụng song kiếm như bay.
Trong lòng Thẩm Lạc vui mừng, lần trước đánh gϊếŧ đại hán mặc ngân giáp kia lấy được thương pháp tác dụng không lớn, lần này lấy được kiếm pháp song kiếm ngược lại có chút tác dụng. Lúc hắn vận khởi Hoàng Đình Kinh, hai tay cứng rắn hơn sắt, chém sắt như chém bùn, ngược lại là có thể hóa chưởng làm kiếm, thi triển một chút kiếm pháp này.
Giống trước đây, kim tháp trên tay Kim Giáp Thiên Tướng loé lên quang mang, lại là một viên đan dược màu vàng từ đó bay ra, treo ở trước người hắn.
Hắn kiểm tra một chút, xác nhận không sai liền yên tâm ăn vào, tu vi tinh tiến không ít, đồng thời thương thế trên người cũng khôi phục như kỳ tích.
"Tốt, để ta nhìn xem còn Thiên Binh gì lợi hại không!" Thẩm Lạc đứng lên, trong mắt hiện lên chiến ý.
Giao thủ cùng những Thiên Binh này cũng không nhẹ nhõm, nhưng thu hoạch cũng rất lớn, tu vi tinh tiến cực nhanh, vượt xa đóng cửa khổ tu.
Chiến đấu cùng những Thiên Binh kia, kỹ xảo chiến đấu của hắn càng tăng lên cực lớn. Hắn điều khiển pháp lực, còn có nhục thân, càng thêm thành thạo.
Cơ duyên như vậy, cũng không phải tùy tiện là có thể gặp phải, cho dù sau khi tỉnh mộng trở lại hiện thực, tu vi bảo vật mặc dù không cách nào mang về, nhưng thứ khắc họa sâu trong ký ức hoàn toàn có thể mang theo.
Đang cân nhắc, hai mắt Kim Giáp Thiên Tướng lần nữa mở ra, hai đạo kim quang bắn ra bao phủ lại thân thể Thẩm Lạc.
Hắn cảm thấy hoa mắt, lúc lấy lại tinh thần thì đã xuất hiện trên bệ đá màu xanh kia.
Trước mấy trượng lóe lên ánh bạc, một tên nam tử cao gầy mặc ngân giáp, tay cầm chiến kích xuất hiện.
Một cỗ khí tức cường đại từ trên thân gã tản ra, thình lình đạt đến Xuất Khiếu trung kỳ đỉnh phong, so với trước đây càng mạnh hơn.
Bất quá Thẩm Lạc không hề sợ hãi, thét dài một tiếng, dẫn đầu bay nhào tới.
Cứ như vậy, hắn lần lượt tiến vào không gian màu vàng, cùng những Ngân Giáp Thiên Binh kia chém gϊếŧ, không ngừng tăng lên tu vi cùng kỹ xảo chiến đấu của mình.
Nương theo Hoàng Đình Kinh cùng Tà Nguyệt Bộ, ngay từ đầu hắn còn có chút thuận lợi, liên tiếp chém gϊếŧ năm sáu Ngân Giáp Thiên Binh, tu vi đã tăng lên tới Xuất Khiếu hậu kỳ.
Trên bệ đá xuất hiện những Thiên Binh kia, tu vi vẫn cao hơn hắn một khoảng. Tu vi đến cảnh giới này, dù tăng lên một chút, thực lực sẽ kéo ra chênh lệch cực lớn, mà những Thiên Binh kia tu luyện công pháp càng ngày càng lợi hại, võ kỹ cũng càng tinh diệu.
Ưu thế Hoàng Đình Kinh và Tà Nguyệt Bộ dần dần bị triệt tiêu, Thẩm Lạc chiến thắng càng ngày càng khó khăn.
Rốt cuộc lúc đối mặt một Ngân Giáp Thiên Binh có thực lực cường đại dị thường, cầm trong tay song đao, hắn sơ sẩy một chút, bị đối phương đột phá phòng ngự, một đao đâm xuyên thân thể.
Không đợi hắn kịp phản ứng, một đạo đao quang khác sáng như tuyết quét ngang tới như sét đánh, "Phốc phốc" một tiếng, chém hắn thành hai đoạn.
"Dừng ở đây rồi sao?" Thẩm Lạc thầm thở dài, tuy không cam lòng nhưng không thể làm gì được, thực lực của đối phương đúng là trên hắn.
Chỉ là kể từ đó, Kim Giáp Thiên Tướng cho hắn thí luyện coi như thất bại.
Vào thời khắc này, trước mắt hắn đột nhiên hoa một cái, lại quay trở về đại điện màu vàng óng kia.
Thẩm Lạc thoáng có chút kinh ngạc, thân thể bị chém ngang lưng cũng không thể động đậy, trước mắt rất nhanh bắt đầu biến thành màu đen.
Một tiếng vang nhỏ từ phía trước truyền đến, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu lên, lại là Kim Giáp Thiên Tướng chẳng biết lúc nào đứng lên, con mắt màu xám đen nhìn lại, hai con ngươi lộ ra một tia băng lãnh.
"Nếu bại, ngươi không phải là người ta muốn chờ!" Đôi môi khô khốc của Kim Giáp Thiên Tướng mấp máy, dùng thanh âm khàn khàn nói ra, sau đó vung tay lên.
Kim tháp trong tay gã sáng lên, một vệt kim quang bay vụt tới, trong kim quang ẩn hiện hư ảnh kim tháp, đánh lên người Thẩm Lạc.
"Phốc" một tiếng vang nhỏ, thân thể Thẩm Lạc cứng cỏi không gì sánh được lại giống như một quả trứng gà, bị tuỳ tiện nghiền nát, bạo liệt ra.
Mắt Thẩm Lạc tối sầm lại, không biết qua bao lâu, lần nữa khôi phục sáng tỏ, lại xuất hiện trên bệ đá không gian màu vàng kia.
Một Ngân Giáp Thiên Binh cầm trong tay song đao đứng cách mấy trượng, cánh tay vung xuống, hai đạo đao quang sáng như tuyết chém ngang đến, chính là kẻ trước đây không lâu chém gϊếŧ hắn.
Hắn vội vàng lách mình né tránh, trên mặt lại hiện lên vẻ vui mừng.
"Suýt nữa quên mất, trong mộng ta có thể khởi tử hoàn sinh."
Song đao trong tay Ngân Giáp Thiên Binh vung vẩy, từng đạo đao quang sáng như tuyết bắn ra, như trong sóng dữ, từng cơn sóng liên tiếp, một đợt nhanh hơn một đợt, phảng phất căn bản không thể tìm ra sơ hở.
Thẩm Lạc trước đó bị đao quang giống như sóng dữ này áp chế, từ đầu đến cuối tìm không thấy cơ hội phản kích, cuối cùng triệt để bại vong.
Bất quá hiện tại hắn khởi tử hoàn sinh, có kinh nghiệm giao thủ với đối phương trước đó, ứng phó tự nhiên hơn rất nhiều.
Tránh về sau mấy lần, Thẩm Lạc nhìn ra trong ánh đao liên hoàn của Ngân Giáp Thiên Binh có khe hở, mãnh liệt nhảy tới, thân thể giống như trang giấy đơn bạc, xuyên qua giữa khe hở mỏng manh của hai đạo đao quang kia.
Mặc dù hắn vận dụng năng lực biến hoá nhục thân trong Hoàng Đình Kinh, vẫn không thể hoàn toàn tránh thoát đao quang công kích, giữa ngực bụng đau nhức một trận.
Nhưng Thẩm Lạc không để ý tới vết thương trên người, thân hình như điện lao thẳng tới bản thể đối phương.
Ngân Giáp Thiên Binh tựa hồ cũng sững sốt một chút, song đao khép lại, chém ngang ra.
"Xoẹt "
Một đạo đao quang sáng như tuyết dài mười mấy trượng, cao ba bốn trượng bắn ra, giống như sóng dữ chém về phía Thẩm Lạc, phủ kín đường tới của hắn.